“Hình như chúng ta đã bị lờ đi rồi.” Ngô Linh nhìn đám người ở bên cạnh, điềm tĩnh nói.
Lina và Jimmy đối đầu nhau, nhưng cuộc chiến của hai bên không hề giao chiến trực diện, mà đấu nhau ở một phương diện khác.
Tôi cảm giác không biết chen tay vào chỗ nào.
Lina vẫn chưa hiện thân, Jimmy cũng không phải là hồn ma dễ bị tóm. Hai con ma hiện tại đều đang tăng cường sức ảnh hưởng lên1các hồn ma ở thị trấn Thysente này.
Ngô Linh liếc mắt nhìn tôi, tỏ ý bảo chúng tôi rời đi trước.
Bà cụ Winter than thở: “Như thế này thì… không biết kết cục cuối cùng sẽ như thế nào.”
“Bà có biết về sự thật của dịch bệnh ấy không?” Ngô Linh hỏi.
Bà cụ Winter lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Vốn dĩ là không biết. Tôi chỉ nhìn thấy người ta không ngừng biến thành cái bộ dạng ấy.” Nói đến8đây, bà cụ đã di chuyển ánh mắt về phía những người đồ chơi: “Sau đó, thị trấn tựa như đã bị cách ly. Tôi cũng chẳng thể diễn tả được cảm giác này… cư dân đều biến thành như thế, hoạt động giống hệt lúc còn sống. Sau đó, họ lại biến thành ma, nhưng cũng giống như tôi trong lúc ban đầu, không hề biết mình đã chết. Thời gian cũng trở nên quái lạ, quay lại ngày xưa…2Tình huống như thế đã xảy ra mấy lần rồi, không ngừng lặp lại. Tôi có thể đoán ra là Jimmy đã làm gì đó, ngoài cậu ấy ra, còn có một thứ… có lẽ cũng là ma. Các cô cậu đang tìm con ma đó đúng không?”
Bà cụ Winter chỉ là chưa đi đầu thai sau khi chết đi, còn lại thì không biết gì về chuyện quái dị. Bà cụ chỉ có thể suy đoán ra chân tướng của4sự tình thông qua những thay đổi mà mình quan sát thấy.
Ngô Linh thẳng thắn nói ra mục đích chúng tôi đến đây: “Chúng cháu đến tìm một hồn ma tên Lina. Không ngờ ở đây còn có một hồn ma khác, có sức mạnh lớn đến thế. Bà có từng nghe nói về thị trấn Morris chưa? Địa điểm chiếm cứ ban đầu của Lina đúng ra phải ở đó. Thị trấn Thysente đã sát nhập địa chỉ cũ của thị trấn Morris.”
Bà cụ Winter ngẫm nghĩ rất lâu, mới đáp: “Tôi chưa từng nghe cái tên này.”
“Còn cái tên ‘Thị trấn đồ chơi’ thì sao?” Ngô Linh lại hỏi.
Cụ Winter chợt sững ra.
“Bà đã từng nghe đến ạ?”
“Tôi đã nghe kể về câu chuyện ‘Thị trấn đồ chơi”. Là truyền thuyết đã lưu truyền rất lâu, và cũng rất rộng rãi. Trẻ con không vâng lời sẽ biến thành đồ chơi, bị đồ chơi thay thế. Trẻ con ở một thị trấn nọ đều là trẻ hư, chúng đều bị biến thành đồ chơi, bị đồ chơi thay thế.” Cụ Winter kể lại vắn tắt nội dung câu chuyện.
Chuyện này lại khác với câu chuyện “Thị trấn đồ chơi” mà Tí Còi đã kể trước đây, điểm tương đồng là chi tiết người bị biến thành đồ chơi, đồ chơi thay thế con người.
Cụ Winter đã được khơi gợi lại kí ức, tự lầm bầm: “Đồ chơi… đúng rồi. Chúng đều đã biến thành đồ chơi. Thế nhưng, người lớn cũng bị biến thành đồ chơi…” Bà cụ đang tỏ ra khá thắc mắc.
Xem ra chúng tôi không thể thăm dò được thông tin gì thêm ở chỗ bà cụ Winter nữa rồi.
Nhưng Ngô Linh lại không có ý rời khỏi chỗ này, còn hỏi thăm tình trạng của hàng xóm lân cận. Bà cụ Winter giới thiệu từng nhà một. Bà không nhờ cậy chúng tôi cứu thị trấn này, chỉ cố hết sức trả lời những câu hỏi của chúng tôi.
“Họ đã chết cả rồi. Bất kể ai thành công, ai thắng lợi thì người đã chết cũng chẳng thể sống lại.” Bà cụ Winter nói: “Với thân phận hiện tại của tôi, nói cái này có lẽ không thích hợp lắm. Sau khi chết, tôi cũng đã sống yên bình nhiều năm như thế… Nhưng kiểu ấy, xét cho cùng cũng chẳng phải là cách. Người chết rồi thì phải rời khỏi thế giới này mới phải. Thysente đã không thể trở lại như trước đây. Nhiều năm như thế mà Jimmy vẫn chưa hiểu ra… lúc chết cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ.”
Bà cụ Winter ngậm ngùi cảm thán. Lúc Jimmy chết chắc là khoảng hai mươi, trong mắt bà cụ thì anh ta vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cách suy nghĩ của hồn ma thanh niên ấy đích xác là cũng rất giống trẻ con. Trước khi ma vương đồ chơi và Lina phá vỡ bình yên ở Thysente, anh ta chỉ quẩn quanh trong ngôi nhà cũ, bảo vệ cuộc sống hạnh phúc của một gia đình khác.
“Cảm ơn bà ạ.” Ngô Linh hỏi xong những điều mình muốn hỏi, mới sửa soạn chia tay.
Bà cụ Winter tiễn chúng tôi đến sân sau, dõi mắt nhìn chúng tôi lên xe, rồi mới quay vào nhà.
“Chắc chúng ta không cần phải lo lắng cho anh ta.” Ngô Linh nói: “Với tình hình hiện tại thì biện pháp thông thường không thể giết được Lina. Nó và Jimmy đang xung đột… chúng ta có thể chen một chân vào.”
Lúc Ngô Linh nói những lời này, đã nhìn qua tôi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn không quá chắc chắn.
“Dùng năng lực của tôi thì có thể giải quyết chuyện này ngay trước khi nó xảy ra. Người ở đây đều đã biến thành ma, đều có thể làm đối tượng cho tôi nhập vào.”
Ngô Linh trước đó hỏi thăm chuyện của hàng xóm xung quanh, chắc là vì lý do này.
Nhưng gần đây khi tôi sử dụng năng lực, đều chỉ nhìn thấy cảnh tượng, tiếp nhận kí ức, chứ không đi vào cảnh mộng. Năng lực tựa như đã thay đổi, hơn nữa đây là sự thay đổi về bản chất.
“Gia đình Green ở nhà đối diện, là một đối tượng không tồi.” Ngô Linh đưa ra đề nghị.
Lưu Miểu đang lái xe, chuẩn bị vòng lại con đường ấy.
Nhà Green không chừng cũng có trong đám đông khi nãy, nhưng chúng tôi không biết họ trông ra làm sao. Chỉ có thể đợi sau khi họ vào nhà thì mới có thể xác định được.
“Vì con út của họ học chung trường với Jimmy?” Quách Ngọc Khiết.
“Ừ. Cùng một khóa, rất dễ tiếp cận.”
“Chẳng phải nên giải quyết Lina trước sao?”
“Chỉ cần phá vỡ thế cân bằng, Lina sẽ xuất hiện ngay. Vấn đề đầu tiên chúng ta phải giải quyết luôn là tìm được hồn ma, tiếp xúc với chúng. Nếu trong chúng ta có một người sở hữu năng lực liên quan đến mảng này thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.” Ngô Linh nói.
Vấn đề này, người của Thanh Diệp đã từng gặp, bây giờ chúng tôi cũng đã gặp. Năng lực của Tí Còi và Quách Ngọc Khiết có khi sẽ hữu dụng, nhưng hai người họ đều không thể khống chế năng lực thật thuần thục.
Quách Ngọc Khiết tỏ vẻ hơi buồn bực: “Không chừng nó sẽ tự tìm đến. Cũng như lần trước…”
Nếu cần giúp đỡ, có thể Lina sẽ lại tìm đến thật.
“Đây cũng là một hướng. Một là giải quyết đối thủ của nó, hai là dồn nó vào đường cùng. Cậu cứ dựa theo tình hình cụ thể mà làm. Bên này chúng tôi cũng sẽ như vậy.” Ngô Linh lại nhìn sang tôi.
Xe đã quay lại con đường ấy. Trên đường chẳng còn những người hóng chuyện nữa. Xem ra đã giải tán rồi. Gia đình Jackson cũng đã đâu mất. Tôi không nhìn thấy Jimmy, nhưng có thể cảm nhận thấy âm khí của anh ta vẫn đang lởn vởn trong nhà Rena. Còn căn nhà đối diện, chính là gia đình Green mà bà cụ Winter đã nói. Tôi nhìn sang căn nhà ấy.
May thay, con trai nhà Green đang ngồi bên cửa sổ ở lầu hai, có thể nhìn thấy được đầu của anh ta.
Tôi ghi nhớ khuôn mặt ấy, nhìn chăm chú một hồi, muốn đi vào cảnh mộng. Vào cảnh mộng… vào cảnh mộng… thời điểm tốt nhất là sau khi nhà Jackson dọn vào, giai đoạn bệnh dịch đồ chơi mới bùng phát… không thì, ngay thời điểm Lina và Jimmy tiến hành hành động cũng được…
Tôi suy nghĩ rất chăm chú, đột nhiên cảm thấy cảnh vật xung quanh đã trở nên méo mó.
Linh hồn chưa bay lên, không phải vào cảnh mộng!
Là xung quanh nảy sinh biến đổi!
Jimmy? Hay Lina?
Sự méo mó này đột ngột dừng lại.
Tôi ngã xuống đất và tiếp đất bằng mông, chiếc xe thuê được đã đâu mất, Ngô Linh, Lưu Miểu và Quách Ngọc Khiết cũng không thấy đâu.
Tôi cảm nhận thấy âm khí quen thuộc, liền ngoảnh đầu lại thì bị ai đó đá vào vai.
“Dậy mau đi, cần anh làm việc rồi đấy.” Hàn Vân bay trên không trung, ra lệnh cho tôi.