Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1805: BONY (7)

Đầu óc tôi không phản ứng kịp những gì đang diễn ra.

Những thứ mà cô bé nhìn thấy như khắc sâu vào trong đôi mắt của mình, không sao xóa được. Cảm xúc của cô bé bất chợt tăng vọt lên tới đỉnh điểm.

Những cảm xúc của cô bé truyền thẳng vào trong ý thức của tôi,1khiến cho tôi bị mất khả năng phản ứng.

Tôi đỡ lấy trán, đồng thời cảm giác được cảnh mộng đang thay đổi, nhưng hình ảnh kia vẫn mãi không xóa nhòa đi được.

Đó là cảnh tượng có vô số con gấu bông rơi rụng rải rác khắp căn phòng. Hình ảnh nọ không có lấy một chút8đáng yêu nào, bởi vì những con gấu bông kia như bị xé xác thành từng mảnh, rách bươm từng vụn. Ruột bông tung tóe lơ lửng cả gian phòng, thoáng chốc lại biến thành máu tươi. Xen lẫn trong những mảnh vụn gấu bông là tay chân gãy đứt của con người.

Ngay giữa những mảnh vụn2nát là một con gấu bông có kích thước cỡ người trưởng thành đang quay lưng về phía cửa. Nó dường như nghe được tiếng động, chậm rãi quay đầu lại, lúc đó mới thấy thứ nó cầm trên tay cùng mảnh vụn cắn trong miệng.

Trong nháy mắt, cô bé cũng không nhìn rõ được là gì.

Có4lẽ cô bé không nhìn thấy rõ là con gấu đang nhai nghiến cái gì nhưng chính cô bé đã điền cho đủ hình ảnh đó, thay đổi những hình ảnh mờ ảo kia bằng những mảnh vụn gấu bông rõ rệt, cùng với tay chân người.

Cô bé bị dọa sợ.

So với những gì cô bé từng trải qua khi đụng phải con quái vật đen ngòm kia, thì hình ảnh này còn tàn bạo hơn.

Ngài gấu mà cô bé mong chờ không phải như thế này.

Hình ảnh đối lập mâu thuẫn này trở thành một loại tấn công tinh thần đối với cô bé, khiến cô bé trở nên thất thường.

Tôi cảm nhận được linh hồn của cô bé vô cùng rối loạn. Những mạch suy nghĩ của cô bé mãi vẫn không ổn định lại được.

Con gấu bông, bóng đen nọ, hình dáng mờ nhạt của cha… từng khung ảnh một xuất hiện rồi biến mất trong trí nhớ cô bé rồi luân phiên chiếu lại. Cô bé cảm thấy hoảng sợ. Nếu xét về lý trí mà nói thì những thứ đồ không hề đáng sợ lại khiến cho cô bé nảy ra cảm giác sợ hãi không tài nào thoát được.

Năng lực của cô bé cũng đang chập chờn. Sức mạnh mất đi sự kiểm soát, bắt đầu trở nên loạn hơn. Những suy nghĩ của cô bé vì đó mà khuếch tán ra xung quanh, truyền tải đến cho những người cạnh đó.

Cảnh mộng chợt ổn định trở lại.

Cô bé vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Tôi thấy cô bé nằm yên trên giường, hai mắt nhắm chặt, sự hoảng sợ vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt. Đôi lúc cơ thể cô bé bỗng bất giác run bắn lên.

Tôi chỉ nhìn trong chốc lát, rồi quay qua nhìn về phía ghế dựa đặt sát bên giường.

Karan ngồi ngay đó, xoa đầu buồn rầu thở dài.

Cánh cửa mở ra, người đàn ông nghiêm túc kia đi tới, đi theo bên cạnh anh ta là cậu thanh niên ủ rũ cúi gằm mặt.

“Hai người tới rồi.” Karan chào hỏi.

Sau khi hai người họ đi vào trong căn phòng thì biểu cảm thay đổi. Người đàn ông nọ thì nhìn chằm chằm vào cô bé trong chốc lát. Còn cậu thanh niên kia thì chợt gào thét inh ỏi, ôm đầu nằm rạp trên sàn nhà.

“Đủ rồi!” Anh ta quát to một tiếng.

Người thanh niên giật nảy người lên, dừng lại hành động quá trớn của mình.

“Ai cho phép hai cô cậu đưa cô bé đi nhìn mấy thứ đồ kia?” Anh ta chất vấn.

Cậu thanh niên lại ủ rũ cúi đầu xuống, không nói lời nào.

“Ưng, cậu có hiểu rõ được trách nhiệm của bản thân mình không hả! Thân là một người quản lý của hiệp hội, cậu…” Người đàn ông vẫn tiếp tục răn dạy.

Cậu thanh niên trợn trắng mắt: “Được rồi, được rồi. Không phải anh mới mắng tôi hồi nãy à? Làm sao tôi biết được chuyện thành ra như thế này? Thứ kia tuy có tính công kích, nhưng cũng chỉ tấn công tôi thôi. Không ngăn nó quay về bên chủ nhân của nó thì nó cũng sẽ không tấn công ai. Nó phân chia rất rõ ràng việc chung với việc riêng. Mục tiêu thù hận của nó chỉ có mỗi tôi thôi. Lúc trước mấy người Karan đi xem có chuyện gì đâu.”

“Đủ rồi!” Anh ta lại trách mắng lần nữa.

Karan đứng dậy: “Lỗi do tôi. Tôi cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này. Trong thời gian mấy con gấu bông đó bị phong ấn đã có sự thay đổi, là do tôi không suy xét tới mặt này.”

“Karan cũng chỉ muốn dỗ cô bé mà thôi.” Cậu thanh niên bước tới cạnh giường nhìn cô bé trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười mỉa mai: “Không phải hiệp hội muốn giao cho cô bé công việc này à? Còn yêu cầu bóng đen phối hợp, giết chết cha cô bé, giết những người thân khác, còn đe dọa cô bé nữa, lại để cho Karan đóng vai một vị anh hùng, phải vừa làm một người chị gái, vừa làm một người mẹ.”

Tôi đã không tài nào che giấu được sự kinh hãi của mình, buột miệng thảng thốt kêu lên. Tôi vội vàng bịt lấy miệng, nhìn thấy vẻ mặt của ba người họ, hẳn là không nghe thấy được tiếng của tôi.

Người thanh niên đút hai tay vào trong túi áo: “Thành công không ngờ. Cô nhóc con đã tin tưởng Karan hoàn toàn, tin tưởng cả chúng ta. Cứ nhớ tới lúc trước hiệp hội đã thu nhận mỗi một đứa trẻ cũng giống thế.”

“Phi Ưng!” Người đàn ông lên tiếng cảnh cáo.

Cậu ta nhún vai: “Yên tâm, tôi không có bất kỳ phản đối nào trong chuyện này. Dù sao thì tôi cũng không bởi vì mấy lý do như thế mà gia nhập hiệp hội.”

“Không được để xảy ra những việc như thế thêm một lần nữa. Trông kỹ cô bé đi. Cô nhóc là tài sản thiết yếu của hiệp hội đấy.” Anh ta nói: “Bằng không hai người sẽ được biết hiệp hội xử phạt kẻ phạm tội như thế nào.”

Anh ta nói xong liền rời đi.

Cậu thanh niên với Karan đều đứng một bên giường nhìn cô bé.

“Há, trừng phạt kẻ phạm tội.” Cậu ta cười một cách mỉa mai: “Một ngày nào đó…”

Karan liếc nhìn cậu ta một cái.

Cậu ta đổi liền sắc mặt, thong thả hỏi: “Cô đã chuẩn bị kỹ để đi tới mấy quốc gia phương Đông kia chưa?”

“Vốn nên lên đường vào cuối tuần. Giờ xem ra phải kéo dài thời gian rồi.” Karan nhìn cô bé rồi nói.

“Vậy thì rất tốt mà. Mấy nước kia cũng không nằm trong địa bàn của hiệp hội, ai biết được sẽ gặp phải chuyện gì.” Cậu thanh niên đi ra ngoài: “Cô đừng có mà chết ở nơi đó. Tôi không muốn mất đi một người hỗ trợ đâu.”

“Tôi chưa từng đồng ý làm người hỗ trợ của cậu.”

“Karan, cô cũng biết rõ là thế giới thay đổi, thì hiệp hội cũng nên thay đổi. Tiêu diệt tất cả phù thủy, ma quỷ? Muôn năm! Nhưng nếu muốn tiêu diệt tất cả chúng ta…” Cậu ta đã giơ cả hai tay khi nói “muôn năm”, lúc này lại bỏ một tay xuống, tay còn lại thì bắt đầu múa may: “Mấy lão già kia mới đáng bị tiêu diệt.”

Nói xong, cậu ta cũng đi ra khỏi căn phòng.

Karan ngồi xuống một bên nhìn về phía cô bé.

Cô bé còn đang chịu sự dằn vặt từ nỗi sợ hãi, không hề biết chuyện gì đã xảy ra ngay trong căn phòng.

Tôi đây chỉ là một người ngoài cuộc, thấy được, hiểu được, nhưng cũng chỉ biết đứng một bên cười gượng.

Thật sự là… buồn cười…

Ở giới quái dị trong nước có sự chia rẽ, tách rời, thì ở nước ngoài cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Tôi nhớ tới Diệp Thanh không cùng quan điểm với giới quái dị. Tôi những tưởng rằng thái độ như thế của anh ta là sự khinh bỉ nhằm vào lối suy nghĩ của các nhân sĩ chuyên nghiệp, có khi còn là khinh bỉ với năng lực của mấy người họ. Nhưng vào lúc này, tôi bỗng cảm giác cái Diệp Thanh khinh thường chính là loại mục nát từ bên trong như thế này.

Mấy người này vốn không hề có chung một ý kiến thống nhất, mỗi người một ý tưởng, làm sao có thể hợp tác toàn vẹn được?

Mà những con ma kia thì sao? Bọn chúng tuy không bền vững như sắt đá nhưng chí ít thì cũng có một con ma mạnh nhất thống nhất tất cả thành phần còn lại, bắt ép những con ma khác thực hiện công việc.

Cái này mất đi thì cái khác sinh ra.

Chúng ta, có thắng được nó thật không? Hoặc nên hỏi là, người sống có thể thắng được loài ma hay không?

Tôi lại nhớ lại cái tương lai mà Thu Tử Dương đã cho tôi xem.

Ngay lúc này tôi lại càng có cảm giác rằng cái tương lai đó là sự thật.

Tôi với Diệp Thanh không đạt thành ý kiến thống nhất được. Hai người chúng tôi dù sớm hay muộn cũng phải đối mặt với sự tách biệt này, mỗi người đi một ngả.

Đến lúc đó…

Rào rào!

Tôi nghe thấy tiếng sóng biển vang vọng.

Mùi máu tươi xộc thẳng vào xoang mũi.

Những hình ảnh trong cảnh mộng bị màu đỏ nuốt gọn.

Cô bé trôi nổi lơ lửng giữa biển máu, nỗi sợ hãi nhấn chìm cơ thể cô bé vào biển sâu.

Cô bé chìm dần đến nơi tận cùng của biển máu, thân thể chạm vào mặt đất cứng rắn.

Cô bé hoảng sợ đến mức mất đi phản xạ, người cứng đơ như một con rối gỗ.

Rào rào!

Có thứ gì đó chui xuống biển, dần tiếp cận cô bé.

Cô bé bị túm lại, lôi ra khỏi mặt biển.

Máu loãng rơi tí tách từ trên người cô bé hòa nhập lại vào trong biển máu phía dưới. Trên mặt biển tĩnh lặng bỗng xuất hiện từng vòng từng vòng gợn sóng.

Biển máu chập chừng dừng lại hoàn toàn. Mặt biển biến thành một tấm gương màu đỏ, chiếu ra ảnh ngược của cô bé và cánh tay đang nắm lấy cô bé.

Đó là một khúc gỗ. Giống như một khúc gỗ có gắn đá nam châm, mà cô bé cũng như mang theo nam châm bị hút chặt vào trên đầu khúc gỗ.

Mái tóc ướt đẫm của cô bé run lên. Cô bé trợn tròn mắt nhìn hình ảnh chiếu trên mặt biển, cô bé chầm chập quay đầu qua.

Bony…

Cô bé vẫn còn nhớ như in cái tên này.

Thứ đã kéo cô bé ra khỏi biển máu chính là rối gỗ của cô bé.