Bữa ăn nào rồi cũng đến lúc kết thúc.
Em gái ưỡn bụng, thỏa mãn đi bên cạnh tôi.
“Tuần tới có thể chịu đựng được thức ăn của căn tin rồi.” Em gái nhố nhăng xoa xoa cái bụng mình, than vãn hệt1như bà cụ.
“Em làm lố quá rồi đó.” Tôi phì cười.
Ra khỏi khu mua bán, men theo đường trở về, tôi ngẩng lên thì nhìn thấy địa điểm phát sinh án mạng.
Nơi đó vẫn còn xe cảnh sát, hiện trường vẫn bị8dải cách ly bao lại, vây quanh bằng bạt ni lông, bên trong hình như vẫn còn người đang dọn dẹp.
Em gái cũng đã nhanh chóng chú ý đến chỗ đó.
Cảnh sát đã giăng dải cách ly, nhưng ngăn không được đám2đông tò mò đang từ ngoài dải cách ly thò đầu nhón cổ nhòm vào. Dù chỉ thấy được bạt ni lông màu xanh lam, nhưng những người đó vẫn không chịu rời đi.
Con đường đối diện chỗ chúng tôi cũng có4đám đông như vậy. Có điều phần lớn những người này là nhân viên cửa hàng ven đường và những người đi đường bị thu hút bởi tiếng bàn tán của những nhân viên này.
Có một anh trai mặc đồng phục làm việc, vừa diễn tả sống động cảnh tượng xảy ra khi nãy, vừa xuýt xoa cảm thán, phát biểu nhận định của mình.
Phần lớn người ta đều cảm thấy hứng thú với nhận định của anh ta hơn, vì qua diễn tả của anh ta thì sự tình đã trở nên mơ hồ, cũng chỉ là một gã điên đánh hai người đi đường, sau đó rút dao đâm người ta, cực kỳ ngắn gọn.
Đề tài bàn tán này từ một vụ án mạng, đã nhanh chóng lan sang những tin tức xã hội mới xảy ra gần đây.
Liên tục có người tham gia, nhân viên cửa hàng lại phải kể lại chuyện vừa xảy ra lần nữa.
Em gái hơi sợ hãi, thu lại nụ cười, bất an nhìn tôi.
Tôi ôm lấy đôi vai nó, điềm tĩnh nói: “Không sao. Chuyện kiểu này cũng hiếm mà. Nếu gặp phải, em cứ tức tốc bỏ chạy là được. Vừa rồi người đó chẳng phải đã nói, sau khi đánh nhau mới rút dao sao. Cũng do sau khi cãi vã, sôi máu lên, bị kích động ấy mà.”
Tôi cố hết sức để diễn tả thật nhẹ nhàng: “Thường ngày em đều ở trường, không sao đâu.”
Xét một cách tương đối, trong trường đương nhiên an toàn hơn. Trộm vặt cũng có chút chút, nhưng mấy thằng cha cố tình gây thương tích cho người khác sẽ ít hơn rất nhiều. Học sinh sau khi nảy sinh tranh chấp, diễn biến thành thảm kịch, có lẽ là còn nhiều hơn.
Em gái dần nhẹ nhõm trở lại.
Chúng tôi đi qua đoạn đường này liền không nghe thấy tiếng bàn tán nữa.
Về đến nhà, cha mẹ vừa ăn cơm xong, cha ngồi xem tin tức trong phòng khách, đúng lúc thời sự đang phát sự kiện này.
Cha mẹ lập tức hỏi hai anh em.
“Lúc đó tụi con vẫn còn ở trong rạp chiếu phim.” Tôi vừa đáp, vừa liếc nhìn hình ảnh trên thời sự.
Phóng viên sau đó đã tức tốc có mặt, ống kính nhắm vào những cảnh sát đang làm việc, cũng có video quay lại do người đi đường cung cấp.
Hình ảnh video do người đi đường quay thì mờ hơn, trong khung hình lắc lư chỉ có thể xem được đại khái. Nhất là sau khi người đàn ông rút dao, người quay cũng rất kinh hãi, liền lùi lại, nên chẳng quay rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hình ảnh máu me bị rút ruột không được quay lại, ống kính của người quay lúc đó đã tập trung vào người đàn ông mặc đồ cảnh sát. Đến khi chỗ người bị thương vang lại tiếng la hốt hoảng, anh ta mới di chuyển ống kính, quay tình hình bên đó. Nhưng đám đông hỗn loạn đã khiến anh ta ngừng quay.
Hình ảnh không được quay đến, nhưng phóng viên đã tìm được người đi đường có mặt lúc đó.
Trên thân thể người được phỏng vấn còn dính máu, nhắc đến đoạn ruột phèo bay ra, vẻ mặt chỉ chực nôn mửa. Ông ta nhanh chóng quay người, đi tìm xe cấp cứu.
Máu đổ đầy đất đã đủ chứng minh cho độ khủng khiếp lúc đó.
Một người đi đường khác nhắc đến người chết bị đâm nát cả mặt.
“Chắc chắc không phải tình cờ gặp nhau trên đường mà ra như thế. Phải có thù từ trước rồi, ba người đó đều không được bình thường.”
“Chẳng hiểu sao lại đánh nhau. Người cầm dao ra tay trước. Trước đó chẳng có cãi vã gì cả. Hai người kia hỏi anh ta muốn làm gì, chửi đồ thần kinh hay thằng điên gì đó, rồi ba người xông vào đánh nhau, người kia liền lấy dao ra.”
Thông tin những người đi đường này cung cấp chẳng mấy hữu ích.
Họ chỉ tình ngờ đi ngang qua rồi phát hiện ra tình huống bất ngờ này, còn nguyên nhân vụ việc lại chẳng ai rõ.
Nhưng trên con đường đó cũng có những cửa hàng ven đường, có một ông chủ tiệm đã nhìn thấy toàn bộ diễn biến.
“… Chính tay thanh niên đó, cái tay giết người ấy. Anh ta đứng ở chỗ này một lúc lâu, nhìn qua bên kia, nhìn qua bên kia đường. Cũng chẳng biết anh ta đang nhìn gì. Vâng, tôi chẳng biết anh ta đang nhìn gì. Tôi cứ ngỡ anh ta đang đợi ai. Anh ta đứng bên đó, nhìn qua bên kia.” Chủ tiệm đưa tay mô tả: “Sau đó hai người khác từ bên kia đi lại. Tôi nghe họ nhắc đến một nữ ngôi sao, nói nữ ngôi sao đó bán dâm. Vừa nói như thế, chỉ tiện mồm nói thế thôi. Cứ thế đi lại.”
Tâm trạng chủ tiệm hình như rất kích động: “Sau đó tay thanh niên kia liền ra tay đánh họ, rồi họ đánh nhau, anh ta chẳng nói tiếng nào đã xông vào đánh họ, lấy dao ra. Trông rất đáng sợ, đó gọi là máu lạnh đấy! Hệt như có thù. Chắc chắn không quen đâu. Họ đi ngang qua sau lưng anh ta mà, không hề chào hỏi nhau. Có lẽ là fan của nữ ngôi sao ấy. Rất nhiều ngày rồi nhỉ…”
Ông chủ nói một hồi, đã bắt đầu tự lầm bầm, đến khi phóng viên vặn hỏi, mới đáp: “Hình như anh ta đấy. Tôi cũng chẳng nhớ rõ. Mấy ngày nay thường có người nhìn qua bên đó. Tối qua cũng có một người, đi đường mà không nhìn trước mặt, cứ nhìn qua bên đó rồi đụng phải người ta. Chắc là anh ta. Tôi nhớ không rõ lắm. Có camera quan sát! Video trong camera đã nộp cảnh sát rồi. Chắc có thể tra ra.”
Chủ tiệm đã cung cấp không ít thông tin, giúp phóng viên đài thời sự địa phương đã có được bài phỏng vấn tương đối.
Nhưng video trích từ camera gắn trước cửa tiệm đã nộp cho cảnh sát, phải ưu tiên hàng đầu cho cảnh sát điều tra, phóng viên tạm thời chưa có được đoạn video. Cảnh sát vẫn chưa công bố thân phận của người chết, phóng viên cũng đành phỏng vấn người đi đường để lấp vào nội dung bản tin.
“Bảng quảng cáo bên đó…” Em gái đã nhớ đến gì đó.
“Bảng quảng cáo của Cố Nhan.” Tôi vừa nói, vừa nhớ lại chuyện chung phòng em gái có đứa bạn là fan của Cố Nhan, đang đau buồn vì cái chết của Cố Nhan. “Do họ quá chìm đắm trong cảm xúc, nên đã trở nên kích động. Đứa bạn học đó của em…” Tôi nhìn sang em gái.
“Chắc cậu ấy vẫn ổn, chỉ nghe nhạc, cũng chưa có gì.” Em gái lắc đầu.
Hy vọng là không có gì.
Sau khi cha mẹ bày tỏ nỗi lo về an ninh xã hội, cả nhà chúng tôi liền kết thúc đề tài này.
Tôi về phòng, nhận được tin nhắn của Ngô Linh. Công tác tìm kiếm đã thất bại, con ma đó đã rời khỏi phạm vi ấy.
Tôi lên nhóm chat báo cho đám Tí Còi biết chuyện này, nhắc nhở họ cẩn thận hơn.
Ai mà biết bên cạnh mình có fan cuồng của Cố Nhan, bị Cố Nhan ảnh hưởng, thình lình tấn công người khác hay không.
Mấy người chúng tôi biết sự thật của chuyện này, nên đều có nỗi lo này.
Tí Còi là băn khoăn nhất: “Làm sao đề phòng đây? Hoàn toàn không có cách nhỉ… Không nhắc đến Cố Nhan có được không?”
“Nếu cô ta tiến thêm bước nữa thì sao?” Trần Hiểu Khâu hỏi: “Nếu là ma vương trong tương lai, vậy đều muốn mở rộng địa bàn đúng không?”
“Cũng không đúng, tôi nhìn lại mấy chuyện anh Kỳ đã nhìn thấy đi, chúng cũng đâu phải luôn dốc sức mở rộng.” Tí Còi phản bác.
“Đó là thế giới tương lai, trong tình huống địa bàn đã bị phân chia sạch sẽ. Còn đây là một ma vương mới sinh ra. Cả Lina nữa, chắc chúng đều là ma vương mới sinh ra. Còn có những ma vương đã đến thế giới hiện thực, cũng đã giết người, đang mở rộng sức ảnh hưởng của mình.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp.
Lời của cô ấy không phải vô lý.
“Ai nói xấu cô ta sẽ bị giết, điểm này sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện ra. Đến lúc đó, chẳng còn ai nói nữa, quy tắc cô ta định ra cũng mất tác dụng. Quy tắc của ma vương là dùng để giết người, chắc sẽ không bị ràng buộc bởi quy tắc của chính mình.” Trần Hiểu Khâu đang nói.
Di động của tôi hiện lên một thông báo.
Một bản tin xã hội quan trọng được một app trên mạng xã hội đăng tải: “Cháy lớn trong buổi họp mặt người hâm mộ Nam Thiên, fan bị thương vong nghiêm trọng”.