Bốn người chúng tôi đều yên lặng trở lại. Cả ngôi nhà vì thế cùng trở nên yên tĩnh.
Một khi yên tĩnh xuống, tiếng bước chân ấy lại xuất hiện.
Dưới lầu, trên1lầu, cả bên cạnh chúng tôi cũng đang có người mà không thể nhìn thấy đang tạo ra tiếng bước chân.
Tiếng bước chân ấy hoàn toàn không có quy luật. Tôi muốn8thử so sánh tiếng bước chân và âm khí của bà cụ Winter, hoặc hai vợ chồng nhà Rena đã thấy trong cảnh mộng, nhưng chẳng thể nào làm được.
Giả thiết đầu2tiên của tôi có lẽ mới là chính xác. Âm thanh này không phải do bà cụ Winter gây ra, mà là Hàn Vân và đám ma nhí tay sai của nó4gây ra.
Cót két... cót két...
Dưới lầu vang lên một vài tiếng động, không phải tiếng bước chân, nhưng nghe ra cũng giống có thứ gì đó đã đè lên sàn gỗ.
Âm khí của bà cụ Winter đang tập hợp ở dưới lầu.
“Đi.” Ngô Linh nói.
Lưu Miểu xuống lầu trước một bước.
Đi rón rén đã chẳng còn ý nghĩa nữa, nên Lưu Miểu đã xông thẳng xuống lầu, mấy bậc cầu thang cuối cùng đã bị anh ta nhảy thẳng qua.
Hướng âm thanh truyền lại là phòng khách phụ. Lúc này âm thanh ấy cũng đã dừng lại.
Chúng tôi vội bám theo sau.
Ánh nhìn của tôi vượt qua lưng của Lưu Miểu dừng trên cầu thang, tôi đã nhìn thấy tình cảnh trong phòng khách phụ.
Mấy chiếc ghế đều bị kéo ra, trên bàn có bình và tách trà, cùng một ít thức ăn nhẹ. Tình cảnh tựa như quay trở lại lúc bà cụ Winter thiết đãi chúng tôi trước đây. Có điều, lần đó chúng tôi được thiết đại ở phòng khách chính, chứ không ngồi ở chỗ này.
Trong phòng khách phụ có một chiếc ghế võng. Lúc này, thứ đang phát ra âm thanh chính là chiếc ghế đó.
Cót két... cót két...
Chiếc ghế võng đang đưa tới đưa lui, áp lên gỗ sàn nhà, tiếng kêu phát ra rất có tiết tấu, tựa như khúc hát ru.
Bà cụ Winter không có ở trên ghế.
Nơi âm khí hội tụ là căn nhà bếp ở bên cạnh.
“Cạch” một tiếng động nhỏ, cửa kính nhà bếp được mở ra.
Trong phản quang của kính, có thể trông thấy hình dáng hồn ma của bà cụ Winter.
Một lọ gốm từ trong bếp bay ra đến thẳng chỗ bàn nhỏ, được đặt lên đó.
Hồn ma bà cụ Winter cũng ngừng lại ở chỗ ấy.
Sau khi lọ được mở ra, bên trong bay ra một chiếc nhẫn, lơ lửng giữa không trung, tựa như được ai đó kẹp giữa hai ngón tay, đưa lên trước mắt.
“Bà cụ Winter!” Ngô Linh quát một tiếng.
Hồn ma bà cụ Winter đã xuất hiện thân hình, đang trong tư thế giơ chiếc nhẫn lên. Bà cụ liếc mắt nhìn sang chúng tôi, ánh mắt lạnh như băng, không còn là bà cụ hiền từ điềm đạm nữa.
“Tôi đã bị giết chết…” Bà cụ Winter thấp giọng xuống: “Tôi bị chúng giết chết… tôi biết chúng muốn tìm gì…”
Bà cụ Winter giương tay trái của mình lên. Đó là tay của người già, gầy guộc nhăn nheo.
“Nhẫn của tôi đã bị chúng lấy đi. Chúng đã lấy nhẫn cưới của tôi đi. Nhẫn của chồng tôi, chúng không tìm thấy… chúng không biết, tôi đã để chiếc nhẫn vào trong lọ tro cốt của ông ấy.”
Bà cụ Winter gục mặt xuống, mân mê chiếc nhẫn trong tay.
“Tôi chết rồi… đã bị chúng giết… bị cướp mất chiếc nhẫn… chúng đáng chết… chúng phải chết…” Bà cụ Winter lẩm bẩm một mình.
Lưu Miểu thở dài: “Là bà đã giết chết họ sao?”
Tôi ngạc nhiên nhìn sang Lưu Miểu.
Bà cụ Winter vẫn đang cúi mặt, không ngừng lặp lại những câu nói ấy.
“Bây giờ có thể thấy rõ rồi. Sau lưng bà là hồn ma của họ đúng không? Hồn ma của Rena, và…” Lưu Miểu đi về phía bà cụ Winter.
“… Không tìm lại được… nhẫn cưới, không tìm lại được…” Bà cụ Winter ngẩng đầu lên.
Lưu Miểu chợt đưa tay đến, bóp lấy cổ bà cụ Winter.
Tôi nhìn thấy khoảng không sau lưng bà cụ Winter đã có một đôi tay thò ra. Đôi tay ấy cũng đã siết lấy cổ bà cụ, nhưng lại đang không ngừng di chuyển lên trên, che mắt bà cụ Winter lại.
Bà cụ Winter đang há miệng ra, một bàn tay vẫn đang mân mê chiếc nhẫn.
Tôi cảm thấy không nhẫn tâm, nhưng cũng biết, đây có lẽ là biện pháp giải quyết hay nhất.
Hồn ma của bà cụ Winter không ổn định lắm, kí ức của bà cụ đã xảy ra vấn đề. Kí ức liên quan đến cái chết của mình, cái chết của nhà Rena, chắc là bà cụ đều không nhớ rõ. Hiện tại do bị khơi dậy nên đã nhớ ra, thần trí cũng vì thế mà rơi vào hỗn loạn.
Bàn tay ấy bịt kín mắt bà cụ Winter, rồi di chuyển để bàn tay khác bịt mũi bà cụ lại.
Rena muốn khiến bà cụ Winter chết ngạt, giống hệt chuyện gã đã làm khi còn sống.
Tôi khẽ di chuyển, tiến tới một bước.
Bà cụ Winter cất lên tiếng rên rỉ, hình như do sợ hãi mà bắt đầu giãy giụa.
Bà cụ đã thả tay ra, chiếc nhẫn rơi xuống, lăn trên sàn nhà.
Âm thanh ấy trong trẻo, nổi bật trong tiếng nức nở của bà cụ Winter.
Bà cụ đưa tay tới trước, nhưng không phải muốn chụp lấy Lưu Miểu, mà đang tìm gì đó.
Quách Ngọc Khiết khom người nhặt chiếc nhẫn từ dưới sàn nhà lên, tiến tới, nắm lấy tay bà cụ Winter, đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay bà cụ.
Bàn tay ấy lập tức siết chặt chiếc nhẫn, gân xanh trên cánh tay đã nổi lên.
Tôi đột nhiên cảm nhận thấy âm khí của Hàn Vân.
Bóng của Hàn Vân đã xuất hiện bên cạnh bà cụ Winter, đang bay ngay bên tay trái của bà cụ. Hàn Vân nhấc tay lên, trong tay có gì đó lóe sáng.
Tôi chỉ chớp mắt một cái, đã thấy trên ngón vô danh thuộc bàn tay trái của bà cụ Winter xuất hiện một chiếc nhẫn.
Sự vùng vẫy của bà cụ Winter dừng lại ngay lập tức.
“Lâm Kỳ!” Lưu Miểu gọi lớn.
Ngô Linh ở bên cạnh cũng đẩy tôi một cái.
Tôi nhào tới trước, vẫn còn chút hoang mang, chợt nhìn thấy hồn ma bà cụ Winter đang bị đôi tay kia kéo vào khoảng không.
Lưu Miểu một tay bóp cổ bà cụ Winter, tay kia lại nắm chặt cánh tay bà cụ.
Tôi lập tức hiểu ra, đưa tay đến, mục tiêu là đôi tay từ trong khoảng không thò ra kia.
Năng lực tôi đã phát động, trong khoảng không liền vang lên tiếng gào thảm.
Tôi có thể cảm nhận thấy sự biến đổi của hồn ma dưới bàn tay.
Bà cụ Winter buông thõng hai tay xuống, đột nhiên tan biến thành mây khói, cả một chút âm khí cũng không sót lại.
Lưu Miểu lập tức mất thăng bằng, nhào tới trước một bước mới giữ vững được cơ thể.
Còn tôi thì lập tức bật ngửa ra sau, ngã xuống sàn. Tay vẫn đang nắm chặt hồn ma kia, kéo gã ra khỏi khoảng không.
Khuôn mặt ấy, không ngoài dự đoán, chính là Rena.
Gã hoảng hốt bấn loạn, bị tôi kéo vào dị không gian này thì đau đớn gào thét liên hồi, giống như một thằng điên.
Ngô Linh đã xuất hiện ngay bên cạnh tôi, đặt một tay lên đầu Rena.
Tôi nhìn thấy dưới lòng bàn tay cô ấy hình như có thứ gì đó phát sáng lấp lánh, tiếng gào của Rena đã im bặt.
Gã run như cầy sấy, muốn rụt người lại, nhưng lại không dám cục cựa.
“Đây là chuyện gì thế này?” Quách Ngọc Khiết ngẩn tò te hỏi.
“Gã vẫn luôn ở đây? Luôn là hồn ma?” Tôi cũng thấy thắc mắc.
Tôi vẫn đang tóm chặt Rena mà, đương nhiên có thể cảm nhận thấy linh hồn của gã cực kỳ quái dị.
Sự quái dị này…
Ý thức của tôi đột nhiên bị choáng một thoáng, chợt nhìn thấy một buồng giam.
Trong buồng gian, Rena đang ôm đầu, hệt như một con tôm khô, nằm còng queo trên giường. Gã đối mặt với bức tường, miệng đang lầm bầm gì đó. Phạm nhân ở giường trên bực bội lấy đồ đập xuống, chửi bới om sòm. Thân thể Rena chợt run lên, nhưng chẳng thể dừng được hành động phiền toái người khác của mình. Gã nhắm nghiền đôi mắt, tựa như đang trốn tránh gì đó.
Tôi nhìn vào chính giữa buồng gian, ngay bên cạnh nệm giường của Rena, hồn ma bà cụ Winter với biểu cảm vô hồn đang bay dật dờ ở đó.