Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1792: TIÊU DIỆT

Sức tưởng tượng của con ma nữ rất chân thực, cô ta đã nghĩ đến việc Nam Thiên sẽ tiến đến và bóp chặt lấy họng của mình.

Lúc này Nam Thiên ra tay một cách thần tốc, bóp lấy cổ của con ma nữ.

Tôi cũng không biết rốt cuộc là Nam Thiên ra tay nhanh hơn hay là suy nghĩ này1của ma nữ xuất hiện trước hơn.

Rắc rắc!

Theo những âm thanh nghe như tiếng xương gãy này, cổ con ma nữ bị bẻ gãy mất.

Hồn ma chắc hẳn là sẽ không e sợ gì trước những thương tổn thế này. Nhưng sau khi ma nữ phát hiện cổ mình bị bẻ gãy xong thì bỗng giật nảy mình, trong đầu chỉ8còn nghĩ đến cái chết mà thôi.

Linh hồn của tôi đột nhiên bay lên cao, xông lên không trung.

Tôi cúi đầu nhìn về phía Nam Thiên và con ma nữ ở phía dưới.

Ma nữ đang biến mất dần, bóng dáng của Nam Thiên cũng biến mất theo.

Đột nhiên tôi lại nhìn thấy có ánh sáng mờ nhạt.

Lần này là ánh sáng2ban mai thật rồi.

Tôi đã trở về với cơ thể của mình.

Tôi vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.

Sự xuất hiện đột ngột của Nam Thiên nằm ngoài dự tính của tôi. Cho dù tôi có suy nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ ra được là mọi chuyện lại tiến triển theo hướng thế này.

Tôi vội cầm điện thoại lên4và gọi cho Ngô Linh.

Trong cảnh mộng, tôi rất chắc chắn rằng Nam Thiên là trong dạng hồn chứ không phải ma, tôi nghi ngờ hồn Nam Thiên bị lìa khỏi xác, nhưng rốt cuộc có phải hồn lìa khỏi xác thật hay không thì tôi không dám chắc chắn.

Nếu như Nam Thiên chết rồi…

Tim tôi đập loạn xạ, vừa mới nghe thấy tiếng “alo” của Ngô Linh, tôi liền lên tiếng nói với vẻ gấp gáp: “Mau chóng điều tra thử xem Nam Thiên còn sống hay không.”

Ngô Linh bị câu hỏi đột ngột này của tôi làm cho sững sờ, khẽ “ừ” xong rồi bảo tôi đợi chút.

Chắc là cô ấy đang đi tìm Nam Cung Diệu.

Tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện ở đầu dây bên kia, nhưng không có nghe được rõ lắm.

Một lúc sau, Ngô Linh nhấc điện thoại lên: “Nam Cung đang điều tra rồi. Cậu đã gặp phải chuyện gì?”

Tôi dần bình tĩnh lại, lên tiếng kể những gì mà tôi gặp phải trong cảnh mộng một cách chậm rãi.

Chuyện đó kéo dài trong khoảng mười mấy phút thôi, sự việc tiến triển một cách quá nhanh và quá đột ngột. Tôi chỉ là một người ngoài cuộc, sau đó liền bị bắt ép đưa ra khỏi cảnh mộng.

Ma nữ chắc là đã bị Nam Thiên giết chết rồi.

Tôi cảm thấy có chút rầu rĩ.

Tôi còn chưa kịp làm cho thời gian trong cảnh mộng lùi về trước. Bây giờ thế này…

Tôi ẩn màn hình cuộc gọi đi, lên mạng xem thử, sau khi thấy những vụ lùm xùm do ma nữ gây ra vẫn còn nguyên ở đó thì lại càng rầu rĩ hơn.

Nhưng mà, trong tình hình lúc đó, hình như tôi cũng không có cách gì có thể đạt được mục đích của mình.

“Nam Thiên vẫn còn sống. Cậu ta không biết gì về chuyện mà cậu kể cả. Người mà cậu nhìn thấy chắc chắn là Nam Thiên chứ?” Ngô Linh hỏi.

“Ít nhất là mặt mũi giống nhau, chiều cao, cân nặng cũng xêm xêm nhau. Chẳng lẽ còn có quái vật biến hình sao? Hay là…” Tôi suy nghĩ một hồi: “Hay là linh hồn? Một linh hồn nào đó có ngoại hình y hệt như Nam Thiên?”

Tôi đã có suy đoán như thế này từ trước đây rồi. Nghệ sĩ biến thành linh hồn, nghe qua trông rất hợp tình hợp lí, hợp lí hơn nhiều so với việc xe đạp công cộng sinh ra linh hồn. Nhưng mà, trước giờ tôi chỉ nghĩ là một người nghệ sĩ đã mất nào đó mới biến thành linh hồn, chưa từng nghĩ đến là những nghệ sĩ còn sống cũng bị biến thành linh hồn.

Tôi có cảm giác như đã hiểu ra được gì đó: “Có khi nào Nam Thiên đã biến thành linh hồn rồi không? Tức là, trong người anh ta còn có một linh hồn khác, vì vậy nên mới có chút năng lực đặc biệt. Hơn nữa, cái linh hồn đó có thể tự do hoạt động. Anh ta đang rất nổi tiếng nhỉ? Antifan chắc cũng không ít chứ…”

“Số nghệ sĩ có trải nghiệm thế này quá nhiều.” Ngô Linh cắt ngang lời tôi.

“Hả…”

“Biến thành linh hồn cũng cần phải có cơ duyên. Nam Thiên chắc là không có cơ duyên thế này đâu. Có nhiều nghệ sĩ khác có khả năng bị biến thành linh hồn cao hơn cậu ta. Nhưng tính đến thời điểm này, chưa từng xuất hiện linh hồn nào như thế cả. Sự sùng bái, nhớ thương của fan đối với thần tượng đều là những cảm xúc tích cực và cũng chỉ là những cảm xúc trống rỗng không có cơ sở gì cả. Cảm xúc thế này thường ít sinh ra được linh hồn. Tương tự, cảm xúc tiêu cực của những người khác đối với thần tượng cũng chỉ là những suy nghĩ phiến diện, chưa có ai từng tiếp xúc thực tế với những nghệ sĩ này. Cảm xúc thế này muốn sinh ra linh hồn, cũng là một điều rất khó.”

Tôi nghe một cách chăm chú, phát hiện ra suy nghĩ trước đó của mình đã quá ngây thơ rồi.

“Nếu như nói đến việc biến thành linh hồn, bây giờ có một người rất là thích hợp đấy.” Ngô Linh đột nhiên chuyển chủ đề.

“Hả? Ý cô là…” Tôi lập tức hoàn hồn lại: “Cố Nhan?”

“Ừ.”

“Nhưng mà, tình trạng trước khi chết của Cố Nhan, không có khả năng gì mấy đâu nhỉ?”

“Về mặt này, thật ra chúng tôi mới nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi của Cố Nhan. Vừa mới nhận được lúc nãy thôi.” Giọng điệu của Ngô Linh vẫn bình thản như thế, không hề mừng rỡ vì có phát hiện mới.

Tôi tập trung tinh thần, đợi Ngô Linh cho tôi một bất ngờ.

“Trước khi chết Cố Nhan đã từng uống thuốc thần kinh, uống quá liều, với lại thứ thuốc đó còn có một ít tác dụng phụ. Chúng tôi không hiểu rõ lắm về những số liệu phân tích bệnh lí, nhưng mà trông có vẻ như tinh thần lúc đó của cô ta đã bị ảnh hưởng bởi tác dụng của thuốc. Cảnh sát cũng đã hỏi thăm quản lí của Cố Nhan. Trước khi lên máy bay, và cả đêm hôm trước, Cố Nhan đều có dùng loại thuốc này. Trên mạng nói là cô ta sống dựa vào thuốc cũng không hẳn là đang phỉ báng cô ta.”

“Nếu vậy thì sau khi cô ta biến thành ma…” Tôi không có cảm thấy ngạc nhiên lắm, chỉ cảm thấy có chút khó hiểu: “Sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi tác dụng của thuốc, sẽ bình tĩnh trở lại sao?”

“Đương nhiên là không. Cô ta vẫn còn trong trạng thái thần trí mơ mơ màng màng, không thể chắc chắn được là sẽ tỉnh táo lại vào lúc nào.” Ngô Linh đáp: “Nhưng mà, bây giờ mọi người trên mạng đều có chung một cách nhìn về cô ta. Những chuyện mà con ma nữ kia gây ra, đích thật là đã bôi nhọ Cố Nhan, nhưng Cố Nhan đã tự sát, đại đa số người sẽ cảm thấy tội nghiệp cho cô ta, họ chán ghét những người ép cô ta phải tuân thủ quy tắc ngầm, chán ghét cả cái giới giải trí đã khiến cô ta tự sát. Trong tình trạng thế này, một Cố Nhan mất hết thần trí rất có thể sẽ bị biến thành linh hồn.”

“Cô ta sẽ làm gì?”

“Không biết. Chúng tôi còn chưa thể chắc chắn được cô ta có bị biến thành linh hồn không. Cứ từ từ xem sao.” Ngô Linh vô cùng bình thản.

Nam Cung Diệu có bình thản được như thế hay không thì còn chưa biết chắc.

“Chuyện của Nam Thiên…” Tôi hỏi.

“Ừ, chuyện đó có hơi rắc rối chút. Nam Cung đang nói chuyện điện thoại với em trai anh ấy, xem ra… Là không có tiến triển gì rồi.” Lúc này Ngô Linh không thể bình thản nổi nữa, cô ấy khẽ thở dài một cách bất lực.

Đổi lại là một người xa lạ khác, e rằng Thanh Diệp sẽ có vô vàn cách để đối phó với anh ta, nhưng người này lại là em trai của một trong những thành viên trong nhóm, mọi chuyện đều trở nên rắc rối hẳn.

Ngô Linh cúp máy, chấm dứt cuộc gọi giữa tôi với cô ấy.

Tôi lại kể cho bọn Tí Còi nghe về chuyện này trong nhóm chat.

Được một bữa dậy sớm nên tôi đã đi mua thức ăn sáng cho cả nhà.

Em gái rất nhớ thương những món ăn này.

“Bữa sáng trong căn-tin trường chỉ có cháo, dưa cải muối, bánh bao… Ngay cả bánh quẩy cũng không có!” Em gái bắt đầu phàn nàn.

“Thức ăn sáng trong căn tin trường em chỉ ít như thế thôi sao?”

“Trước đây có bánh quẩy, bánh chiên gì đó nữa, học kì này mới không có nữa, đều chỉ bán những món tốt cho sức khoẻ thôi. Ở ngoài trường cũng chỉ có những món tốt cho sức khoẻ.” Em gái cảm thấy rất đau lòng: “Tiệm ăn trên hai con đường đó đều là đất của nhà trường, trường quyết định không thuê đất cho những tiệm bán thịt nướng, lẩu chua cay nữa.”

Tôi cảm thấy cạn lời, đột nhiên nghĩ đến cái tiệm bán gà rán gây ra hoạ lớn ở ngoài đại học Dân Khánh.

Không biết là đại học Dân Khánh có quyết định thế này có phải là do chuyện xảy ra lần đó không.

Cha mẹ nghe xong thì đồng loạt lên tiếng khen hay, bắt đầu khen ngợi cách làm này của đại học Dân Khánh.

“Không hổ danh là trường nổi tiếng!”

“Con cũng thật là, ăn cái loại thức ăn không hợp vệ sinh đó không tốt đâu!”

Bọn họ cũng không quên việc cằn nhằn em gái.

Em gái tập trung ăn bánh quẩy với vẻ mặt buồn bực.