Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1902: Thế giới mới (16)

Sau bữa tối, tôi liền vào phòng của em gái.

Nó đang cuộn mình trên giường, chơi game trên di động, thấy tôi vào cũng không buồn ngẩng đầu lên.

Tôi đóng cửa, ngồi xuống giường, đợi nó chơi xong ván game.

Em gái đặt điện thoại xuống, nhướn mắt nhìn tôi, ánh mắt trầm tĩnh, không có chút bất1ổn nào về tinh thần.

Tôi gượng cười một cái, hỏi: “Em có luôn đeo bùa hộ thân không đấy?”

Em gái gật đầu, từ trong cổ áo kéo ra sợi dây gắn bùa hộ thân.

Tôi đang há miệng, nhưng không biết nói gì tiếp.

“Anh, có phải sắp xảy ra chuyện lớn rồi không?” Em gái hỏi: “Như trên8mạng nói đó, tận thế sắp đến rồi?”

“Không đâu.” Tôi hít thở sâu một hơi: “Không có đâu.”

Tương lai ấy… sẽ không đến đâu.

Tính mạng của người thân và bạn bè đều nằm trong tay của ma vương, tôi chỉ còn cách giết chúng… tôi nhất quyết phải ngăn cản tương lai như thế ập đến.

Tuy tạm2thời tôi vẫn chưa biết cụ thể mình nên làm gì…

“Không sao đâu. Em cứ yên tâm. Ở trong trường đừng có đi lung tung, cũng đừng đến những nơi nguy hiểm. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” Tôi vò vò đầu em gái.

Em gái nhìn tôi, không buồn trách tôi sao làm rối tóc4nó.

“Sao vậy?” Tôi nhận ra có gì đó khác thường.

“Em… hơi sợ… không chắc lắm…” Em gái khẽ nói: “Sao lại có ma… sao lại… tựa như đang nằm mộng.”

“Mộng rồi sẽ tỉnh.” Tôi mạnh tay xoa xoa đầu em gái: “Ở trong trường phải cẩn thận một chút. Bạn học rủ rê em làm gì đó, em chớ dại mà làm theo.”

Đây là điều tôi lo lắng nhất.

Bản thân em gái sẽ không đi thử những trò tìm chết, nhưng sẽ khó đảm bảo nếu trong bạn bè của nó có đứa không chịu an phận.

Nhỏ em đẩy tay tôi ra: “Anh nghĩ em là đồ ngốc à?”

Tôi thấy em gái đã trở lại bình thường liền bật cười.

Đối với phần lớn con người ta thì thế giới vẫn đang bình thường.

Tôi trở lại phòng, nhìn thấy di động đang nhấp nháy.

Nhạc chuông bị cắt ngang, màn hình đột nhiên hiển thị giao diện khóa nguồn.

Tôi vội vàng cắm sạc điện thoại, cố mở nguồn.

Giao diện mở máy đã hiện lên.

Ai gọi đến?

Gọi rất lâu rồi?

Phải chăng…

Tôi vừa nghĩ như thế, chợt cảm thấy linh hồn đang bay lên. Tôi còn nhớ vị trí của mình, cơ thể nghiêng sang một bên, cảm thấy mình ngã lên đệm giường mềm mại.

Linh hồn đã hoàn toàn rời khỏi thân thể.

Tâm trạng tôi càng trở nên nặng trĩu.

Trong ba người ấy, có người chết rồi?

Ai…

“Phù… phù… hu hu… hức… hu hu hu…”

Tôi nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng khóc bị kiềm nén.

Di chuyển linh hồn, tôi nhìn thấy đối tượng mình nhập vào.

Là Mễ Nhạc…

Tôi cảm thấy kinh ngạc. Tôi cứ tưởng người đang khóc là cô nàng Triệu Dũng Nam. Nào ngờ lại là Mễ Nhạc đang khóc, còn Triệu Dũng Nam thì đang đanh mặt lại, nghiến răng.

“Khóc đủ chưa?” Triệu Dũng Nam chất vấn, vẻ mặt và tên của cô ta mới hợp nhau làm sao.

Mễ Nhạc không chùi nước mắt, anh ta đang ở trong một nỗi đau thương và sợ hại tột độ, không thể kiềm nén được cảm xúc của mình.

“Đừng khóc nữa!” Triệu Dũng Nam quát lên, túm lấy cổ áo Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc hệt như một pho tượng, không phản kháng, vẫn đang hãi hùng thở dốc.

Tôi nhìn thấy vết máu trên người Mễ Nhạc.

Anh ta không bị thương, là máu của người khác.

Ai?

Tôi không thấy được ý thức của Mễ Nhạc. Thứ tôi đang tiếp nhận không phải là kí ức của Mễ Nhạc, mà là đi vào cảnh mộng. Tâm trạng hỗn loạn của Mễ Nhạc không cho tôi bất kì thông tin nào.

Tôi quan sát xung quanh.

Nơi đây là cửa sau của nhà nào đó, lối đi chật hẹp, bên trên còn có lều trú mưa và ban công xây dựng trái phép. Xung quanh ngập tràn mùi khói dầu, nước bẩn văng tứ tung. Ở đây chắc là cửa sau của một số tiệm cơm nào đó.

“Chúng ta ở đây sẽ không an toàn. Mau lên. Vạn Đạo chết rồi, đừng nghĩ đến nữa.” Triệu Dũng Nam kéo Mễ Nhạc đi tới.

Vạn Đạo chết rồi?

Tôi nhìn lên ngực Mễ Nhạc. Lẽ nào đó là máu của Vạn Đạo.

Nhìn sắc trời, bây giờ đang chạng vạng, hẳn là cách thời gian trong hiện thực không xa.

Triệu Dũng Nam lôi Mễ Nhạc đi được một đoạn, sau khi ra khỏi lối đi chật hẹp, liền nhìn thấy người đi lại trên đường.

Bộ dạng của Mễ Nhạc quá dễ khiến cho người ta nghi ngờ. Có không ít người đang dòm ngó.

Triệu Dũng Nam bực bội lườm Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc đã thôi khóc, bộ dạng đờ đẫn vô hồn.

Phập!

Một tiếng động nặng nề.

Máu rơi xuống đất.

Trước sạp cá ven đường có một khách hàng. Chủ sạp đang làm cá trong ấy.

Trong ý thức của Mễ Nhạc đã hiện lên kí ức.

Tôi nhìn thấy Vạn Đạo Đại Sư mặc cà sa, dùng dao chặt thịt trong nhà bếp tự chặt đứt cánh tay mình.

Cánh tay đã bị lở loét, nhưng vết lở vẫn đang lan rộng.

Trong nhà bếp đang loạn xà ngầu, có không ít người bình thường ngã gục. Xác họ bị trương phình, phân hủy đến độ không thể nhận ra nhân dạng.

Vạn Đạo Đại Sư đang bịt vết thương: “Con ma này rất quái lạ. Đừng chạm vào đồ đạc ở đây. Chúng ta…”

Tí tách…

Trên trần nhà thấp tè có nước nhỏ xuống, đang rơi lên cánh tay của Vạn Đạo Đại Sư.

Vạn Đạo Đại Sư biến sắc mặt.

Trên áo đã hiện ra vết thấm nước, dưới lớp áo có thứ gì đó đang ngọ nguậy.

“Chặt tay tôi đi! Mau!” Vạn Đạo Đại Sư quyết đoán nhào về phía Mễ Nhạc, quát lên.

Điều khiến tôi bất ngờ là lúc này Mễ Nhạc lại giống như một người rất dứt khoát.

Anh ta nhấc con dao phay khi nãy Vạn Đạo Đại Sư đã dùng, lấy sức chặt đứt một đoạn cánh tay của Vạn Đạo Đại Sư.

Máu bắn lên người Mễ Nhạc, vẫn có nước từ trên trần nhà nhỏ lên con dao.

“Dũng Nam! Rời khỏi đây trước đi!” Mễ Nhạc đỡ lấy Vạn Đạo Đại Sư, tránh khỏi nơi bị rỉ nước của trần nhà, lớn tiếng gọi Triệu Dũng Nam.

Triệu Dũng Nam hốt hoảng từ căn phòng khác chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng này cũng hoảng đến giật bắn người.

“Đi trước đi!” Mễ Nhạc hét lớn, nhưng đột ngột khựng lại.

Anh ta cảm thấy có một bàn tay đang vịn vào lưng mình.

Tay của Vạn Đạo Đại Sư đã bị chặt đứt, mất cả hai tay. Hai cánh tay ấy đang nằm trên đất, bị máu nhuộm đỏ, phân hủy cực nhanh, đã thấy được cả xương tay rồi.

Cánh tay đang vịn sau lưng mình chỉ có thể là tay của ma.

Tư duy của Mễ Nhạc đang rất rõ ràng.

Trong đoạn kí ức này, tôi đã cảm nhận được Mễ Nhạc đã vận hành năng lực của mình như thế nào.

Anh ta không thò tay chạm vào, mà trực tiếp dùng năng lực, muốn hút cánh tay đang chạm vào mình thành xác khô.

Con ma ấy đã di chuyển và giết người dưới dạng chất lỏng, chỉ cần hút cạn thì nó sẽ bị phế. Đây cũng là nguyên nhân anh ta được cử đến đây.

Sức mạnh vận chuyển, cánh tay kia tức tốc rụt lại.

Lúc này Mễ Nhạc mới quay đầu lại.

Sau lưng chỉ có kệ hàng chất đầy thùng giấy, không thấy bóng người nào.

Thùng giấy đã lấp đầy không gian ấy, có vẻ cũng không thể có người nấp trong ấy.

Trong thùng giấy vang lên tiếng động sột soạt. Ở khe hở giữa hai thùng giấy, thình lình xuất hiện một đôi mắt mở trừng trừng.

Mễ Nhạc sững người.

Tách!

Đèn trong nhà bếp đều tắt hết.

Triệu Dũng Nam gọi to một tiếng.

Mễ Nhạc không đáp lại.

Anh ta cảm nhận thấy có thứ gì đó nhắm đến mình.

Lổn xổn!

Nơi Triệu Dũng Nam đang đi có đèn vụt sáng rồi tắt ngay, tiếng chửi đổng của Triệu Dũng Nam lập tức vang lên.

“Đừng hoảng! Đừng vào đây! Thứ đó đang ở đây! Đừng chạm vào nước! Trên trần nhà có nước nhỏ xuống đó!” Mễ Nhạc lập tức nhắc nhở.

Vù.

Một cơn gió thổi qua gáy của Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc quay phắt đầu lại.

Không có gì.

Trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy bóng của Triệu Dũng Nam để lại dưới vệt đèn kia.

Nửa dưới người anh ta đã ướt nhẹp.

Là máu của Vạn Đạo Đại Sư.

Như vậy thì không ổn!

Mễ Nhạc bất chợt nhận ra, nếu cứ ở lại đây thì Vạn Đạo Đại Sư sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

“Đại sư…” Mễ Nhạc khẽ gọi. Người mà anh ta đang đỡ không có chút phản ứng.

Mễ Nhạc đành dựa vào trí nhớ, hình dung ra cửa sau mà mình đã thấy trước đó.

Ở trước mặt… không đúng, đây là bồn rửa bát… Bên cạnh…

Tách!

Đèn đột nhiên bừng sáng.

Mắt của Mễ Nhạc không tài nào thích ứng nổi với nguồn sáng bừng lên đột ngột như thế nên buộc phải nhắm mắt lại.

Đến khi anh ta mở mắt ra thì nhìn thấy có xác chết nằm bò trên bồn rửa bát. Xác chết thối rữa giống như đang bị mục nát, mất hẳn nhân dạng.

Thình lình, cái xác quay đầu qua, để lộ khuôn mặt, thịt rữa rớt xuống, chỉ còn lại hộp xương sọ.

Hàm dưới của cái sọ đầu chuyển động lên xuống, phát ra tiếng va đập.

Tay của nó đặt lên vòi nước, khẽ chuyển động, mở vòi nước ra.

Thịt thối rữa sềnh sệch chảy từ trong đường ống ra, tích tụ trong bồn rửa bát, tựa như sắp sửa hình thành thân thể của một con quái vật.

Mễ Nhạc hoảng hồn, đá cái xác ấy ra, tức tốc đóng vòi nước lại.

Đống thịt thối rữa vùng vẫy một lát, rồi trôi xuống lỗ thoát nước.

Mễ Nhạc thở hắt ra một hơi.

Anh ta nhớ đến Triệu Dũng Nam, vừa quay đầu qua thì nhìn thấy người mà mình đang đỡ.

Vạn Đạo Đại Sư không biết từ bao giờ đã biến thành cái xác khi nãy, đang nghiêng đầu qua, hốc mắt trống rỗng tựa như đang nhìn chằm chằm Mễ Nhạc, hàm dưới chuyển động, phát ra âm thanh va đập “cạch cạch” của xương hàm.