Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1937: Khởi đầu của chết chóc (1)

Những âm thanh ấy đang ở rất xa, không nghe rõ.

Khói đặc to dần trong mắt tôi, tôi từng bước đến gần khu vực ấy, trong quá trình chạy đến đã bị đám đông bỏ chạy va phải, người tôi loạng choạng, nhưng vẫn tiếp tục tiến đến.

Càng lúc càng gần hơn.

Tôi đã nhìn thấy đám lửa lớn đang cháy ngùn ngụt. Trong đám lửa, có khung sườn của xe hơi, còn nhìn thấy hình dáng của con người.

Vụ tai nạn không chỉ có một hai chiếc xe.

Là tai nạn giao thông liên hoàn.

Mà tất cả các xe đều là xe hơi tư nhân, nơi đây còn là đường đô thị có bốn làn xe. Giới hạn tốc độ, không có xe lớn…

Ầm!

Lại một tiếng nổ nữa.

Cột lửa phụt lên cao mấy mét, nuốt mất bóng người tôi đã nhìn thấy khi nãy.

Lòng tôi như bị1dao cắt.

“Meo.”

Tôi chầm chầm cúi đầu xuống, nhìn thấy con mèo mun kia đang ở bên cạnh chân tôi, ngẩng lên nhìn tôi.

Bóng của nó biến mất ngay trước mắt tôi.

Âm khí ngưng đọng như có thực thể đã tan, có hơi thở của hồn ma.

Thế nhưng, hơi thở ấy cũng biến mất nhanh chóng.

“Đi mau lên! Đừng có đứng đực ra đó!” Có người nắm lấy tay tôi, kéo tôi lùi lại.

Thân thể tôi ngã ra sau, rồi lập tức đứng dậy.

Cổ Mạch… Cổ Mạch!

Anh ta…

Ầm!

Lại một vụ nổ nữa xảy ra, sóng khí hất tôi ngã nhào ra đất.

Tôi ngã xuống đất, trong tầm mắt chỉ còn lại khói bụi mù mịt.

Không!

Chỉ cần đi vào cảnh mộng.

Mèo mun là ma, tôi có thể nhập vào nó!

Cả Cổ Mạch nữa… e là Cổ Mạch không ổn rồi…

Tiểu Cổ! Chỉ cần nhập vào Tiểu Cổ, sau8đó tìm cách báo trước cho Cổ Mạch biết!

Tôi vắt óc suy nghĩ, nhắm mắt lại, không ngừng kích phát sức mạnh trong cơ thể.

Tôi muốn đi vào cảnh mộng, nhưng sức mạnh trong cơ thể tựa như khí bị kẹt trong bình, chỉ đang phóng loạn xạ bên trong cơ thể, hoàn toàn không thể phát huy tác dụng.

Đi vào cảnh mộng!

Đi vào cảnh mộng!

Đi vào cảnh mộng ngay!!!

“Á!!!” Tôi hét lên, huyết quản trong người nhảy mạnh, cơ bắp căng cứng.

Tại sao không thể vào mộng?!

“Này! Đi mau đi! Cậu có nghe thấy không đấy?” Người đi đường khi nãy túm lấy tôi đã từ dưới đất đứng lên, kéo tôi lần nữa.

Cánh tay ấy lại nhanh chóng buông ra.

“Mẹ bà! Cậu không đi thì tôi đi đây! Đi mau lên đi!” Ông ta chửi đổng một tiếng, rồi chạy về phía sau.

Ầm!

Đùng.

Tôi lại2nghe thấy tiếng nổ.

Dưới sự bao phủ của tiếng nổ, còn có những âm thanh quái lạ vụn vặt.

Tôi thấy lưng mình bị vỗ nhẹ một cái.

Tôi đã có dự đoán nên vội quay đầu lại.

Tôi nhìn thấy một cái xác ngã trên đất.

Lưng người ấy bị một mảnh thép cắm vào, máu sau khi phun mấy lượt thì chảy ào ạt.

Cơ thể người ấy đang co giật, vẫn chưa chết.

Tôi thò tay đến trong vô thức, nắm lấy cánh tay đang run lẩy bẩy của người đó.

Tôi có thể cứu được người này.

Tay khác của tôi nắm lấy mảnh sắt.

Phựt – mảnh sắt đã được rút ra.

Máu càng chảy nhiều hơn.

Năng lực của tôi cũng đồng thời phát động.

Máu đã bớt chảy, không mấy chốc đã ngừng lại.

Người kia ngưng co giật, nằm trên đất một lát nữa.

“Đi mau đi.” Tôi bình tĩnh nói.

Vừa nói,4tôi vừa đứng dậy.

Tạm thời không thể dùng được năng lực nữa.

Đừng vội, đừng lo lắng.

Chết nhiều người như thế, chắc chắn sẽ có đối tượng để tôi nhập vào.

Tôi có thể thay đổi chuyện này.

Tôi có thể…

Tôi không ngừng thầm nhủ với chính mình.

Tôi đã cứu được Cổ Mạch một lần, nhất định sẽ cứu được anh ta lần thứ hai.

Sẽ được thôi…

Nhất định…

Tôi bước qua người đang nằm trên đất, đi tới phía trước.

Không thể nán lại chỗ này.

Con mèo mun có khả năng sẽ còn quay lại.

Tôi phải sống, sau đó…

Đùng! Ầm ầm!

Tôi nghe thấy tiếng động lớn sau lưng mình, vội quay phắt đầu lại.

Trong các cửa tiệm ven đường ở xung quanh đột nhiên phụt lên ánh lửa. Bảng đèn nổ tung, đường dây diện không vỏ đang nhấp nháy tia lửa điện màu tím xanh.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Các cửa tiệm lần lượt phát nổ!

Chuyện gì đây?

Tôi cảm thấy bàng hoàng, sởn gai ốc, nhất thời quên mất việc bỏ chạy.

Con mèo ấy có thể mê hoặc con người, có thể khiến con người nhìn thấy ảo giác.

Nó có thể tạo ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, có thể dụ dỗ con người giết người, chuyện này không hề lạ. Nó cũng có thể điều khiển con người tự sát, cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng mà, ở đây không hề có người nào cả!

Càng không thể có chuyện cửa tiệm nào cũng có người…

Trước đó nó đã giở trò gì đó rồi sao?

Người đang nằm trên đất đột nhiên đứng bật dậy, cuống quýt vắt giò lên cổ mà chạy.

Tôi cũng định thần lại, gấp rút chạy về nơi an toàn.

Có điều, trong lòng vẫn âm ỉ cảm giác lạ kì ấy.

Tôi không dốc hết sức ra để chạy.

Người đang chạy ở phía trước nhanh chóng nới rộng khoảng cách với tôi.

Người ấy la hét điên cuồng, trút ra nỗi sợ hãi trong lòng mình.

Tiếng nổ đã ngừng.

Tôi quay đầu lại nhìn.

Vụ nổ đã kết thúc rồi.

Có khoảng bảy tám cửa tiệm phát nổ.

Đùng!

Tôi tức tốc quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đang chạy phía trước ngã gục trên đất.

Một bàn chân đã giẫm lên người người đàn ông đó.

Chân của mèo.

“Mày…” Tôi đã nhận ra điều gì đó, nhưng trước đấy đã cách người đàn ông ấy một quãng.

Thân hình con mèo mun chợt biến đổi, âm khí mở rộng, bóng nó không biến mất, mà biến thành một con báo đen to lớn vô cùng hung tợn.

Thân hình của nó có thể sánh ngang với voi.

Há miệng ra, nó nuốt vào bụng người đàn ông mặt đang dầm dề nước mắt.

Giống như trăn nuốt mồi, tốc độ nuốt lại giống như cá voi nuốt sinh vật phù du.

Mèo mun trở lại hình dạng ban đầu, cũng không nhìn tôi, bóng của nó lại biến mất lần nữa.

Tôi đứng ngây tại chỗ, nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cấp cứu không ngừng lại gần.

“Anh Kỳ!” Bóng của Tí Còi đã xuất hiện ở giao lộ.

Tôi ngẩng lên nhìn về hướng của Tí Còi.

Cậu ta đã ngừng bước.

Trần Hiểu Khâu đang chạy sóng đôi với Tí Còi lập tức vượt qua cậu ta, nhưng đã tức tốc dừng lại.

Tôi đi về phía họ.

“Tôi cần danh sách người chết. Tất cả những người đã chết… càng nhanh càng tôi.” Tôi nói với Trần Hiểu Khâu, đi ngang qua cô ấy: “Tôi đợi ở trong phòng nghiên cứu.”

Nó không giết tôi.

Nó ăn mất những người may mắn sống sót.

Không có linh hồn chạy thoát.

Có thể, không có bất kì linh hồn nào chạy ra.

Tôi nghiến răng, từng bước trở lại phòng nghiên cứu.

Tôi không nhìn thấy Gã Béo và Quách Ngọc Khiết, chỗ cổng khu dân cư đang vô cùng bề bộn, xe vận chuyển nhựa rải đường vẫn chưa được kéo đi.

Tôi liếc nhìn nhựa đường đổ đầy đất, từ bên ngoài dải phân cách đi qua.

“Này, cậu…”

Người phụ trách dọn dẹp ngăn tôi lại.

Tôi nhướn mắt lên, nhìn thấy anh ta đang tỏ ra sửng sốt.

Anh ta lùi lại một bước, nhường lối.

Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của anh ta qua ánh mắt của anh ta.

Đồng cảm, tội nghiệp và cả một chút sợ sệt…

Tôi không biết vẻ mặt của mình đang như thế nào.

Đi đến lầu sáu, lên bậc thang, mở cửa phòng nghiên cứu.

Diệp Thanh không có ở đây.

Tôi ngồi lên ghế sofa, không dựa vào thành ghế.

Tôi vùi mặt vào trong hai tay.

Trong đầu là những người chết mà tôi biết.

Cổ Mạch, Tiểu Cổ, người đi đường đó, có lẽ Chủ nhiệm Mao và người có quyền tài sản kia cũng đã chết.

Năm người.

Nếu linh hồn của bất kì ai vẫn còn, tôi đều có thể đi vào cảnh mộng.

Trong đầu tôi, khuôn mặt của năm người ấy liên tục lướt qua.

Trong chuỗi hình ảnh ấy, bất chợt chen vào cảnh tượng của vụ nổ.

Không đúng, không đúng.

Đây không phải là lúc hồi tưởng lại tai họa.

Bây giờ tôi phải…

Khoan, phát nổ… phát nổ…

Không sai! Cái kiểu tai nạn xe cộ và phát nổ thảm khốc liên tiếp nhau ấy!

Tôi bỏ tay xuống, ánh mắt rơi lên bàn trà, nhưng trong đầu thì đã nhớ lại một người khác.

Kim Hải Phong!

Vụ phát nổ như thế tôi đã từng thấy!

Lúc năng lực của Kim Hải Phong mất kiểm soát, tôi đã nhìn thấy những vụ nổ như thế!

Bất chợt, tôi cảm thấy linh hồn mình nhẹ hẫng đi.