Tôi cũng cảm thấy Cố Nhan không thể làm ra chuyện vậy được.
Tí Còi ngẫm nghĩ: “Cũng chưa chắc à nha. Hành vi của cô ta… nói đúng ra đầu óc của cô ta vốn đã không bình thường. Mọi người nhìn lại chuyện mà cô ta đã làm sau khi biến thành ma thử xem, hoàn toàn phi logic. Không đưa ra quy tắc, chỉ là mê hoặc người ta, khiến họ tự sát. Cô ta vốn là một con điên.”
Giải thích này của Tí Còi cũng đôi phần có lý.
Cố Nhan hành động tựa như một kẻ báo thù không ngán ngại gì cả. Bất chợt bị thù hận lấn át lý trí, dẫn đến hấp thu linh hồn quá độ, cũng không phải là không thể.
Chúng tôi bàn luận1như thế cũng không thể đưa ra kết luận chính xác, bàn được một lát thì sửa soạn đến thôn Sáu Công Nông để hoàn thành công việc của hôm nay.
Tí Còi mang theo một xấp thông báo giải tỏa đã được in ra, nhóm Gã Béo thì mang đầy đủ danh sách người có quyền tài sản.
Trước khi xuất phát, tôi đến gặp Sếp Già.
Sếp Già không khác gì so với quá khứ. Nói đúng hơn là không khác gì so với lúc tôi đi, có vẻ vẫn đang buồn lòng vì chuyện của Tưởng Hựu.
“Đi đi. Các cậu cố gắng làm việc. Đừng lười nhác tý công việc sau cùng này.” Sếp Già khích lệ.
Tôi nhận lời, rời khỏi phòng làm việc của Sếp Già. Lúc ngang qua văn phòng8của Tưởng Hựu, thấy cửa phòng đang đóng, bên trong cũng không có tiếng động nào. Không biết hình của những người ấy bây giờ ra sao.
Tôi ra khỏi tòa lầu của đơn vị, lúc xuống bậc thềm còn bị va một cái, loạng choạng một lát mới trụ vững thân thể.
“Anh Kỳ, anh làm gì thế?” Tí Còi đưa tay đến định đỡ tôi, vừa nhấc tay ra thì xấp thông báo liền rơi xuống đất.
“Anh cũng thật là. Hai người làm cái gì vậy hả?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Tí Còi sượng sùng, nhưng vẫn cứng giọng: “Không phải anh đang lo cho anh Kỳ, nên mới hấp tấp à.”
“Tôi không sao.” Tôi lắc đầu, khom người phụ nhặt những bảng thông báo kia lên.
Giấy trắng mực đen, nội dung đơn2giản, chỉ thông báo mọi người đều đã dọn đi, sắp tới sẽ bắt đầu giải tỏa nhà cửa.
Tôi nhìn những dòng chữ này, mà cảm thấy hoa mắt.
“Anh Kỳ, có thật là anh không sao đấy chứ?” Tí Còi hỏi.
Tôi lắc đầu.
Hình như là do mặt trời, mà cũng có thể là do mấy ngày nay ngủ không đủ giấc.
Tôi nhìn giấy trắng bị mặt trời soi đến sáng lóa, nhắm mắt lại.
Tiếng động cơ xe ô tô đến gần.
Tôi vội ngẩng đầu lên, thấy Gã Béo đã lái xe tới.
Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết lên xe trước, mở cửa sổ, gọi chúng tôi mau mau lên xe.
“Đi thôi anh Kỳ.” Tí Còi kéo tôi.
Tôi ngồi lên xe, cảm thấy không thoải mái lắm, hình như là say xe,4cảm thấy tức ngực, đầu cũng đang choáng váng.
“Không sao chứ?” Quách Ngọc Khiết cũng bắt đầu lo lắng, mở cửa sổ cho tôi dễ thở hơn.
“Không sao. Hơi chóng mặt. Chắc do khi nãy ngồi xe quá lâu thôi…” Tôi khẽ nhếch mép.
Đây cũng không được xem là một lý do hợp lý.
Tôi nhìn ra bên ngoài xe.
Người đi lại, xe đạp, xe hơi… Trên đường có âm thanh hỗn tạp…
Những thứ này đều khiến tôi thấy khó chịu.
Tôi bị ù tai, cảnh vật trước mắt hình như cũng đang xoay mòng.
Tôi nhắm mắt lại, dựa lên thành ghế.
Ánh nắng vẫn còn đọng lại trên võng mạc.
Tôi nhìn thấy ảo ảnh của phòng nghiên cứu, Diệp Thanh, có cả cánh cửa…
Quách Ngọc Khiết đẩy tôi, nhét một chai nước suối lên tay tôi.
Sau khi cảm ơn, tôi uống một ngụm.
Nước mát chạy qua thực quản, trôi xuống bụng.
Tôi đang có một cảm giác kì lạ, nhưng không tả được.
Là do quá khứ đã thay đổi?
Do một linh hồn khác có thể đang tồn tại?
Nghĩ mãi không ra.
Sau khi đến gần thôn Sáu Công Nông, nhìn thấy những tòa lầu dân cư cách đó không xa, tôi đã dần bình tĩnh trở lại.
Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, hỏi Trần Hiểu Khâu: “Trước đây lúc tiếng gầm của quái vật xuất hiện, những cửa ra vào cũng đã xuất hiện. Có giám sát được không?”
“Một số đã được thống kê ra. Có người giám sát, nhưng trên số lượng thì chắc không phải là toàn bộ.” Trần Hiểu Khâu đáp: “Ở mặt này, tạm thời chưa ai đưa ra nhận định gì. Thế giới ấy còn tệ hơn nơi này nhỉ?”
Không phải là một nơi lánh nạn mang lại con đường sống, mà còn tồi tệ hơn…
“Có ai, có thể tiêu diệt những cửa ra vào ấy không?” Tôi hỏi.
“Không. Chưa có thông tin công khai. Nhưng có một ít thông tin về người bị mất tích. Những người mất tích ở những nơi ấy (có cửa ra vào dị không gian), thực ra cũng không thể tính là ít.” Trần Hiểu Khâu nói: “Hình như có một số là có liên quan với sự phân bố của những người mất tích mới tăng lên gần đây. Những nơi giám sát được hầu như đều là khu vực có người mất tích tăng lên.”
Bị hút đi rồi?
Tôi chỉ nghĩ ra cách giải thích này.
“Có người qua đó, cũng có người qua bên chúng ta, thế mà không có ai quay về sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Xe đã chạy vào thôn Sáu Công Nông.
“Chưa có ai được đăng báo.” Trần Hiểu Khâu nói: “Diệp Thanh, có lẽ là người duy nhất trở về được biết đến.”
“Tôi lên phòng nghiên cứu.” Tôi chào họ một tiếng, rồi xuống xe.
Vào lầu sáu, không thấy ai, trong phòng nghiên cứu trên tầng sáu cũng yên tĩnh.
“Diệp Thanh!” Tôi vừa gọi vừa rảo bước đi vào, cuối cùng đã dừng lại trước bức tranh ấy.
“Bên này sắp bị giải tỏa rồi. Khoảng một hai tháng là sẽ bị dỡ hết.” Tôi chạm tay lên khung tranh, tự nói một mình: “Cái thứ này anh định xử lý thế nào? Hay là chặn đội thi công ở ngoài cửa?”
Không ai đáp lời.
Ma vương đã không còn là bí mật, thế thì Diệp Thanh cũng có thể hành động một cách công khai.
Nhưng như thế, nhất định sẽ có người đến đối phó Diệp Thanh, như đối phó với những ma vương khác.
Tôi quay người trở lại phòng khách, ngồi lên ghế sofa rách nát.
“Tôi không cách nào ngăn được đội thi công. Mà tiến độ di dời bên chỗ chúng tôi cũng là nhanh nhất.” Tôi gượng cười một cái.
Do có ma phá rối nên người có quyền tài sản ở thôn Sáu Công Nông đã vội vàng kí kết hiệp ước đòi chuyển nhà, thậm chí cả công tác chọn nhà cũng chỉ hiểu lơ mơ, đã không còn bận tâm phương án đề bù giải tỏa mình được phân phối là gì.
Phương án nào cũng không quan trọng bằng mạng sống.
“Một hai tháng… có thể cầm cự đến lúc ấy không?” Tôi ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà nứt nẻ.
Không chừng chưa đến một tháng, thế giới này đã đổ vỡ hoàn toàn, trở thành nơi bị ma vương nắm quyền. Cũng có thể, chưa đến một tháng, sẽ có quái vật tấn công thành phố và sự tấn công này còn biến thành chuyện thường tình.
Tôi nghĩ những chuyện này, nghĩ về thế giới tương lai, rồi đột nhiên ngồi thẳng người lên.
“Thế giới ấy có thật là…” Tôi đang tự lẩm bẩm thì di động thình lình đổ chuông, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi rút di động ra, tâm trạng trở nên căng thẳng vì sợ em gái đã gặp chuyện.
Người gọi là Chủ nhiệm Mao.
“Chủ nhiệm Mao.”
“Ôi chao, Tiểu Lâm à, có một chuyện liên quan đến hộ khẩu cẩn hỏi thăm các cậu một chút. Vì tạm thời chưa có nơi nào chuyển hộ khẩu qua, muốn làm hộ khẩu tạm thời thì phải làm sao?”
Tôi xoa xoa giữa chân mày: “Dạ. Chuyện này khá là phiền đấy. Cháu đang ở thôn Sáu Công Nông. Dì đang ở ủy ban khu dân cư ạ?”
“Không, đang ở đồn cảnh sát. Bên chỗ họ bảo muốn các cháu làm một bản chứng nhận. Đúng lúc quá, Tiểu Cổ. Tiểu Cổ, cậu lại nói đi.”