Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1892: Trò chơi trốn tìm (3)

Tôi đến gần bàn trang điểm, xem kĩ những tấm ảnh ấy một lượt.

Gà bông mà Quách Ngọc Khiết chỉ là một chú gà con nhồi bông to bằng bàn tay, có vẻ là một món đồ kiểu móc khóa.

Trong tấm ảnh, trên cặp sách của Elena có xuất hiện chú gà con này, trên túi đeo vai cũng có, ngoài ra, cô bé còn từng gắn gà con lên vòng buộc tóc. Xem ra đây là món đồ chơi cô bé rất yêu thích.

Trong một tấm ảnh, chú gà con ấy còn1được móc lên chùm chìa khóa của cha Elena. Hai cha con cùng cầm con gà, chụp một tấm ảnh lớn trông khá hài hước và dễ thương.

Tôi nhìn sang bàn học ở bên kia căn phòng. Cặp sách đang nằm trên bàn học, bên trên không có gà con. Giá móc đồ ở bên cạnh đang móc mấy cái túi, bên trên cũng không có chú gà con ấy.

“Có lẽ là đã được cha cô bé đưa đi rồi.” Quách Ngọc Khiết đến trước bàn trang điểm, sờ vào tấm ảnh hai8cha con chụp chung ấy, rồi gỡ nó xuống. Mặt sau tấm ảnh có đề ngày tháng, đúng vào ngày cha cô bé chuẩn bị lên đường. Quách Ngọc Khiết cho chúng tôi xem thời điểm này, cũng có thể xem như đã chứng minh được phỏng đoán của cô ấy.

Tôi nhớ đến cha của Quách Ngọc Khiết.

Tôi cũng từng gặp cha cô ấy một lần, còn là vụ linh hồn nữ trước đây, Quách Ngọc Khiết được hồn ma tìm đến tận nhà, cắt đứt liên lạc với chúng tôi, tôi mới2cất công đến nhà cô ấy một chuyến.

Thời đại học thì có mấy lần nghe được chuyện về cha cô ấy. Nhắc đến cha, đều là do cô ấy không khống chế được sức mạnh, làm người ta bị thương, nhà trường buộc phải mời phụ huynh đến nói chuyện. Mấy lần Quách Ngọc Khiết làm người khác bị thương, đều được xem là làm việc nghĩa, tự vệ chính đáng, nhưng phải kiểm điểm, làm bản tường trình thì không thể tránh khỏi. Sinh viên đại học đều đã đến tuổi thành4niên, xảy ra chuyện trong thời gian còn học tại trường, rốt cuộc vẫn cần có phụ huynh ra mặt.

Cha của Quách Ngọc Khiết hẳn đã rất là thương cô ấy, hoàn cảnh gia đình cô ấy chắc cũng có đôi phần tương tự như Elena, mẹ nghiêm và cha hiền.

“Cha cô bé cũng biến thành người đồ chơi rồi.” Quách Ngọc Khiết cầm tấm ảnh trong tay, nói.

Như vậy thì có thể giải thích được sau khi cha của Elena tham gia biểu diễn, sao lâu như vậy mà vẫn chưa về nhà.

“Vậy chắc là đã chết rồi. Hơn nữa, đã chết bên ngoài thị trấn Thysente, chết một cách…” Không thể chết lần nữa. Cả hồn ma cũng chẳng còn.

Sau khi Lina chết, thi thể của ông ta có lẽ cũng đã biến mất.

Quách Ngọc Khiết thở dài đầy buồn bã.

Tôi nhớ đến hai cha con đã thấy trong cảnh mộng, khẽ siết chặt nấm đấm.

Chắc cũng vì vậy mà Diệp Thanh mong muốn trên đời này không có quái dị. Bản thân anh ta cũng vì chuyện quái dị mà mất đi người thân, bạn bè và anh ta cũng không muốn chuyện tương tự hết lần này đến lần khác xảy ra với những người khác. Có lẽ, cũng có đôi phần ý định muốn trả thù.

Người nhà, bạn bè của tôi tuy cũng đã trải qua sự đe dọa của chết chóc, nhưng tất cả đều còn sống. Tôi không có nỗi niềm lớn như Diệp Thanh. Có điều, nhìn thấy tình cảnh như vậy, tôi cũng nảy sinh suy nghĩ tương tự.

Nếu chẳng có quái dị thì tốt biết bao…

“Tìm và cứu đứa bé ấy ra đi.” Hàn Vân lên tiếng, “Một mình ở lại nơi này thì tội nghiệp quá.”

Hình như nó có ý muốn đưa Elena vào dị không gian của mình.

Nếu trên thế giới này vẫn còn Địa Phủ, thế thì, đầu thai mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Địa Phủ đã không còn, linh hồn đều ở lại nhân gian. Cha mẹ của Elena nếu như đều đã không còn, cô bé có thể đi theo Hàn Vân thì xem như đã có một người bạn, một chiếc ô che chở, âu cũng là một lối thoát.

“Em tìm mẹ của cô bé kĩ càng chưa đó?” Tôi hỏi.

Hàn Vân liếc tôi một cái: “Đương nhiên. Anh xem tôi là kẻ buôn người à? Nếu chúng muốn sống cùng cha mẹ, vẫn có người thân và bạn bè, đương nhiên tôi sẽ không đưa chúng đi.”

Tôi vẫn giữ vững quan điểm của mình với cách giải thích này của Hàn Vân. Những đứa trẻ nó mang đi, không thể nào đều là những đứa trẻ bị cha mẹ ngược đãi được.

Hàn Vân tỏ vẻ lười dây dưa với tôi, bản thân cũng bắt đầu tìm kiếm trong gian phòng. Nó bắt đầu tìm là lập tức bay loạn khắp nơi.

Nếu tôi ở trong trạng thái linh hồn thì cũng có thể đi tìm kiểu đó, nhưng giờ chỉ đành dời đồ vật ra, rồi mới tìm kiếm.

Quách Ngọc Khiết ngồi trước bàn trang điểm, vẫn đang nhìn tấm ảnh đó. Trên trán cô ấy đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt còn tệ hơn khi nãy.

Tôi rất lo cho tình trạng sức khỏe của Quách Ngọc Khiết. Nhưng chưa rời khỏi chỗ này thì những chuyện khác cũng miễn bàn.

Tôi tăng tốc động tác, vứt đồ chơi qua một bên, vạch quần áo ra.

Trong phòng có một gian chứa đồ cũ, chất đồ quần áo cũ của bé gái. Những thứ này đều bị tôi lục tìm một lượt. Có không ít những thứ như váy công chúa, đầm dạ hội, còn có các quần áo bông hình thỏ con, mèo con.

Từng chiếc rương một sau khi được kéo ra, tôi đã nhìn thấy mấy chiếc rương nằm sâu bên phòng gian chứa đồ cũ.

“Đàn contrebasse?” Tôi sững người.

Tôi chưa từng học nhạc cụ, không mấy am hiểu món này, nhưng nhìn mấy chiếc rương nằm bên trong, hình dạng giống như được dùng để chứa các nhạc cụ đàn contrebasse, violon, lớn có nhỏ có, cứ như bộ búp bê Nga (loại búp bê rỗng ruột, có thể xếp lồng vào nhau) được tách ra.

“Thiếu nhi dùng cái ấy.” Quách Ngọc Khiết ngẩng đầu lên nhìn qua.

Tôi đang cầm trên tay một chiếc rương.

“Em từng học à?” Tôi mở chiếc rương ra, bên trong chứa một cây đàn loại vĩ cầm, nhưng không biết là đàn contrebasse dành cho trẻ em, hay là violon.

“Từng học lúc nhỏ. Cha đưa em đi, piano, violon, kèn clarinet, còn có cổ cầm, tì bà… đều là lớp năng khiếu. Học lâu nhất là violon, được một năm. Sau đó đã học boxing.” Quách Ngọc Khiết bật cười.

“Anh sẽ trốn ở trong đó à?” Hàn Vân phì cười.

Rương nhỏ như vậy thì người không thể trốn vào.

Tôi đang cất lại nhạc cụ thì khựng tay lại.

Người trốn không được, nhưng ma trốn thì chưa chắc.

Tôi nhìn sang những chiếc rương khác, lấy chúng ra.

Cái lớn nhất cũng chẳng thể chứa nổi một đứa bé như Elena.

Có điều…

Tôi mở chiếc rương ra, bên trong chứa đầy ắp nhạc cụ.

Quách Ngọc Khiết lúc này đã bước đến cạnh tôi, đưa tay ngang qua tai tôi, gảy những dây đàn của cây vĩ cầm trong ấy.

Âm thanh ấy tựa như tiếng khóc.

“Elena.” Quách Ngọc Khiết khẽ gọi.

Trong cây vĩ cầm có tiếng khóc vang ra.

Lần này là tiếng khóc thật.

“Cha… đã bị em hại chết đúng không?” Tiếng bé gái rất khẽ, từ trong nhạc cụ vang ra: “Cho nên cha mãi vẫn chưa về tìm em… Cha… cha chết rồi đúng không?”

Tôi cảm nhận thấy có nước mắt trên áo khoác, ngoảnh đầu lại thì thấy trong mắt Quách Ngọc Khiết đã ngấn lệ.

“Không phải đâu. Cha em… chắc chắn cha em đang ở bên ngoài, nhất định cha sẽ đến tìm em, đang tìm cách để tìm ra em.” Quách Ngọc Khiết nói: “Ra đây đi, Elena. Đừng trốn nữa. Ra đi… rồi sẽ gặp được cha em.”

Âm khí của bé gái từ trong nhạc cụ tỏa ra, bóng hình bé nhỏ cũng đã xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Cô bé òa khóc, thân thể xuyên qua tôi, nhào vào lòng Quách Ngọc Khiết.

Quách Ngọc Khiết ôm chặt cô bé.

Đột nhiên, tôi cảm thấy không khí xung quanh đã có thay đổi.

Hàn Vân ngẩng đầu lên: “Không gian… ra rồi…”

Elena!

Tôi nghe thấy tiếng gọi loáng thoáng.

Quách Ngọc Khiết và Elena đồng loạt quay đầu qua.

Âm thanh ấy từ bên ngoài căn nhà vọng vào.

Elena lao người ra trước tiên.