“Cửu Cửu… Tiểu Cửu…”
Bên tai là tiếng gọi của cụ bà già nua hiền hậu, đánh thức từng tiếng một, tiếng gọi rất khẽ, khá mờ nhạt.
Tôi mở mắt, mí mắt nặng trĩu, khóe mắt cay xè.
Thứ đầu tiên nhìn thấy là đồng hồ báo thức trên đầu, trên đồng hồ hiển1thị: “03: 21”.
Ba giờ hai mốt phút sáng.
Thời gian tôi đi ngủ là 3 giờ 5 phút sáng. Lúc đó tôi xem di động, xác định thời gian, mới tắt trang mạng xã hội đang lướt, nhóm chat, khu bình luận trên trang tiểu thuyết mạng…
Thời gian lướt web luôn trôi qua8rất nhanh.
Chỉ lướt xem về sự kiện live show của Christina được bàn tán xôn xao trên mạng, mà đã ngốn thời gian đến thế.
Chat đến đoạn cuối cùng, vẫn còn không ít những cú đêm đang duy trì sự háo hức cao độ, vừa cập nhật lại thì đã đọc được2những phát ngôn mới, mấy nhóm chat đều không ngừng hiện lên tin nhắn mới, ngay cả khu bình luận trên trang tiểu thuyết cũng vô cùng sôi nổi, một nhóm bạn đọc đang ồ ạt bình luận “chất chất chất” ở bên dưới các tiểu thuyết có đề tài linh khí4thức tỉnh, có người chưa hẳn đã từng đọc tiểu thuyết, mà chỉ nhảy vào hóng biến.
Trên mạng, tựa như một thế giới khác, mọi người đều đang đùa cợt về sự ra đời của một quy luật tự nhiên mới, sự ra đời của một thế giới mới.
Còn trong thế giới thực thì cha mẹ tôi đã ngủ từ lâu. Cha tôi vẫn đang mở tivi, tiếng đấu súng từ tivi vang ra lớn đến rợn người, tiếng ngáy của cha tôi cũng chấn động trời đất. Vẫn là do tôi đi tắt tivi. Mẹ thì sau khi mới xem các liên kết “Lớn tuổi ăn thứ này là tốt nhất”, “Cách rửa chén dễ dàng mà bạn chưa biết”… do các cô dì chú thím trong nhóm gia đình chia sẻ thì đã chìm vào giấc ngủ, còn ngáy khe khẽ nữa.
Phải ma quấy rối hay không, có ma tồn tại hay không, đối với họ cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Những kí ức này chớp mắt đã vụt qua trong đầu tôi.
“Tiểu Cửu, Cửu Cửu…”
Tiếng gọi lại vang lên.
Cái đầu ngái ngủ chậm chạp của tôi đã bắt đầu có phản ứng.
Trong nhà, tính cả con của các bác các cô thì tôi xếp thứ chín, lúc nhỏ có biệt danh là Cửu Cửu, lớn hơn một chút thì chỉ khi Tết đến gặp các chú thím cô bác ít khi gặp mới được gọi là “Cửu Cửu càng lớn càng cao ráo nhỉ, lúc nhỏ mới có chút xíu như vậy”, “Cửu Cửu bây giờ trông đẹp trai phết nhể, có bạn gái chưa…”
“Cửu Cửu…”
Kí ức luôn tự động ùa về.
Tôi nghe tiếng gọi lạ ấy và giọng điệu gọi tên lúc nhỏ của tôi, mà sống lưng chợt đổ mồ hôi.
Trong nhà đang mở hệ thống sưởi sàn nhà, trong chăn rất ấm, nhưng tôi lại cảm thấy lạnh.
Trong phòng vốn chỉ có mỗi mình tôi, giờ hình như đã có thêm một người nữa. Không những có tiếng gọi thình lình xuất hiện, mà còn có cả một ánh mắt, đang nhắm vào sống lưng tôi.
Thứ đó đang ở sau lưng tôi, đang nhìn tôi.
Người đó gọi tên tôi.
Quay đầu lại sẽ bị giết chết? Bị hút sạch tinh khí, hút mất hồn?
Phải rồi, không phải có thuyết bảo rằng trên thân người có ba cụm lửa dương là đỉnh đầu và hai bờ vai. Đang đêm nghe thấy có người ở sau lưng gọi mình, vỗ vai mình thì tuyệt đối không được quay đầu, mà phải xoay cả người lại, bằng không lửa trên vai sẽ bị hơi thở của mình thổi tắt, ma quỷ sẽ làm hại được mình.
Đừng nói chi chuyện quái dị, cả những phim hoạt hình cực kỳ xuất sắc và trong manga liên quan đến chiến đấu thì người quay đầu lại ngay đều là bia đỡ đạn, bị nhân vật chính hoặc vai phản diện chính cắt đứt đầu.
Không được quay đầu lại… không được quay đầu lại…
“Cửu Cửu.”
Tiếng gọi vẫn đang tiếp tục.
Người tôi vã mồ hôi ướt đẫm, tay chân đều tự động run lên bần bật.
“Cửu Cửu à, cháu không muốn nhìn bà nội sao? Cháu, không nhìn bà sao?”
Tôi lập tức định thần lại, trong đầu ùa về những kí ức về bà nội.
Bà nội…
“Bà hiện hồn về đây. Địa Phủ đã không còn, những hồn ma như bà đều đã chạy về dương gian.” Giọng nói già nua đang kiên nhẫn giải thích: “Nhưng bà và họ vẫn không thể về nhà, phải có người nhà đón nhận thì bà mới về được. Cửu Cửu, cháu không nhớ ra bà nội sao? Không muốn bà về nhà sao?”
Trong tiếng nói đã có thêm sự tiếc nuối và tủi thân, nhưng lại có sắc thái bao dung của bậc trưởng bối.
Tôi đã muốn quay đầu lại. Nhưng cơ vùng cổ vừa nhúc nhích thì đã bị chính tôi bắt buộc phải dừng lại.
Không đúng, đây nhất định là hồn ma đang nói dối!
“Cửu Cửu, cháu muốn đón bà nội về thì trong khoảng thời gian này, hãy mang tro cốt của bà đến khu sinh thái trung tâm. Nhớ nhé. Khoảng thời gian này… mang tro cốt… khu sinh thái trung tâm…”
Tiếng nói càng mờ nhạt hơn, tiếng cuối của câu nói tan biến hẳn trong không trung.
Tôi mở choàng mắt, nhìn thấy đồng hồ báo thức trên đầu giường.
3 giờ 21 phút.
Tôi ngồi bật dậy, quay đầu qua, bên cạnh giường không có ai, nhìn qua những nơi khác, cũng không có người nào.
Tôi mở đèn bàn lên, rồi chạy đi mở đèn phòng. Trong phòng không còn những góc tối nữa, phòng sáng choang, không nhìn thấy bất kì bóng người nào.
Thời gian trên đồng hồ báo thức đã trôi qua một phút.
Nằm mộng?
Nhưng giấc mộng này…
3 giờ 21 phút, đây là thời điểm bà nội đã qua đời cách đây hơn sáu năm. Bà mất trong bệnh viện, khi ấy bà đã yếu lắm rồi, thông báo bệnh tình nguy kịch đã đưa xuống mấy lần liền, bác sĩ đã làm tất cả những gì có thể.
Hầu như tất cả mọi người trong gia đình đều đang đợi chờ ở phòng bệnh. 3 giờ 21 phút, thiết bị kêu lên, thời điểm ấy trở thành thời điểm bà mất. Chú thím cô bác bắt đầu gọi điện, gọi những người không nuôi bệnh ca đêm. Tối hôm ấy đã đổi áo liệm cho bà, hôm sau thì đưa bà từ bệnh viện đến nhà tang lễ, làm lễ truy điệu, rồi đưa đi mai táng.
3 giờ 21 phút…
Khi ấy ánh đèn trong bệnh viện trắng bệch, hành lang yên ắng đến mức khiến người ta khó chịu, tôi còn nhớ như in mọi thứ, cả vẻ mặt của những người thân… bộ dạng của bà trên giường bệnh…
Đây là báo mộng sao?
Chiristina đã tổ chức live show, thế giới đã đổi khác, sau đó… bà nội nói, Địa Phủ mất rồi…
Tôi cảm thấy toàn thân đang run rẩy, có cảm giác bị kích thích như đang xem phim điện ảnh bom tấn.
Tôi vô thức chụp lấy di động, xem tin tức trên mạng. Tôi nhập vào chuyện vừa trải qua, nhưng khi sắp đăng lên thì lại chần chừ.
Trên mạng, người ta vẫn đang bàn tán chuyện của Christina, hoặc suy đoán về sự thay đổi của thế giới. Phấn khích hồ hởi, tinh thần hăng hái.
Bà nội… hiện hồn về…
Tôi cảm thấy chuyện mình gặp phải khá là khác người, nên trong vô thức lại không muốn chia sẻ ra.
Tin tức trong nhóm trên mạng hiển thị cực nhanh, chớp mắt đã cập nhật đến mấy nội dung mới.
Tôi mở ra xem, một thằng cha thường post bài nhảm nhí đang bảo mình gặp ma. Chữ viết và tin nhắn âm thanh luân phiên được post lên, có gửi cả một đoạn video.
Lúc này tôi mới nhận ra, đây là nhóm chat về tiểu thuyết mạng, còn là nhóm chat về tiểu thuyết linh khí thức tỉnh. Cư dân mạng đang cầu cứu là một người hướng ngoại lắm mồm, có thể bắt chuyện với bất kì ai.
Mới ban đầu thì mọi người đều cười nhạo anh ta ngây thơ, muốn lừa gạt người ta thì biện pháp này quá đỗi rẻ tiền.
Nhưng sau khi tin nhắn âm thanh và video được post lên, nhận định này đã ít đi, người hãi hùng nhiều lên, icon bày tỏ sợ hãi và những dấu chấm hỏi, chấm than không rõ ý nghĩa xếp hàng dài.
Những tin nhắn âm thanh và video này tự động trình chiếu, nhưng tin nhắn trong nhóm lại cập nhật rất nhanh, khiến tôi không kịp xem được bao nhiêu.
Tôi nghe thấy tiếng hô hấp đầy căng thẳng của anh ta trong tin nhắn âm thanh, anh ta không ngừng nói có ma, giọng nói đã nghẹn ngào.
Trong cửa sổ nhỏ, video bắt đầu trình chiếu.
Tôi nhìn thấy một khe hở.
Hình như anh ta đang nấp trong hốc, để quay đoạn video này.
Trong phòng đang rất tối, thình lình bừng sáng, rồi lại vụt tối.
Ống kính di chuyển, chợt thấy bên cạnh bàn làm việc có một cái bóng đang thoắt ẩn thoắt hiện theo ánh đèn, tần suất chớp tắt rất dày. Trong ánh đèn như thế, cố gắng vẫn có thể nhìn thấy người đó đang ấn tay lên công tắc đèn, không ngừng mở tắt.
Đèn bị tắt, lần này thì trôi qua rất lâu vẫn chưa mở lại.
Lách tách!
Đèn lại mở.
Người đó đã xuất hiện trong vùng sáng, chầm chậm, chầm chậm quay đầu lại…