“Hàn Vân!” Tôi lên tiếng gọi, Hàn Vân cũng vì thế mà quay qua nhìn tôi.
Trên mặt nó vẫn còn nụ cười, đưa tay ra hiệu chiến thắng: “Xong xuôi rồi!”
Gì mà xong xuôi? Trò chơi trốn tìm là1sao?
Tôi đang có một bụng vấn đề cần hỏi, nhưng Jimmy lại thình lình biến mất, tôi vốn phải theo hồn ma của anh ta vào dị không gian của Hàn Vân. Nhưng bây giờ, linh hồn của tôi8không hề đi theo, mà đang bay lên. Tôi vừa tranh thủ chút thời gian gọi Hàn Vân một tiếng thì linh hồn đã bay xa, rơi trở lại thân thể của mình.
Tôi thở hắt ra một hơi, mở2mắt ra, bên tai toàn là tiếng la hét và tiếng khóc.
Chuyện trước đó vẫn chưa xong, bây giờ ở dị không gian trong thế giới hiện thực này, mọi hồn ma lại như đang gặp phải chuyện gì4đó cực kỳ đáng sợ, la hét như điên như dại.
Ngô Linh lập tức hỏi: “Cậu đã nhìn thấy gì?”
Tôi đang định đáp lại thì chợt nghe thấy tiếng của Hàn Vân và đám con nít đang vang lên trong đầu.
“1, 2, 3, 4…”
Chúng đang đếm số.
Tôi nhìn qua nhóm Ngô Linh, họ đều đã dừng lại chuyện mình đang định làm, nghiêng tai lắng nghe.
“… 50!”
Sau khi con số cuối cùng được đếm ra, tiếng trẻ con đã biến mất, chỉ còn lại tiếng của một bé gái vẫn đang vang vọng trong đầu.
“Đến đây, đến đây tìm tôi đi…” Giọng bé gái mang theo tiếng khóc, tiếng ngân cuối cùng hình như còn bị chặn ngang.
Tôi sững người ra.
Bé gái? Ai? Lẽ nào là Lina?
Tôi chau mày, nhìn qua Ngô Linh lần nữa, kể lại cho họ biết chuyện Hàn Vân đã làm.
“Trò trốn tìm, phải không vậy?” Quách Ngọc Khiết ngờ vực hỏi lại.
“Truy cứu chuyện này cũng chẳng được gì. Trò trốn tìm của Hàn Vân chính là như vậy. Nó khiến mọi hồn ma cùng đi tìm người… đây chính là quy tắc mà nó đã đặt ra.” Ngô Linh vừa nói, vừa mở cửa xuống xe: “Vấn đề nằm ở chỗ bé gái đó là ai. Nghe thì không phải là Lina đúng không?”
Ngô Linh chưa tiếp xúc trực tiếp với Lina. Nhưng một hồn ma có thể giết chết ma vương tiền nhiệm thì không thể nào yếu đuối đến thế.
Giọng nói ấy đã bị méo mó biến dạng do sợ hãi. Cũng có thể, đó là giọng nói của hồn ma mà chúng tôi chưa từng gặp.
Tiếng la hét quanh đường phố vẫn vang lên liên hồi, cùng với đó là một vài âm thanh lạ, nỗi sợ hãi ấy vẫn đang lan rộng.
Nếu không kết thúc trò chơi trốn tìm này thì tình hình ma tác quái hẳn cũng sẽ không ngừng lại.
Trong nhà Green mà chúng tôi vốn định tiếp xúc có một người đàn ông chạy ra. Ông ta vừa la lớn, vừa xông về phía nhà Rena.
“Chắc chắn là con nhãi đó! Là con gái út nhà Rena! Là nó!”
Tiếng la này đã phá vỡ sự hỗn loạn trên đường phố.
Đã có không ít người nghe thấy và cũng tin theo, đều lớn tiếng quát tháo, xông về phía căn nhà tồi tàn của gia đình Rena.
Tôi nhìn thấy vẻ mặt họ vặn vẹo, hai mắt đỏ ngầu, hình như đã mất đi lý trí rồi.
Họ đều đã sợ hãi đến tột độ, khó có thể suy nghĩ một cách bình thường.
“Như vậy, có ích gì sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi: “Nếu như thế là có thể tìm ra Lina?”
“Quy tắc ma vương định ra cần có người tuân thủ, người chấp hành. Lúc này, e rằng đã chẳng còn linh hồn nào sẽ vâng lệnh Lina nữa.” Ngô Linh nói.
Chúng tôi đang chứng kiến cảnh tượng này thì ở phía bên kia đường, trong nhà bà cụ Winter bỗng vang ra tiếng động cực lớn, hệt như tiếng nổ, nhưng không trông thấy khói.
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau một cái, rồi tất cả vội chạy về phía nhà của cụ bà Winter.
Trong và ngoài tựa như hai thế giới khác nhau.
Sau lưng là đường phố điên loạn ồn ào, trước mặt là hành lang yên tĩnh khiến người ta cảm thấy khá rợn người.
Trong nhà chẳng có chút tiếng động nào cả.
Âm khí của bà cụ Winter từ trên lầu lan xuống, rất hỗn loạn, không còn cảm giác yên bình tĩnh lặng như trước đây.
Tim tôi chợt thắt lại. Quy tắc của trò chơi trốn tìm e rằng cũng đã xảy ra đối với bà cụ Winter.
Chúng tôi cẩn trọng tìm kiếm trong nhà. Cầu thang của nhà bà cụ Winter không nằm ở chỗ cửa ra vào, mà ở trong gian phòng khách phụ. Tìm ra cầu thang, chúng tôi liền chuẩn bị lên lầu. Người dẫn đầu vẫn là Ngô Linh. Chân cô ấy vừa chạm lên bậc thang đã nghe thấy âm thanh cọt kẹt do cầu thang gỗ phát ra.
Ngô Linh ngừng bước.
Cọt kẹt!
Âm thanh ấy kéo dài rất lâu, rất kì quặc.
Sau khi âm thanh ngừng lại, Ngô Linh vừa định tiếp tục lên lầu thì tiếng cọt kẹt chẳng biết vang ra từ đâu.
Mấy chúng tôi đều tập trung tinh thần, quan sát xung quanh.
Hướng âm khí lan lại chỉ có một, chính là ở trên lầu. Thế nhưng, âm thanh giẫm lên sàn gỗ vừa rồi, không phải vang lên từ dưới chân chúng tôi, cũng chẳng phải từ trên lầu.
Cọt kẹt.
Lại là âm thanh đó.
Lần này, Lưu Miểu đã ngoảnh đầu qua, nhìn về phía phòng khách chính.
Giữa hai gian phòng khách không có cửa, mà thông với nhau bằng một cổng tò vò. Ở vị trí của chúng tôi có thể nhìn thấy một nửa cảnh tượng của phòng khách.
Trong phòng khách đương nhiên không có người, cũng chẳng có âm khí.
Tôi nhớ đến dị không gian của Hàn Vân. Là Hàn Vân đã làm gì đó trong dị không gian của mình, khiến hai không gian chồng lên nhau, dung hợp với nhau, những ảnh hưởng ấy liền tác động lên không gian này sao? Sự tác động này, chắc là do Hàn Vân khống chế. Bằng không, những phá hoại của tôi trong nhà Rena, đúng ra phải xảy ra toàn bộ trong một lần, chứ đâu phải xảy ra từng chuyện một rất đúng trình tự như vậy chứ.
Hàn Vân đã xem chúng tôi như kẻ địch rồi sao?
Ngẫm kĩ lại, tiếng nói của những đứa trẻ ấy xuất hiện trong đầu chúng tôi, vậy chứng minh chúng tôi cũng đã tham gia vào cuộc chơi trốn tìm này nhỉ?
Sống lưng tôi đã đổ mồ hôi lạnh.
Sự trừng phạt dành cho kẻ thua cuộc là gì, Hàn Vân lại chưa nói cho tôi biết.
Cọt kẹt.
Ngô Linh thoáng nhìn qua, đặt tay lên thanh vịn cầu thang, mặc kệ âm thanh ấy, tiếp tục lên lầu.
Ngô Linh đã đưa ra phán đoán, chúng tôi cũng xếp hàng đi lên lầu, chẳng quan tâm đến âm thanh ấy nữa.
Cọt kẹt... cọt kẹt... cọt kẹt... cót két...
Gỗ sàn nhà không ngừng phát ra tiếng động, nhưng trong ấy còn kèm theo một âm thanh lạ.
Tôi đã nghe thấy, nhưng bộ não thì vẫn chưa phản ứng kịp, Quách Ngọc Khiết ở sau lưng thì tức tốc vịn tôi lại, kéo tôi ra sau lưng.
Bức tường ở bên cạnh tôi bỗng nhiên nứt toác, một thứ mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mặt.
Ván gỗ vỡ nát rớt xuống cạnh chân tôi, rồi tuột xuống mấy bậc cầu thang nữa.
Ngô Linh dừng chân, nghiêng đầu nhìn cái lỗ hổng đấy.
Nhịp tim tôi tăng tốc, cùng Quách Ngọc Khiết đứng chung một bậc cầu thang nên có thể cảm nhận thấy tay Quách Ngọc đang run lên khe khẽ.
Quách Ngọc Khiết thực sự không phải một người phụ nữ tầm thường, ngoài sức khỏe kinh người thì trước đây đã từng truy đuổi một con ác ma cực kỳ hung ác, chẳng hề biết chữ “sợ” là gì. Rất nhiều đàn ông không thể sánh nổi với cô ấy. Ấy vậy mà lúc này cô ấy lại đang run.
Tôi cũng đã cảm thấy có chút tê dại, chẳng còn cảm nhận thấy cảm giác đau do bị tay Quách Ngọc Khiết siết chặt nữa.
Vì trong lỗ hổng ấy, có một đôi mắt nhỏ xíu đang nhìn chằm chằm chúng tôi.
Không có âm khí. Không phải ma.
Nhưng mà…
Một luồng ánh sáng chợt chiếu lên lỗ hổng, soi vào lỗ hổng tối om, khiến chúng tôi thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Là mắt, nhưng không phải mắt người sống, mà là một bức ảnh chụp.
Trên bức ảnh trẻ sơ sinh đã ố vàng là đứa bé đáng yêu đang mỉm cười nhìn về phía trước, chỉ có đôi mắt ấy là nhìn kiểu nào cũng thấy không được bình thường lắm.
Ánh đèn pin cầm tay đã xuyên qua tấm ảnh, xuyên qua đôi mắt trên tấm ảnh.
Ở vị trí vốn là tròng mắt của trẻ sơ sinh đã bị ai đó chọc thủng hai lỗ, mới khiến cho đôi mắt ấy trông vô cùng kì quặc.
Tấm ảnh này… là của ai?
“Phá vỡ bức tường này được không?” Ngô Linh hỏi.