Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1869: KHÁCH THUÊ NHÀ MỚI

Tôi lại nghe thấy tiếng chó rên. Trong tiếng chó rên đi kèm với tiếng khóc của trẻ con.

Xen giữa đó còn có tiếng hô hoán sợ hãi của gia đình kia.

Việc ma phá không hề dừng lại. Trong căn1nhà này lại vì vậy mà có thêm một hồn ma nữa.

Hai hồn ma chẳng hề qua lại với nhau, cũng chẳng có hành động có tính mục đích nào. Một con vật, một đứa bé, chỉ dựa vào bản8năng, cất lên tiếng kêu khóc, chứng minh sự tồn tại của mình.

Cứ như vậy, cả gia đình sống trong căn nhà này đã sắp bị bức đến phát điên.

Tôi nghe thấy tiếng cãi vã loáng thoáng, còn nghe thấy2tiếng đánh nhau.

Căn phòng tôi đang có mặt chẳng còn ai vào nữa. Người ở trong căn nhà này đã lặng lẽ tránh thật xa căn phòng.

Những cảnh tượng hỗn loạn này khẽ dừng lại một thoáng, tôi nghe thấy4tiếng bước chân từ phía dưới cầu thang vang lên. Tiếng bước chân ấy đang lên lầu, đi chậm rãi, cửa cũng được mở ra chậm rãi. Động tác của người bên ngoài cửa chậm chạp, động tác mở cũng đầy do dự.

Tiếng khóc trẻ con vẫn đang vang vọng.

Cửa đã mở, tôi nhận ra người đứng bên ngoài cửa là một cụ già tóc bạc. Ông cụ nhìn về phía chiếc giường trẻ sơ sinh, trong ánh mắt lộ ra đôi phần sợ sệt. Nhưng ông ta vẫn đẩy cửa đi vào. Cánh cửa mở rộng giúp tôi thấy rõ cánh tay mà ông ta đã để sau lưng. Ở đó có một cây súng săn đang ló ra.

Ông cụ đưa súng săn lên trước ngực, run rẩy nhấc súng lên, nhắm về phía giường trẻ sơ sinh.

Trên giường không có đứa trẻ, chỉ có tiếng khóc vang ra. Khung cảnh đầy quái dị.

Dù cảnh tượng tôi nhìn thấy rất quái dị. Nhưng tôi không nhận thấy âm khí của đứa bé, cũng chẳng nhìn thấy hình thể của nó.

Pằng!

Ông cụ nổ súng, đã bắn trật, đạn xuyên qua kính cửa sổ, kính vỡ vụn.

Do lực giật của báng súng, ông cụ đã ngã ngồi xuống đất.

Tiếng khóc trẻ con bỗng lớn lên, trở nên cực kỳ chói tai. Tôi cảm thấy hình như căn nhà đang rung chuyển.

Không có âm khí, nhưng lại xuất hiện cảnh tượng quái đản đến kinh người.

Can đảm nổ súng của ông cụ đã tan thành mây khói, ông ta vừa la hét vừa vứt cây súng đi, nhổm dậy trên đất, chạy về phía cầu thang. Ông ta vừa quay người lại thì đã đến chỗ cầu thang, lúc xuống lầu thân thể cứ nhào tới trước, không giữ được thăng bằng.

Tôi nhìn thấy ông ta vội vung tay, chụp lấy khung hình trên vách. Nhưng khung hình chẳng giữ nổi cơ thể ông cụ. Ông ta té xuống, kéo theo mấy khung hình cũng rơi xuống.

Mặt của ông cụ quệt phải kính vỡ, thân thể lộn nhào thẳng một mạch xuống lầu dưới.

Tôi chỉ có thể đứng ngay cửa phòng trông xuống, thấy ông cụ nằm sấp ở đó, nửa dưới cơ thể vẫn đang gác trên bậc cầu thang. Ông ta bất động, có vẻ đã chết rồi.

Rất lâu sau, mới có người về nhà. Là người đàn bà trung niên đi lấy dao phay. Bà ta sững người một lát mới thét lên.

Có điều, vừa thét lên đã tự bịt miệng mình lại. Bà ta vừa bịt miệng, vừa cuống quýt đóng cửa lại, ngồi bệt xuống đất. Lát sau, hơi thở đã bình thường trở lại, bà ta bò đến gần ông cụ, kiểm tra thân thể ông ta.

Ông ta chắc chắn đã chết.

Người phụ nữ trung niên lại ngồi yên tại chỗ một lát, mới quay người lấy túi, lục di động, gọi điện.

Cảnh tượng biến đổi, cửa lại bị đóng. Tôi nghe thấy có tiếng động trong sân, nên di chuyển đến bên cửa sổ.

Cả nhà ấy lại đào hố. Lần này họ đem chôn xác của ông cụ.

Bên ngoài trời đã tối đen, họ cũng không bật đèn pin, nhưng tôi biết họ đang chôn xác. Và tôi cũng không nghe rõ họ nói gì. Có lẽ họ vốn không nói chuyện, chỉ là do quá căng thẳng mà hơi thở trở nên hổn hển. Hình như họ không có ý báo cảnh sát, không muốn xử lý cái chết của ông cụ theo cách bình thường.

Không lâu sau, tôi đã nghe thấy tiếng ho của người già. Âm thanh này khiến tôi cảm thấy quen thuộc. Bởi vì sau khi đi vào cảnh tượng này, tôi đã thường xuyên nghe thấy âm thanh như vậy. Ông cụ đó có lẽ đang có bệnh về đường hô hấp, hôm nào cũng lên cơn ho lúc mờ sáng, ban ngày và buổi tối cũng thường ho.

Tinh thần của cả gia đình này càng căng thẳng hơn.

Người đã chết nhưng tiếng ho thì chẳng ngừng lại.

Tôi nghe thấy tiếng cãi vã của họ. Họ nói ngôn ngữ tôi không hiểu, nhưng tôi có thể hiểu được ý trong đó.

Gia đình này có không ít trẻ con. Gặp phải khủng hoảng tài chính, một gia đình lớn vốn sống hạnh phúc đã trở nên túng trước quẫn sau. Tiền đầu tư đã mất, không chi trả nổi học phí đại học cho hai đứa con, quá trình trị bệnh cho người già cũng phải ngừng lại. Họ còn có khoản vay phải trả, ngoài ra hình như cũng có mắc nợ.

Gia đình cứ thế suy sụp từng chút một.

Cô con gái lớn vốn sống hạnh phúc đã li hôn, đành về lại nhà cha mẹ mình, ở chung một phòng với em gái. Sau khi cô ta quen bạn trai mới, đã mang thai nhưng lại vứt bỏ nó đi. Đứa con ấy là một gánh nặng.

Người già trong nhà cũng là gánh nặng. Nhưng họ có tiền dưỡng già, dù phải thuốc men dài hạn, là một gánh nặng, nhưng khoản tiền dưỡng già vẫn cực kỳ quan trọng đối với gia đình này.

Vẫn còn một đứa con gái út và một đứa con trai út. Cả hai đều chưa sống tự lập.

Hồn ma mà tôi thấy chính là đứa con trai út.

Còn đứa con trai cả trong gia đình này, sau khi vỡ nợ do vay tiền đánh bạc đã trốn biệt tăm, người cho vay nặng lãi tìm đến cha mẹ anh ta, quấn lấy gia đình này.

Đây là một gia đình rối ren từng thành phần một.

Trong tiếng cãi vã liên hồi đã có tiếng súng vang lên, còn có tiếng gào thét của con gái và tiếng quát tháo giận dữ của đàn ông.

Tôi lại nghe thấy tiếng động trong sân.

Xẻng sắt đang đào đất và có một cái xác mới bị chôn xuống.

Chẳng lâu sau, cảnh tượng lại biến đổi, tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát. Có cảnh sát phá cửa xông vào, chẳng mấy chốc trong sân đã có bóng dáng của cảnh sát.

Hố đất bị đào lên, cái xác được nhấc ra.

Đến khi mọi chuyện yên lắng lại thì trong căn nhà này chỉ còn âm thanh của ba hồn ma.

Tôi lắng nghe một lát liền nghe thấy tiếng bước chân.

Tiếng bước chân đang lên lầu, khi lên mỗi bậc cầu thang là mỗi lần có tiếng khung hình bị rơi vỡ vang lên.

Từng bậc, từng bậc… đã lên đến cửa cầu thang.

Phòng bên cạnh vang lên tiếng mở cửa và đóng cửa.

Tôi lại lắng nghe một lát nữa, đến đứng bên cửa sổ, định xem thử tình hình bên đó.

Tôi nhìn thấy một chút bóng phản chiếu trên kính cửa sổ, không rõ lắm.

Đợi thêm lát nữa thì nghe thấy tiếng ghế ngã.

Rầm!

Bóng đen trên cửa sổ lớn dần, có một thân thể đập lên kính cửa sổ, rồi bật ngược trở lại.

Thân thể ấy đang đong đưa.

Treo cổ tự sát?

Thanh niên đó ư?

Bỗng chốc, gian phòng tôi đang đứng có thay đổi lớn.

Giường tầng, giường trẻ sơ sinh đều biến mất, thay vào đó là thiết kế của một phòng sách.

Cửa đang mở rộng, cửa của hai phòng trái và phải cũng đang mở rộng. Tôi nhìn thấy những căn phòng ấy đã được trang trí lại. Mặt tường cạnh cầu thang đã trống trơn, chẳng còn hình ảnh nữa và đã đổi giấy dán tường.

Tôi nghe thấy tiếng cười của trẻ con và tiếng chó sủa.

Đến bên cạnh cửa sổ, vừa nhìn xuống dưới, tôi đã thấy một con chó trắng to lớn khỏe mạnh đang chạy lon ton trong sân. Một đứa bé tầm ba bốn tuổi đang đuổi theo con chó.

Qua khóe mắt, tôi thoáng nhìn thấy một cái bóng, vội xoay đầu qua thì thấy tay thanh niên kia đang đứng bên cạnh cửa sổ phòng bên cạnh.

Hình như anh ta đang cười.

Nụ cười nhanh chóng biến mất.

Đứa bé và con chó lớn đang chơi đùa trong sân cũng biến mất.

Tôi nhận ra điều gì đó, liền đến chỗ cửa phòng.

Trong phòng ngủ bên cạnh có một đứa trẻ đang ngồi trên sàn nhà, bất động. Con chó lớn bên cạnh giường cũng nằm bất động, hệt như một bức tranh tĩnh. Trước mặt đứa bé là thành trì được dựng bằng que xếp hình. Còn có binh sĩ đồ chơi đang dàn hàng ngang cạnh thành trì.

Ngoài căn nhà, cả thị trấn chìm vào im lặng chết chóc.

Thị trấn Thysente đã bị dịch bệnh lây nhiễm.

Tôi nhìn chăm chú đứa bé kia, thấy bên cạnh nó đã xuất hiện một cái bóng. Con ma đó đứng trước mặt đứa bé và con chó, cứ đứng cúi đầu xuống như thế và cũng bất động.