Người phụ nữ chẳng hay biết gì, vẫn đang lo lắng nhìn đám người tập trung ở phía trước.
Những người đó đang kiểm tra đồ đạc được dọn từ trong gian phòng ra. Thùng hàng, bao1ni lông đều được mở, đồ chứa ở bên trong được lấy ra từng món một. Còn có người đi vào, kiểm tra kĩ lưỡng gian phòng nhỏ.
Ông chủ vừa quan sát, vừa nói với chị8Tân: “Cô xem, đâu có chuột đâu. Tiệm chúng tôi luôn giữ vệ sinh sạch sẽ, sẽ không có chuột đâu. Có phải mọi người đã nhìn thấy thứ khác không? Cả gián cũng không có2đâu. Ngày nào cũng tổng vệ sinh cả. Bên này cũng sẽ không có bọ. Chắc mọi người nhìn thấy thứ khác rồi cũng nên. Có phải giấy ăn đã bị thổi đến chỗ nào đó4không?”
Sắc mặt chị Tân nghiêm túc, những người khác thì bất an, bực bội, có vẻ tâm trạng ai cũng không được tốt. Họ thực sự đã nhìn thấy thứ gì đó.
Tôi đã nhìn thấy đoạn kí ức sớm hơn một chút của người phụ nữ ấy.
Vẫn ở tầng hai của tiệm ăn. Người phụ nữ đang uống nước ngọt, lúc nhướn mắt nhìn về phía bức tranh trang trí trên tường, chợt thấy những đóa hoa hồng nằm kín trên mặt tranh bị một bàn tay màu đen giật mạnh một cái.
Bàn tay đó xuất hiện ở viền tranh. Miệng cô ta vẫn đang ngậm ống hút nên khi giật mình một cái đã hất đổ đồ uống.
Người phụ nữ không nhìn thấy ma. Tôi thì đã nhìn thấy con ma đứng bên khung tranh đó.
Kí ức lướt qua nhanh, kế đến, nhưng người khác hình như đã nhìn thấy gì đó, nháo nhào cả lên. Họ đang tìm kiếm trên lầu hai. Tâm trạng của họ không được bình thường lắm, họ biết mình đã nhìn thấy gì đó, nhưng lại không xác định được rốt cuộc mình đã thấy gì, họ cuống quýt tìm kiếm một câu trả lời khiến họ an tâm.
Người phụ nữ lại nhanh chóng nhìn thấy.
Cô ta nhận thấy mắt mình đã bị thứ gì đó chạm vào một cái.
Là con ma kia, sau khi đến gần người phụ nữ, nó đã dùng tay bịt mắt cô ta lại.
Hành động tránh né của người phụ nữ, khiến con ma lùi lại, từ trên bàn bay qua, những người khác cũng nhìn thấy một bóng đen lướt qua.
Họ trở nên kích động, muốn tìm ra bóng đen đó.
“Có thứ gì đó thật mà.” Có người quát lên với ông chủ.
Mắt người phụ nữ đã bị bịt kín hoàn toàn. Cô ta chớp chớp mắt, thân thể cứng đờ, nhìn về tấm poster đang mở ra giữa đám đông.
Hai chữ lớn nhất được viết trên bảng là “Giảm 90%”, bên dưới còn các mức giảm giá món ăn là “Giảm 50%”, “Giảm 20%”, bên góc còn vẽ một chú thỏ béo úc, có vẻ là hình vẽ nhỏ được tiện tay vẽ lên. Nét chữ và hình vẽ đều không thể xem là đẹp, có điều lại cực kỳ bắt mắt.
Nhưng trong mắt người phụ nữ, poster thông báo giảm giá đầy màu sắc ấy đã biến thành màu trắng đen. Màu trắng đen, bên trên khung có chữ, khung còn được làm theo kiểu khuôn ảnh, ở giữa là một tấm ảnh chụp trắng đen. Chữ đề bên trên là “Cố Nhan”, ảnh trắng đen cũng là một tấm ảnh cắt của Cố Nhan.
Người phụ nữ bắt đầu run rẩy, tròng mắt khe di chuyển.
Bên cạnh poster giảm giá là poster tuyển nhân viên của tiệm, chữ đen nền đỏ, đề ví trí và số lượng cần tuyển dụng.
Cũng vậy, cảnh tượng này trong mắt người phụ nữ đã biến thành di ảnh của Cố Nhan, nhưng không phải di ảnh chính quy, mà ảnh trên bia mộ.
Một tấm poster khác thông báo menu món mới bị đè ở dưới cùng, trong mắt người phụ nữ, ở góc mép ló ra ngoài đó là ảnh tưởng niệm người chết mà fan trên mạng dùng, có điều, cách gọi Cố Nhan trên hình tưởng niệm không phải là “nữ thần”, mà là “con đĩ”.
Người phụ nữ càng run dữ dội hơn.
Kí ức của cô ta đưa tôi đến khoảng thời gian rất lâu về trước.
Những khung hình này thực ra chính là do cô ta tự tay làm.
Cô ta đã quên mất nguyên nhân rồi. Chỉ nhớ trong một nhóm khác, khi nói chuyện gì đó với fan của ngôi sao khác, họ trở nên sục sôi căm thù, sau khi chửi bới mỉa mai thì cô ta đã làm những hình này.
Cô ta không có thù hằn với Cố Nhan. Lúc người khác chửi, cô đã chửi theo, nhưng chưa đến mức độ tẩy chay Cố Nhan, thường ngày bắt gặp tin tức liên quan đến Cố Nhan, hay tác phẩm có Cố Nhan tham gia diễn xuất, cũng đều xem thử.
Cô ta cũng chẳng nhớ nguồn gốc của sự tình, chỉ là ý tưởng lóe lên trong đầu, muốn khoe chút tài nghệ của mình.
Kĩ thuật photoshop đó không quá cao siêu, cô ta chỉ muốn tỏ vẻ nhiều tài thôi.
Tôi có thể nhìn thấy kí ức mà người phụ nữ này đã lãng quên, biết được nhóm mà khi ấy cô ta tham gia là một nhóm fan của nữ ngôi sao khác, do một đợt tuyển diễn viên phim truyền hình, mà fan của hai bên đã nảy sinh xung đột kịch liệt.
Đương nhiên tôi vốn không hề biết chuyện này, càng không biết do chuyện này mà đã dấy lên cuộc mắng chửi kịch liệt ở trên mạng. Các fan chửi bới lẫn nhau, các trang truyền thông liên quan đến giới giải trí cũng cập nhật thông tin liên tục, chẳng biết có phải đã nhận tiền của bên nào hay không mà đã bới chuyện này ra đến mấy ngày trời, lập trường xoay như chong chóng, lát thì bảo Cố Nhan diễn xuất xuất thần, lát thì bảo Cố Nhan chơi bẩn, phút trước có thể là đang khen ngợi Cố Nhan, phút sau liền bắt đầu bôi nhọ Cố Nhan.
Trong hỗn loạn như thế, tôi chỉ thấy cảm xúc của tất cả họ đều bất thường.
Họ đang tức giận, mà cũng đang vui sướng điên cuồng.
Người phụ nữ đã trong cơn thích thú điên người này, muốn khoe khoang khả năng sáng tạo và tài nghệ của mình, sau khi chế ra mấy cái ảnh liền gửi lên group, rồi được share ra.
Ác ý mặc tình lan rộng, bị chửi rủa và cũng nhận được khen ngợi.
Lúc này, người phụ nữ đã sắp quên sạch những gút mắc nhỏ nhặt không đáng kể trong đời sống của mình đó rồi.
“Được rồi, dọn dẹp đồ đạc lại đi.” Chủ tiệm chỉ đạo nhân viên.
Nhóm chị Tân chẳng còn gì để nói.
Chủ tiệm lại dò ý họ, hỏi họ có phải sắp rời đi không.
Om sòm như thế thì hết vui rồi, nên giải tán, mạnh ai về nhà nấy, hoặc kiếm nơi khác nói chuyện tiếp.
Người phụ nữ nhìn thấy những tấm poster ấy được cuộn lại, cho vào thùng giấy.
Cô ta vẫn đang run, không biết làm sao.
Người vận chuyển thùng giấy chính là người đàn ông livestream. Lúc anh ta và đồng nghiệp đi sượt vai nhau, do né nhau mà va phải tường. Chợt poster trong thùng giấy rớt ra ngoài, rơi xuống sàn nhà, hơi mở ra một chút.
Người phụ nữ đã nhìn thấy một nửa khuôn mặt.
Nửa khuôn mặt quen thuộc, là mặt của cô ta!
Người phụ nữ hét lên một tiếng, cũng đã không chịu nổi nữa mà nhào tới trước, mở tấm poster ra.
Cơn kích động của cô ta đã khiến cô ta vùng thoát khỏi hồn ma.
Trên tấm poster là thông báo giảm giá, không phải di ảnh.
Người phụ nữ ngồi thừ ra đất, tay run đến mức chẳng cầm vững tấm poster.
“Cô không sao chứ?”
Những người bên cạnh đều bị dọa giật mình.
Người phụ nữ lắc đầu, vừa khóc vừa cười.
Tình trạng tinh thần bất thường như thế khiến chủ tiệm cũng bắt đầu thấy sợ.
“Mọi người có phải thấy khó chịu ở đâu không? Hay là về nhà trước đi nhé. Phí bao khu vực cũng thôi luôn đi, khỏi tính. Mọi người về đi.”
Nhìn dáng điệu của ông chủ, hình như đang nghi đám người này có vấn đề về thần kinh.
Chị Tân đồng ý, bảo mọi người thu dọn đồ đạc.
Người phụ nữ ấy vẫn còn ngồi thừ ra đất, lát sau mới có người đến đỡ cô ta dậy. Mặt cô ta tràn đầy nước mắt.
Người đàn ông quay livestream cũng không dám nhặt poster lên trước mặt cô ta, vội vàng đưa thùng giấy trong tay vào phòng, lúc trở ra liền nhìn qua ông chủ.
“Mọi người thu dọn đồ đạc của mình đi, tôi xuống trước.” Ông chủ nói xong liền bảo hai nhân viên theo mình xuống lầu. Những người này chứng kiến tình huống bất thường như vậy, đều đã thấy ớn lạnh trong lòng.
Tôi nghe thấy tiếng bàn tán xì xầm của họ ở dưới lầu.
“Có phải đã cắn đá rồi không?
“Lúc trước cậu lên đó thì có thấy họ uống thứ gì không?”
“Cần báo cảnh sát không?”
Tiếng nói của họ xa dần.
Tâm trạng của người ở lầu hai vẫn chưa bình ổn.
Con ma đó lại di chuyển đến cạnh người phụ nữ, thò tay che mắt cô ta.
Trong tầm mắt của người phụ nữ, trang trí trong gian phòng đã biến đổi, trở thành một phòng tổ chức tang lễ.