Thế giới yên tĩnh trở lại.
Lúc này tôi cũng đã mở mắt ra.
Tôi đứng trên vỉa hè trống trơn.
Vẫn là con đường ấy, vẫn là giữa ban ngày, thế nhưng, không có người.
Không những không có người, mà cũng không có xe cộ chạy trên đường.
Cả thế giới đang vô cùng yên tĩnh.
Đây là cảnh mộng ư?
Không phải cảnh mộng trong năng lực của tôi, mà là cảnh mộng thực sự.
Tôi đang nằm mơ sao?
“Meo.”
Tiếng mèo kêu làm tôi nổi cả da gà.
Tôi quay phắt người lại, nhìn sau lưng mình.
Không thấy con mèo mun đâu.
“Meo.” Lại một tiếng mèo kêu nữa.
Lần này nó vang ra từ trong cửa tiệm ở bên tay trái của tôi.
Một cửa tiệm kim khí, bên trong chất đầy tạp vật, rất tối.
Tôi không nhìn thấy bóng dáng con mèo mun.
“Meo.”
Tiếng kêu1thứ ba là từ đằng trước vang lại.
Cửa của cửa hàng tiện ích vừa mở, đi kèm với tiếng chuông cửa “đíng đoong” thì nó trở nên quái lạ kì dị giữa hè phố mênh mông.
Vẫn chưa nhìn thấy con mèo mun.
Tôi đã hiểu ra phiền toái mình đang gặp phải.
Tôi không nhìn thấy, nhưng con mèo mun vẫn đang tồn tại.
Mất đi cơ quan cảm giác quan trọng nhất, tôi không thể tóm được con mèo mun.
Không, cũng không hoàn toàn hết cơ hội.
Nó muốn ăn được tôi thì phải biến hình, thành một con quái vật tương tự như báo đen. Nếu thế, âm khí của nó sẽ phát tán ra, tôi có thể cảm nhận thấy.
Nghĩ đến đây, tư duy của tôi khẽ ngưng lại.
Quái vật…
Một con báo đen to như con voi là8một loại quái vật.
Nếu to hơn vài lần, vài chục, vài trăm lần là đã thành quái vật thực sự.
Quái vật trong thế giới tương lai cũng được hình thành như thế sao?
Cũng là do ma biến thành, có điều cách sử dụng âm khí thì khá khác nhau…
“Meo.”
Tiếng mèo kêu gần sát bên tai.
Tôi quay qua, nhìn về phía cửa tiệm ở gần bên mình.
Trong tiệm trái cây có hương trái cây bay ra. Trong rất nhiều loại trái cây tươi đẹp kia, cũng có loại mang màu đen, nhưng không phải mèo mun.
Vị trí của tiếng mèo kêu đã gần hơn.
Tim tôi như muốn nhảy dựng lên.
Bất kể quái vật từ đâu đến thì chuyện tôi cần làm lúc này chính là tóm lấy con mèo mun.
Như thế, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tóm được nó,2tiêu diệt nó từ trong trứng nước.
Cơ hội chỉ trong tích tắc, ngay cái khoảnh khắc nó sắp ăn mất tôi.
“Meo… ngáo!” Tiếng mèo kêu đột ngột thay đổi.
Âm thanh và âm khí từ hai hướng ùa về phía tôi. Tôi quyết đoán đưa hai tay mình ra.
Tôi không chụp được gì ở hướng có âm khí truyền lại.
Ở hướng có âm thanh ùa đến thì có một khối âm khí to lớn xuất hiện giữa không trung.
Tôi đã chụp được lông của động vật, không hề mềm mại, mà khá cứng và đang đâm vào tay.
Tóm được rồi!
Tôi cảm thấy âm khí đang bao trùm thân thể mình.
Nhưng tôi đã tóm được rồi!
Tôi khởi động năng lực của mình.
Chợt nghe thấy một tiếng mèo gào thảm thiết, thứ đang trong tay tôi bay ngang về phía4bên cạnh, sau khi người tôi loạng choạng do bị kéo đi, nó đã vùng thoát khỏi tay tôi.
Âm khí đang bao trùm lấy tôi đã biến mất.
Ầm!
Tôi nghe thấy có thứ gì đó đáp đất, âm lượng này không phải của con báo đen ấy.
Âm khí đã tan biến.
Tôi tức tốc chạy về phía đó được mấy bước thì lập tức ngừng lại.
Tôi cảm thấy thân thể mình bị một luồng âm khí nắm lại.
Tôi chớp mắt một cái, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
Tôi đang nằm trên ghế sofa trong phòng nghiên cứu, có thể cảm nhận thấy âm khí của Diệp Thanh.
Tôi ngồi dậy trên ghế sofa, Trần Hiểu Khâu đã không thấy đâu.
“Tôi đã tóm được nó, cũng đã dùng năng lực.” Tôi bình tĩnh lên tiếng: “Tôi chỉ cần một chút thời gian.”
“Cậu không có thời gian.” Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thanh vang lên.
“Tôi chỉ cần một chút thời gian thôi!” Giọng của tôi đột ngột cao lên.
Trong gian phòng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của tôi.
“Năng lực hơi khác thường. Trong cảnh mộng tôi không nhìn thấy người. Ban đầu có xe cộ… chắc chắn nó đã làm gì đó với năng lực của tôi.” Tôi tóm lấy tóc mình: “Lần sau, không chừng tôi sẽ không còn nghe thấy tiếng kêu của nó, không còn cảm nhận thấy âm khí của nó nữa.”
Tôi không dám đảm bảo lần nào mình cũng tóm được con mèo mun ấy.
“Thử thêm lần nữa. Thử thêm lần nữa. Lần này anh nhất định phải giúp tôi!” Tôi gào lên trong phòng nghiên cứu không một bóng người.
Tôi không được đáp lại.
“Tại sao… Cổ Mạch chết rồi. Cổ Mạch đã chết rồi mà… anh không muốn cứu Cổ Mạch sao?” Tôi bàng hoàng hỏi.
“Anh ta chỉ là người đầu tiên.” Giọng của Diệp Thanh lại vang lên.
Tôi sững sờ.
Người đầu tiên… người đầu tiên…
“Lúc đầu nó không tấn công tôi, lúc tôi có thân thể, nó không tấn công tôi.” Tôi đã bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói: “Trong này chắc chắn có nguyên nhân. Nó bị hạn chế, hoặc sợ tôi làm ra chuyện gì đó. Sợ tôi chết bằng cách ấy, sẽ biến thành hồn ma cực mạnh. Phải vậy không?”
Câu hỏi của tôi không được trả lởi, tôi cũng không hi vọng là mình được trả lời.
“Nó sợ tôi biến thành ma. Chúng sợ tôi biến thành ma… chúng đang dùng cách thức này dụ dỗ linh hồn tôi rời khỏi thể xác. Cổ Mạch… chỉ là người đầu tiên…” Tôi nhớ lại có thể đang có một linh hồn khác tồn tại trong thể xác của tôi.
Sau khi linh hồn tôi rời thể xác, rất có thể một linh hồn khác đã điều khiển thể xác.
Giết chết tôi, để cho linh hồn khác điều khiển thể xác, xóa sổ sự tồn tại của tôi…
Cái tương lai mà Dương Tử Thu đã cho tôi thấy vẫn đang tiếp diễn chứ? Có lẽ tôi trong tương lai hoàn toàn không phải là tôi.
“Cha mẹ và em gái tôi!” Tôi đột ngột nhớ ra chuyện này, thò tay vào túi, định lấy di động ra.
Tôi không mò được gì.
Di động đã rơi nhưng tôi cũng không nhặt lại.
Di động bị vỡ nát của tôi đã không thấy đâu, chiếc di động của Trần Hiểu Khâu cũng vậy.
Trần Hiểu Khâu!
“Trần Hiểu Khâu đâu?” Tôi đứng bật dậy, hấp tấp phóng về phía cửa.
Tôi kéo cửa ra, suýt đâm phải người đang chuẩn bị vào nhà.
“Lâm Kỳ?” Trần Hiểu Khâu lùi lại một bước, trụ vững cơ thể.
Tôi sững sờ nhìn Trần Hiểu Khâu đang đi vào.
“Anh… đã làm gì vậy? Thất bại rồi?” Trần Hiểu Khâu thở dài.
“Sao em lại từ bên ngoài đi vào?” Tôi lấy làm kì lạ.
“Danh sách đã tăng lên.” Trần Hiểu Khâu nói, đưa cho tôi cả di động của mình lẫn của tôi.
Tôi nhìn thấy danh sách này, nhưng so với lần trước thì số người trong danh sách đã tăng lên.
“Lần này đã tốn hơi nhiều thời gian để xác nhận thân phận của chủ xe. Cả Kim Hải Phong mà anh đã nói, cũng đã tìm ra. Chồng của chị ta là người lái xe.” Trần Hiểu Khâu nói.
Đoạn quá khứ mà Trần Hiểu Khâu tìm tôi đã bị thay đổi rồi.
Tôi lắc lắc đầu, không nghĩ những chuyện này nữa: “Tìm người khác! Xác nhận tình hình của họ! Cổ Mạch… chỉ là người đầu tiên.” Tôi nhọc nhằn nói ra câu này.
Trần Hiểu Khâu sững sờ, vẻ mặt trở nên đầy nghiêm túc.
Tôi lấy di động của Trần Hiểu Khâu, gửi lên nhóm chat, rồi gọi điện về nhà.
Mẹ tôi bắt máy, nghe thấy giọng của tôi thì rất ngạc nhiên.
“Di động con hỏng rồi, có chuyện gì mẹ hãy gọi vào số đồng nghiệp của con nhé. Trong nhà không có chuyện gì chứ? Cha với em đều ổn chứ ạ?” Tôi hỏi.
“Ổn cả. Sao vậy?”
“Dạ không có gì.” Tôi ngắt máy, không nghe ra có gì khác thường, nhưng vẫn cảm thấy bất an.
Chỉ khi nào chính mắt nhìn thấy họ vẫn bình an, tôi mới yên tâm được một chút.
Tôi nhìn sang Trần Hiểu Khâu.
“Anh như vậy, có thể phòng ngừa đến khi nào?” Trần Hiểu Khâu hỏi.
Tôi siết chặt nắm đấm.
“Chỉ có tiêu diệt đối phương, thay đổi triệt để quá khứ, mới có thể bảo vệ được tất cả mọi người.” Trần Hiểu Khâu lấy lại di động từ tay tôi, mở danh sách kia trở lại.
“Thử lần nữa đi.” Trần Hiểu Khâu nói.