“Này này này, các người làm gì thế kia? Chắn mất đường rồi đấy.” Hai cảnh sát xuống xe, nhắc nhở đám người kia và chen vào trong đám đông.
Thấy rõ cảnh tượng bên trong đám đông, hai viên cảnh sát đều ngớ ra.
Người báo cảnh sát hiển nhiên không bảo ở đây có ma gây loạn, có1lẽ chỉ nhìn thấy đông người tụ tập ở đây, còn đang chầm chậm đi tới, nên lấy lý do kiểu như gây trở ngại giao thông để báo cảnh sát.
Cảnh sát rất hoang mang, nhưng những thanh niên kia thì vô cùng hồ hởi, trình bày cho cảnh sát nghe phát hiện của mình.
“… Chắc là giết8vì tình! Có người đã nhảy sông tự vẫn!”
“Bên này lấy đâu ra sông?” Có người phản bác, rồi tự động tham gia bàn tán.
“Không phải thì cũng là hồ bơi!”
“Bồn tắm cũng được vậy.”
Cảnh sát vội quát dừng cuộc bàn tán. Họ có vẻ cũng đang không biết phải làm sao, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn2thanh niên lên tiếng đầu tiên.
“Có phải các cậu giở trò không? Các cậu tạo ra thứ này đúng không?” Một cảnh sát khá đứng tuổi hỏi, còn thò tay sờ lên chỗ có vết nước.
Đám đông xung quanh liền hoảng hốt la lên.
Viên cảnh sát giật mình, lập tức rụt tay lại. Nhưng tay ông ta đích4xác là đã quệt qua chỗ có nước đọng.
Không có gì xảy ra hết.
Ông ta không chạm phải thứ gì, vũng nước cũng không thay đổi.
Lý Vũ vẫn đang ôm cái xác, bước đi như cái máy.
Viên cảnh sát chau mày, lại sờ thử.
Trên đất đang ướt, đây là điều chắc chắn.
Bầu không khí này đã thay đổi do hành động của người cảnh sát. Trước đó chẳng hề có ai nghĩ rằng chuyện này là do có người giở trò, không phải ma gây loạn thật sự. Có lẽ đã có người nghĩ đến, nhưng người nghĩ theo hướng này hiển nhiên sẽ không nán lại đây để hóng chuyện, mà đã bỏ đi từ lâu rồi.
Càng lúc càng có nhiều ánh mắt ngờ vực đổ dồn về phía mấy thanh niên kia.
“Thật sự không có mà!” Đám thanh niên giơ tay lên, làm động tác đầu hàng.
“Có phải là thứ gì đó không nhỉ? Kiểu như, chất hóa học gì đó.”
“Quệt thứ gì đó lên đất đúng không?”
Hướng tư duy của đám đông bắt đầu đổi qua phương diện này.
Cảnh sát trở nên đầy nghiêm nghị, tra hỏi diễn biến của sự việc, rồi cảnh cáo mấy thanh niên kia. Họ bắt đầu giải tán đám đông.
Có điều công tác này không hề dễ dàng.
Cảnh sát chỉ có hai người, lại không thể dùng vũ lực đối với đám đông xung quanh.
“Mọi người giải tán hết đi! Đang chắn mất đường đi ở bên này đấy! Các người còn như vậy thì đành phải khép vào hành vi gây trở ngại an ninh trật tự mà xử phạt các người đấy! Giải tán hết đi! Giải tán!” Cảnh sát cố sức khuyên can.
Xung quanh còn có tiếng còi ô tô.
Đám đông này không giải tán, trái lại do có cảnh sát và xe cảnh sát ở đây, mà càng có nhiều người đến hóng chuyện hơn. Những người xung quanh tranh nhau nói loạn cả lên, người đến hóng trước còn cập nhật thông tin cho người đến sau, tựa như lời giới thiệu ban đầu. Hai viên cảnh sát quát mãi, đã hết hơi lạc giọng.
Vừa om sòm lên như thế, tôi đã nhận ra đám đông đã ngừng đi tới.
Rất nhiều người không chịu tránh ra, mà tò mò nhìn vết chân ướt nhẹp đang kéo dài đến chỗ mình.
“Ui mẹ ơi!” Người đứng chắn trên cùng chợt la lên, nhảy nhảy nói: “Lạnh quá! Có thứ gì đó!”
Toàn bộ đám người trên đường đều tranh nhau hoảng hốt la lên.
Lý Vũ đã mang cái xác đi xuyên qua họ.
Hai mắt anh ta vô hồn, không để ý đến những người đang chắn ở phía trước, cũng không để ý thấy cái xác mình đang ôm càng lúc càng có hình dạng của con người.
Chỉ là, đó vẫn là một cái xác, một cái xác thối rữa.
Thịt thối rữa gắn trên thân, dính sát vào áo quần của Lý Vũ.
Tôi nhìn những miếng thịt thối rữa lộn xộn kia, mà cứ có cảm giác cái xác này đã phình to hơn trước rất nhiều, thịt thối rữa trên thân không những đã bao bọc khung xương vốn có, mà còn bao bọc cả linh hồn của Lý Vũ.
Tiếng la hoảng của đám đông đã dấy lên một cuộc hỗn loạn mới.
Hiện trường loạn xà ngầu, khiến cảnh sát cũng rất đau đầu.
Họ tóm lấy mấy tay thanh niên, lớn tiếng tra hỏi.
Đám ấy mặt mày ủ rũ sắp khóc, cũng có người lì lợm cười nhạt, không giải thích được và cũng không bận tâm.
“Đi gọi viện trợ.” Viên cảnh sát đứng tuổi ngao ngán nói.
Họ cũng không có cách nào để giải quyết chuyện như vậy.
Hiện tại phía chính quyền vẫn chưa đưa ra được quyết định có nên công khai chuyện quái dị hay không, bên cạnh đó, nếu công khai thì công khai như thế nào đây. Đối với nhân viên công tác đang tại chức của chính quyền, “quái dị” cũng chính là một từ vựng đang được thực tế hóa, trong sổ tay làm việc của họ chắc chắn không có ghi chép nên xử lý chuyện quái dị như thế nào.
Đối với tội phạm kiểu mới, năng lực đối phó của cảnh sát mạnh hơn tình trạng hiện tại rất nhiều.
Đây là một loại “tội phạm” ở phương diện khác.
Lại có mấy xe cảnh sát nữa đến, đám đông tụ tập cũng đã đông hơn.
Thành phố này không phải là đô thị lớn như Dân Khánh, người rảnh rỗi đến hóng chuyện không chỉ có ông già bà cả, mà còn có không ít người trẻ tuổi. Không ai nôn nóng đi làm, đi học, cũng không ai cảm thấy cảnh sát đang xử lý vụ án ở đây thì mình phải tránh ra.
Có điều, cảnh sát đến đông hơn, kể như đã đủ nhân lực để đối phó với đám đông ở hiện trường.
“Cái thứ này rẽ rồi!” Có cảnh sát hoang mang la lên.
Lý Vũ rẽ rồi tiếp tục đi tới.
“Rốt cuộc làm sao lại vậy nhỉ? Kiếm bộ phận giám định gì đó đến kiểm tra đi!”
“Hay là gọi một chiếc xe tưới nước đến, dội hết đi?”
Cảnh sát cũng đang bàn bạc nên xử lý thế nào.
Tôi nghe thấy tiếng nói bộ đàm trên người họ. Hình như có lãnh đạo cấp cao đã ra mặt xử lý chuyện này, còn cung cấp phương án giải quyết, hoạch định ra một một tuyến đường cần phong tỏa.
Tôi đang có được kí ức của Lý Vũ, sau khi đến gần trung tâm thành phố, trong đầu cũng đã có được bản đồ.
Tuyến đường cảnh sát hoạch định chính là cung đường từ đây đến khu sinh thái trung tâm.
Tôi nhìn sang chiếc bộ đàm kia.
Có người trong giới quái dị can thiệp sao? Hay là, có lãnh đạo biết về hiện tượng quái dị đã nhận thấy mối liên hệ giữa hai nơi?
Tôi nghe thấy mấy cảnh sát bảo khu sinh thái trung tâm đã bị phong tỏa từ lâu.
Chuyện bị ma phá rối, chết người ở đó được xác định thành sự kiện ngộ độc chất hóa học. Vậy là tương tự với sự kiện Mạc Vấn ở khu phim trường.
Tuyến đường đi tới của Lý Vũ đã bị cảnh sát phong tỏa. Thứ có thể phong tỏa chỉ là tuyến đường; kiến trúc ven đường nhiều như thế, quần chúng lại đông nên không thể di tản toàn bộ được.
Cảnh sát đang lần theo dấu chân của Lý Vũ đi tới.
Giữa đường có chỉ đạo vang ra từ bộ đàm, yêu cầu mấy tốp người sơ tán quần chúng ở một khu dân cư nào đó.
Đó là nơi ra tay?
Ai trong giới quái dị sẽ đến?
Ký ức mà tôi đang nhìn thấy ngay lúc này đã có thay đổi.
Lý Vũ đã đi đến một đoạn đường yên tĩnh. Xung quanh có hai tòa nhà hành chính, trong tòa nhà hành chính có vẻ không có người.
Trong dải phân cách do cảnh sát giăng lên, có tám nhà sư mặc cà sa đang ngồi trong ấy.
Họ ngồi nhắm mắt tụng kinh. Khi Lý Vũ đến gần, hình như họ đã cảm nhận thấy, sau khi mở mắt ra, tiếng niệm kinh đột nhiên lớn hơn.
Bước chân của Lý Vũ hơi khựng lại.
Âm thanh của kinh văn rất huyền ảo. Xâu chuỗi chuyển động trong tay của các nhà sư cũng tạo ra âm thanh lóc cóc khe khẽ. Hai âm thanh ấy hòa vào nhau bao trùm trời đất, rót vào tai người.
Tôi khẽ chau mày, không cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy không quen lắm.
Vẻ mặt Lý Vũ đau đớn, thân thể run rẩy, quay đầu qua nhìn về phía có các nhà sư.
Anh ta đã dừng bước.
Thịch một tiếng, Lý Vũ quỳ gối xuống đất, cất lên tiếng gào thét đau đớn.
Tôi nhìn thấy cảnh sát đang ở chỗ xa hơn đều rục rịch, kinh ngạc nhìn về hướng này.
Ánh mắt họ đã thay đổi, nhìn vào Lý Vũ, chứ không chỉ nhìn vào dấu chân nữa.
Lý Vũ đã hiện hình ngay trước mắt người bình thường.
Cảnh sát đều rất bàng hoàng, nhất thời chưa phản ứng gì.
Mấy nhà sư tiếp tục tụng kinh, không hề nhúc nhích.
Đầu của Lý Vũ đang đau nhói, thả tay ra, định ôm lấy đầu mình.
Cái xác kia không hề rơi xuống đất. Nó đã hoàn toàn dính liền với thân thể của Lý Vũ.
Thịt thối rữa đang phát triển chậm chạp bắt đầu tăng tốc độ sinh trưởng.
Những khối thịt ấy tựa như nấm trong ống kính phim tài liệu, lớn lên nhanh chóng, phủ kín vật thể mình bám vào.
Thân thể Lý Vũ bị bọc lại. Anh ta đã biến thành một người có hai thân.
Cái xác ấy lại biến đổi. Xương tựa như đã biến mất, trở thành một khối thịt thối rữa thuần túy. Thịt rữa còn dung hòa vào thân thể của Lý Vũ.
Cảnh tượng này tựa như Lý Vũ mọc ra một cục bướu, không mấy chốc, cục bướu đã dung hòa vào thân thể của Lý Vũ.
Ngoại hình của Lý Vũ biến thành một xác chết thối rữa, bên trong đã hoàn toàn dung hợp.
Anh ta không còn run rẩy la hét nữa. Anh ta đang quỳ bất động, rồi thình lình bật lên tiếng cười quá dị.
Tôi cảm nhận được sự biến đổi của âm khí trên người Lý Vũ. Suy nghĩ của anh ta cũng đã khác.
Lý Vũ đã nhận ra sức mạnh vừa xuất hiện của mình.
Có tiếng la hét trong đầu của Lý Vũ.
Thân thể thối rữa của Lý Vũ đột nhiên sụp đổ, tựa như sô cô la, lập tức tan chảy.
Cái đống ấy đang chảy trên làn đường đi bộ, thoáng chốc đã rơi xuống đường nhựa, đi vào miệng cống hệt như nước thải.
“Không xong rồi! Nó định chạy trốn!” Có nhà sư biến sắc nói.
Tôi ngẩng lên nhìn phía sau những nhà sư ấy.
Nắp cống phía sau họ bị văng đi, có thứ gì đó bổ nhào đến, xô ngã nhà sư.