Tôi lên tiếng hỏi như thế, nhưng trong lòng thì lại nghĩ là e rằng Ngô Linh còn nghi ngờ cả Nam Cung Diệu nữa.
Lúc nãy cúp điện thoại, bây giờ thì gửi tin nhắn đến hỏi, làm vậy là để đề phòng Nam Cung Diệu sao?
Tôi cảm thấy có chút choáng váng.
Cái thái độ không tin tưởng lẫn nhau này khiến tôi lập tức nghĩ đến cái tương1lai mà Thu Tử Dương cho tôi xem. Đó cũng là chuyện mà tôi lo lắng nhất gần đây. Tôi không kể cho ai nghe cả, chỉ nói với những người khác về chuyện trong giới giải trí, Nam Thiên và Cố Nhan, nhưng thứ mà làm tôi cảm thấy bất an thật sự là cái tương lai kia.
Cái chết của Tí Còi và quái vật trong chuyến bay8đã được nghiệm chứng, bây giờ lại thêm việc nội bộ Thanh Diệp tan rã, trông giống như là xuất hiện lần lượt từng dấu hiệu, giống như một thanh tiến độ, 10%, 20%... Cứ thế tăng mãi, mãi cho đến 100% thì cái tương lai đó sẽ trở thành sự thật vậy. Cũng có thể là, trước khi thanh tiến độ đầy 100%, một người “tôi” khác đã2giết chết “tôi”, thay đổi cái tương lai đó.
Cả hai việc này đều không phải là điều mà tôi muốn nhìn thấy.
Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi Ngô Linh, muốn nói cho Ngô Linh, lúc này không phải là lúc nghi ngờ lẫn nhau, bọn họ có thể nói chuyện một cách rõ ràng với nhau. Bọn họ muốn nói chuyện với nhau cũng không hề khó khăn4như tôi và Diệp Thanh.
Nhưng tôi lại không nói những lời này ra được.
Tôi không biết mình nên nói gì nữa.
Trong lòng bất an đến nỗi đầu óc trống rỗng.
“Đúng vậy.”
Trong lúc đầu óc tôi đang trống rỗng, Ngô Linh đã trả lời tin nhắn lại.
Chỉ dựa vào hai chữ này, tôi không thể cảm nhận được cảm xúc lúc này của Ngô Linh.
Rất nhanh sau đó, Ngô Linh lại gửi tin nhắn đến. Lần này là một đoạn văn bản, nói về những điều cô ấy lo lắng.
“Nam Cung xa người thân đã hai mươi năm rồi. Trong suốt thời gian này, anh ấy có để ý đến tình hình nhà anh ấy, nhưng chưa từng tiếp xúc với họ. Sau khi Nam Thiên tìm đến, anh ấy cũng không hề liên lạc với cha mẹ mình và cũng không được họ liên lạc. Nam Cung cảm thấy hoàn toàn xa lạ với người em trai này, những gì mà anh ấy biết chỉ là một số chuyện xảy ra lúc nhỏ mà thôi. Ở cái tuổi đó, Nam Thiên còn chưa trưởng thành, còn chưa biết được năng lực của Nam Cung và mâu thuẫn trong gia đình. Nói một cách ngắn gọn, rốt cuộc Nam Thiên xem Nam Cung là gì, đúng thật như cậu ta biểu hiện ra ngoài, xem trọng người anh trai bỏ nhà ra đi từ lâu của mình hay là còn có mục đích gì khác, chúng tôi chưa thể chắc chắn được.”
Sự phân tích của Ngô Linh rất hợp tình hợp lí.
Có thể Nam Cung Diệu sẽ bị tình thân che mắt, tin ngay vào biểu hiện của Nam Thiên, cho rằng Nam Thiên là một người em trai cố chấp, làm nhiều chuyện như thế chỉ là vì quan tâm đến người anh trai là mình.
Nhưng thực tế thì sao?
Nam Thiên cũng coi như là đã từng vào sinh ra tử với chúng tôi, gặp qua cái dị không gian ở khu Dương Sơn kia rồi.
Ngoài ra, Nam Thiên cũng thấy qua năng lực của tôi, đứng ra đối diện với hiện tượng quái dị một cách dũng cảm.
Tính cách anh ta vốn đã dũng cảm lạc quan như thế hay là trước đó đã có sự chuẩn bị, chúng tôi không hề biết được.
Sự hiểu biết của anh ta về năng lực của tôi chính là một quả bom nổ chậm.
Nghĩ đến đây, tôi chảy hết cả mồ hôi lạnh ra khắp người.
Những vấn đề vốn chưa từng suy nghĩ đến, bây giờ đã xuất hiện rồi.
“Không phải chứ?” Tôi hỏi một câu hỏi không mấy sáng suốt.
Thật sự là do bây giờ trong đầu tôi đều ngập tràn những suy đoán không hay cho lắm.
“Tôi cũng hy vọng không phải là như thế.” Ngô Linh gửi cho tôi câu trả lời như vậy, làm tôi không thể nào thả lỏng tinh thần được.
“Tạm thời cứ quan sát xem sao đã, bản thân cậu cũng phải cẩn thận.” Ngô Linh lại gửi cho tôi thêm một tin nhắn khiến tôi căng thẳng.
Tôi đặt điện thoại xuống, nhất thời quên mất mục đích mình gọi điện thoại cho Ngô Linh luôn rồi.
Nếu như Nam Thiên có ý xấu với chúng tôi, vậy thì đúng thật là quá tồi tệ!
Tôi cảm thấy bất an, cảm thấy buồn bực và còn có chút lo lắng cho Nam Cung Diệu.
Đợi tôi hoàn hồn lại mới nhớ đến việc hồ sơ bị biến mất.
Tôi đếm số lượng các tập hồ sơ thêm một lần nữa.
Không có giảm bớt nữa.
Tôi lật những tập hồ sơ mà mình đã xem ra, nhưng lúc này đầu óc tôi rối bời, căn bản không có cách nào bình tĩnh lại để nhớ lại là mình đã từng đọc qua những tập hồ sơ nào.
Bây giờ cho dù có lật tung hết những tập hồ sơ mà tôi đã từng xem thì cũng không có cách nào nhớ lại được tập hồ sơ đã biến mất là gì.
Tôi để các tập hồ sơ lên kệ, đi vào nhà tắm rửa mặt.
Vừa đúng lúc đó, mẹ tôi đi ra từ phòng ngủ.
Mẹ và cha đã chuẩn bị tắm rửa đi ngủ rồi.
“Con cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng có thức khuya.” Mẹ lên tiếng nhắc nhở.
Tôi khẽ gật đầu.
Sau khi hai người họ tắm rửa xong, tôi cũng đi tắm rửa rồi nằm lên trên giường.
Nghỉ ngơi sớm có thể làm cho đầu óc đang rối bời của tôi được bình tĩnh lại.
Ngô Linh bảo tôi phải cẩn thận… Lần trước lúc nói đến chuyện thầy trừ ma, cô ấy cũng bảo tôi cẩn thận…
Được thôi!
Cẩn thận, phải cẩn thận hơn…
Tôi nghĩ về điều này và dần ngủ thiếp đi.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ “cộc cộc cộc”.
Trong lúc mơ mơ màng màng, phản ứng đầu tiên của tôi là mình đã đi vào cảnh mộng. Nhưng sau đó tôi lập tức lại cảm giác được cơ thể nặng nề của mình.
Không phải cảnh mộng… Nếu không phải cảnh mộng thì cái tiếng động này…
Tôi đột nhiên mở to mắt ra.
Trước khi ngủ còn nghĩ đến chuyện phải cẩn thận hơn, nhưng lúc này tôi lại ngồi bật dậy ngay từ trên giường.
Hướng phát ra tiếng động này là ở phía cửa sổ, trông giống như có người đang gõ cửa sổ vậy.
Ngoài trời vẫn còn tối om.
Đêm hôm khuya khoắt nghe thấy âm thanh này, khiến người ta lạnh hết cả tóc gáy.
Tôi cảm nhận thấy bên ngoài không có âm khí. Trong phòng chắc chắn cũng không có âm khí.
Tôi nghe được tiếng động phát ra từ nhà hàng xóm. Cũng giống như mọi khi, gần đây có một nhà luôn mở tivi suốt đêm, ngoài ra còn vặn tiếng rất to. Còn ở phía xa hơn thì hình như có người đang nói chuyện rất lớn tiếng.
Tôi vẫn còn ở trong nhà mình.
Điều này khiến tôi yên tâm hơn.
Nhưng tôi không hề thả lỏng cảnh giác.
Đi đến bên phía cửa sổ một cách chậm rãi, suy nghĩ xong đường lui và chuẩn bị năng lực xong rồi, tôi mới đưa tay kéo rèm cửa ra.
Bên ngoài có một con quạ đang đậu trên bệ cửa sổ, dùng cái mỏ cứng để gõ vào cửa kính thuỷ tinh.
Con quạ đó quay đầu nhìn về phía tôi, mắt chớp chớp vài cái.
Là một con chim?
Tôi sững người ra.
Con quạ lại gõ vào cửa kính thêm vài lần nữa, móng vuốt cào vào bệ cửa sổ, nó há mỏ ra, nhưng không hề phát ra tiếng kêu quác quác mà nhả một cuộn giấy nhỏ từ trong miệng ra, sau đó vỗ cánh bay đi.
Tôi vẫn còn ngây người ra, đưa mắt nhìn theo con quạ kia bay đi xa, mãi cho đến khi bóng dáng của nó biến mất giữa màn đêm, tôi mới nhìn về phía cuộn giấy nhỏ đặt trên bệ cửa sổ.
Trong tình huống thế này, tôi cảm thấy mình không được lơ là.
Lỡ như đây là một cái bẫy thì sao? Là một lá bùa có tác dụng kì lạ gì đó?
Tôi nghĩ đến những tình tiết thường gặp trong các bộ phim truyền hình.
Nhìn về phía cuộn giấy to khoảng một ngón tay kia, tôi khẽ lùi ra sau, lấy điện thoại và gọi cho Ngô Linh.
“Ồ? Cậu cũng nhận được rồi à?” Ngô Linh trả lời tôi với vẻ bình thản.
“Mọi người cũng vậy sao?” Tôi lập tức phản ứng lại.
“Đúng vậy. Là thư mời do thầy trừ ma gửi đến, bọn họ muốn gặp chúng ta.” Ngô Linh trả lời.
“Hả?” Tôi lại bắt đầu sững người ra: “Tại sao?”
“Có thể là do bất đắc dĩ chăng. Chỉ đành tập hợp hết toàn bộ những nguồn sức mạnh có thể tập hợp được, giải quyết cái mối đe doạ trước mắt đã rồi tính tiếp.” Ngô Linh đáp: “Tôi nghe nói là, bọn họ đã tìm được một cái hang ổ của ác ma. Kênh livestream của Nai Sừng To, chắc cậu biết chứ nhỉ?”
Tôi biết quá rõ nữa kìa!
Những thầy trừ ma này mới đến chưa được bao lâu mà đã phát hiện được hang ổ của ma cổ trang rồi sao?
“Có thể là để đối phó với ma quỷ bên kia nên mới phải tập trung nhân lực.” Ngô Linh nói.
“Vì vậy, đã mời mọi người rồi còn mời luôn cả tôi? Tôi đã bị họ phát hiện ra rồi sao?” Tâm trạng của tôi đang rối bời.
“Chỉ cần để ý chút chắc là không khó để phát hiện ra đâu.” Ngô Linh trả lời: “Đương nhiên là trong số bọn họ sẽ có một người có năng lực rất mạnh mới có thể làm việc này một cách nhanh chóng như thế được. Phát hiện ra Ma Cô và cả cậu, chắc đều là công của người có siêu năng lực kia.”
“Trông cô không hề lo lắng chút nào?” Tôi không kìm được nữa, lên tiếng hỏi vấn đề này.
“Sống chết có số. Những chuyện thế này, cho dù có lo lắng cũng không được gì cả. Trong số những con ma mà chúng tôi giết chết, cũng có một số lượng lớn chưa từng nghĩ đến là trên thế giới này còn có loại người sở hữu siêu năng lực như Diệp Tử.” Ngô Linh nói với giọng điệu nửa thật nửa đùa: “Trong những con ma mà cậu tiêu diệt, đa số chắc chắn cũng không ngờ rằng cậu lại sở hữu năng lực như thế này.”
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành giữ im lặng.
“Mở cuộn giấy ra, làm theo hướng dẫn, đi xem thử bọn họ có dự tính gì.” Ngô Linh chuyển chủ đề.
Tôi lên tiếng đáp lại rồi chạy đi lấy cái cuộn giấy vào.
Xé mở cuộn giấy ra, tôi nhìn thấy bên trong có những văn tự dát vàng. Hình như trong đó còn có thêm bột kim tuyến, trông lấp la lấp lánh. Nhưng mà những văn tự trên giấy, tôi không hề đọc hiểu được một chữ nào cả.
Tôi nhận ra là, lúc nãy mình nên hỏi thẳng Ngô Linh, đi dự họp mặt chung với bọn họ mới phải chứ.
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu, nhưng tôi lại cảm thấy kì lạ.
Tôi không có nghĩ đến điểm này, nhưng tại sao Ngô Linh cũng không hề nghĩ tới chứ?
Cuộn giấy trong tay đột nhiên rung lên, những văn tự kia bay lên, tập trung lại một chỗ, hoá thành một con bướm vàng bay lượn trước mặt tôi.