Lý Vũ đã sợ đến mất hết bình tĩnh. Anh ta hoàn toàn chưa từng nghĩ phải bình tĩnh quan sát, mà chỉ liều mạng kích phát năng lực của mình.
Anh ta nghĩ rằng con ma ấy đã chui vào trong thân thể mình, chỉ cần làm nó tan chảy thì mình sẽ được an1toàn.
Năng lực vừa được kích phát, âm khí liền cuộn trào mãnh liệt.
Ánh đèn đang biến mất, cánh tay cũng không còn.
Tôi nhìn thấy âm khí của con ma kia xuất hiện sau lưng Lý Vũ.
Lý Vũ chỉ đang không ngừng sử dụng âm khí của mình. Âm khí của anh ta cũng không phải8là vô hạn. Cũng như đun nước vậy, nếu cứ đun mãi thì nước rồi sẽ cạn kiệt.
Sau cơn điên loạn ban đầu, Lý Vũ cũng đã dần nhận ra sức mạnh của mình đang suy yếu.
Anh ta dừng lại việc mình đang làm, thở hổn hển, hoang mang lúng túng.
Tách!
Đèn lại bật sáng.
Lý Vũ2trợn to mắt, chìm vào nỗi sợ hãi tột độ. Anh ta không còn muốn giết chết đối phương nữa, anh ta nghĩ đến việc chạy trốn.
Lý Vũ bắt đầu tháo chạy, quên luôn cả cách di chuyển trước đây của mình.
Anh ta chạy thục mạng, tựa như sau lưng có thứ gì đó đang4truy đuổi.
Con ma kia như bóng với hình, liên tục tạo ra ảo ảnh trong thân thể Lý Vũ. Ánh đèn đuổi theo Lý Vũ, luôn xuất hiện thình lình trong người Lý Vũ.
Lý Vũ hét lớn.
Đột nhiên nảy ra một ý, thân thể tan ra, biến thành chất lòng sềnh sệch, thấm vào mặt đất.
Anh ta đã biến mất. Ý thức của anh ta bật cười khoái chí. Anh ta nghĩ mình làm vậy thì sẽ thoát thân dễ dàng.
Tôi cảm nhận được âm khí của con ma ấy sau khi quanh quẩn ở chỗ cũ một hồi, cũng đã biến mất.
Không bình thường.
Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi cảm thấy thân thể mình chìm xuống.
Cảm giác mệt mỏi của thân thể ùa đến, trong đầu còn có cảm giác choáng váng.
Tôi chống trán, đột nhiên nhận ra mình đã trở về phòng ngủ.
Phải rồi, trở về rồi… Tôi đã từ nước ngoài trở về.
Chỉ là, sau khi trở về, tôi đã ngủ vùi vì quá mệt.
Tôi thò tay mò trên đầu giường, tìm được di động.
Trên di động đang hiển thị tin tức mới được cập nhật.
Chuyện về Lý Vũ mà tôi đã chứng kiến trước đó đã được lên thời sự. Có điều bản tin chỉ giới hạn ở dấu chân ướt nhẹp xuất hiện trên đất, chứ không bao gồm chuyện ở khu sinh thái. Tôi tắt bản tin này, bản tin mới lại hiện lên. Lần này là tin tức liên quan đến khu sinh thái, nhưng chỉ nói đường ống bị rò rỉ, nhiễm phải chất độc, dẫn đến thương vong. Không nhắc đến Lý Vũ.
Tôi ngẫm nghĩ, rồi gọi cho Ngô Linh trước.
Chuyện quái dị được đưa ra ánh sáng là chuyện không thể tránh khỏi. Xét về tổng thể thì chuyện tôi có thể làm là rất giới hạn, nhưng một hồn ma phiền toái như Lý Vũ thì vẫn phải ra tay giải quyết.
Tôi kể lại chuyện mình đã chứng kiến, Ngô Linh cũng không nghi ngờ tôi có thêm năng lực mới, chỉ nghĩ tôi đã sử dụng năng lực cảnh mộng.
“Cậu vẫn ổn chứ? Lần trước đã mất nhiều sức, giờ chắc cậu mệt lắm nhỉ?” Ngô Linh quan tâm hỏi.
Tôi xoa trán: “Ừ, đau đầu kinh khủng, nhưng… vẫn còn cầm cự được.”
Ngô Linh “ừ” một tiếng: “Chuyện về Lý Vũ mà cậu kể, tôi biết rồi. Tôi sẽ liên lạc người để xử lý.”
“Có lẽ đạo sĩ và nhà sư không ổn đâu.” Tôi nói ra suy nghĩ của mình trước đó: “Hình như phải là người có năng lực mới được. Những nhà sư ấy tụng kinh, hoàn toàn không có tác dụng. Chuyện này... có phải do thế giới đã thay đổi không?”
Tôi chỉ nghĩ được như thế, nhưng tôi cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Cái này thì…” Ngô Linh thoáng trầm ngâm: “Thực ra, lâu nay trong giới quái dị đã tồn tại một quan điểm, đó là người có năng lực sẽ thay thế những người tu hành. Đây là xu thế chung, cũng có thể nói đây là kết quả từ sự thay đổi của thế giới. Lý luận do cổ nhân tổng kết ra đã bị lật đổ, biện pháp giải quyết mà họ nghĩ ra cũng không còn phát huy tác dụng. Hẳn là tôi đã từng nói với cậu rồi, những loại kiểu như pháp thuật phát huy được tác dụng là nhờ người sử dụng phép thuật trong quá khứ và hiện đại có ý thức cực mạnh mẽ. Loại ý thức này của họ đã gửi sức mạnh vào những lời chú và kí hiệu. Sau khi không còn người bình thường tin vào những thứ này, sức mạnh ở phương diện này sẽ suy yếu đến một mức nhất định, nhưng trước đó, ảnh hưởng vẫn là có hạn. Hiện tại, ý thức của người bình thường đã ngưng tụ ra sức mạnh mới… cũng không biết chừng…”
Ngô Linh ngừng trình bày, suy nghĩ một lát: “Nếu bây giờ công bố sự thật về quái dị, công bố một phần để người ta biết trên đời này thực sự có ma, sức mạnh của nhà sư và đạo sĩ chắc là sẽ tăng lên kha khá, sức mạnh của bùa vẽ, phép thuật cũng sẽ tăng lên…”
Ngô Linh phân tích như thế, nghe rất có lý.
Nhưng tôi cứ cảm thấy có gì đó chưa ổn lắm.
Chuyện này cũng giống như hai hệ thống sức mạnh, khoa học và tâm linh không thể dung hòa. Ở thời kì mới phát triển, miễn cưỡng lắm mới có thể gộp chung lại mà bàn, hoặc bị ai đó kéo thành những học thuyết lớn tưởng đúng mà lại sai, bảo tâm lý là một hiện tượng mà khoa học hiện nay tạm thời chưa thể giải thích được, phấn lớn mọi người chắc là đều chấp nhận.
Có điều, là một người có năng lực, lại gặp phải nhiều người có năng lực và hiện tượng quái dị như thế, cá nhân tôi cứ có cảm giác cách giải thích ấy không đáng tin.
Ngô Linh nói như thế, tôi lại không biết phản bác như thế nào.
Bản thân Ngô Linh không phải là người có năng lực, mà là kết quả của phép thuật và ý thức, cảm nhận đối với quái dị chắc là khác với tôi.
Ngô Linh chỉ nghĩ là tôi đang nhắc nhở, nên rất chân thành tiếp nhận: “Yên tâm, tiếp đến trong những người được cử đi sẽ có người sở hữu năng lực.”
Tôi ậm ờ ừ một tiếng, rồi kết thúc cuộc gọi với Ngô Linh.
Lúc này Tí Còi đã gọi đến.
“Anh Kỳ!” Giọng của Tí Còi rất căng thẳng.
Nếu không có chuyện, cậu ta sẽ không gọi điện, mà gửi thẳng tin nhắn lên nhóm chat là được rồi.
“Sao thế?” Tôi khẽ nhắm mắt lại, đầu vẫn đang nhức.
“Tôi nhìn thấy một thứ.” Tí Còi vẫn nói bằng giọng điệu ấy.
Giờ thì tôi đã không đủ kiên nhẫn để nghe Tí Còi úp úp mở mở, hỏi thẳng: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Tôi nhìn thấy một con ma. Bản tin đó, anh xem chưa? Dấu chân ướt đẫm gì đó, cả khu sinh thái nữa! Tôi đã nhìn thấy!” Tí Còi càng nói khẽ hơn.
Tôi sững sờ, mở mắt, đờ đẫn nhìn lên trần nhà: “Là sao? Cậu nhìn thấy? Cậu cũng nằm mộng à?”
“Không, tôi đã mua một món đồ.” Tí Còi ngập ngừng: “Tôi đã mua một bộ xương, đầu lâu nữ phù thủy.”
“Khụ khụ!” Tôi bị sặc nước bọt của chính mình, ho sặc sụa.
Bên Tí Còi cũng phát hoảng, vội hỏi tôi bị sao vậy.
“Cậu mua đầu lâu của nữ phủ thủy?!” Tôi không dám tin hỏi lại: “Cậu mua ở đâu?”
“Đúng, ở một cửa hàng chuyên bán những thứ này. Tên là Tiệm Nhỏ Của Người Dệt Mộng. Còn rất nổi tiếng ở trong giới. Rõ ràng trước đó… à…” Tí Còi ngừng nói tiếp.
Tôi cảm thấy cái tên này nghe khá quen.
“Là đồ thật hả?” Tôi càng không dám tin.
Tôi nhớ đến năng lực của Tí Còi.
“Cậu đã nhìn thấy gì? Thực ra trước đó tôi cũng đã chứng kiện chuyện bên ấy trong cảnh mộng.” Tôi hỏi.
Giọng của Tí Còi lại trở nên căng thẳng: “Không. Không phải tôi nhìn thấy quá khứ, mà là tương lai, không giống với năng lực của anh.”
Tim tôi đập thịch một cái.
“Cậu đã nhìn thấy gì?” Tôi vặn hỏi.
“Ma vương mới… quy tắc… mới.” Tí Còi hít thở sâu: “Thành phố đó, sẽ có quy tắc mới. Tất cả mọi người đều phải tuân thủ nguyên tắc, bằng không… sẽ chết.”
Tôi cũng hít thở sâu như Tí Còi.
Nếu vậy thì lại càng giống với thế giới tương lai hơn.
Không, đó chính là mầm mống của thành thị trong thế giới tương lai.
Lại là một… Hối Hương nữa…
“Quy tắc còn… còn thẳng thừng hơn cả Hối Hương.” Hình như Tí Còi đã đoán được suy nghĩ của tôi, bèn bổ sung thêm: “Không phải là chuyện nằm trong bóng tối, mà thẳng thừng… thẳng thừng xử chết.”