Trở về thực tại rồi...
“Không có sao chứ?” Lưu Miểu đưa tay kéo tôi dậy.
Tôi ngồi lên, lồm cồm bò dậy, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra mình quả nhiên đang1ở trong phòng khách sạn do Thanh Diệp thuê.
Nhóm người Thanh Diệp trông vẫn bình thường như mọi ngày, không có gì bất thường cả.
Điều này chắc là có thể chứng minh được rằng, kí8ức của họ chưa có bị sửa đổi nhỉ?
Tôi nghĩ là như thế, sau đó lắc đầu với Lưu Miểu.
Lưu Miểu bảo tôi ngồi lên ghế sô pha, Ngô Linh rót nước cho tôi.
Tôi nhìn2lướt qua cửa sổ trong phòng khách sạn, đứng phắt dậy và hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi? Ngày mấy tháng mấy?”
“Cậu chắc chỉ mới mất tích vài tiếng đồng hồ thôi. Không cần lo4lắng, còn chưa qua ngày hôm sau mà.” Lưu Miểu đặt tay lên vai tôi, rút điện thoại ra cho tôi xem giờ.
23 giờ 53 phút, quả thật là chưa qua ngày mới.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có chút khó hiểu.
Cổ Mạch ngồi ở một góc không hề lên tiếng.
Nam Cung Diệu ngồi trước máy tính. Tròng kính của anh ta đang phản chiếu ánh sáng màn hình.
“Đã bình tĩnh lại chưa?” Ngô Linh hỏi.
Tôi khẽ gật đầu.
“Chúng tôi tìm được đoạn video ấy ở trên mạng, sau đó có liên lạc với cậu, nhưng không thể liên lạc được nên chúng tôi nghi ngờ cậu đã đi vào trong cảnh mộng rồi.” Ngô Linh lên tiếng: “Sau khi điều tra được danh tính của ba người trong đoạn video, chúng tôi liền nghi ngờ chuyện này có liên quan đến chúng tôi.”
“Ba người?” Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Linh.
Trong video lúc đầu chỉ có Hoan Quang và Hứa Cửu mà thôi.
Tôi đột nhiên hiểu ra: “Cái người phụ nữ đã chết kia...”
“Đúng vậy, đã tra ra được danh tính của ba người họ rồi, đều có liên quan đến những vụ uỷ thác mà chúng tôi từng nhận. Sau đó Nam Cung đã xác định vị trí máy tính mà các cậu dùng kia.” Ngô Linh giải thích: “Tuy rằng đó là một không gian khác, nhưng có liên kết với thế giới hiện thực của chúng ta. Trò chơi chính là một mối liên kết, nhưng mối liên kết đó lại chỉ có một chiều. Bắt tay vào điều tra từ trò chơi sẽ rất khó có thể tìm được vị trí của không gian đó. Thông tin mà các cậu gửi đến chính là một manh mối khác. Sau khi Nam Cung xác định được vị trí thì đã bắt đầu chuẩn bị rồi.”
“Chuẩn bị cái gì? Mở một lối vào sao?” Tôi hỏi với vẻ bất ngờ.
Lúc này, tôi mới phát hiện ra rằng việc tôi có thể đi ra khỏi không gian đó là một việc đáng sợ đến dường nào.
Tôi nhìn sang phía Nam Cung Diệu.
Tôi không ngờ là Nam Cung Diệu có năng lực này.
Tôi đã từng cảm nhận được sức mạnh của Nam Cung Diệu, nhưng thứ mà tôi nhìn thấy chỉ là những văn tự khiến tôi đau cả đầu và những đường vẽ hỗn loạn.
“Trong chuyện này...” Ngô Linh nghiền ngẫm một hồi rồi nói: “Chắc không chỉ có công lao của chúng tôi đâu. Dường như bên đó cũng có ý định cho chúng ta biết vị trí nữa.”
Nam Cung Diệu nói tiếp: “Tôi không thể giải thích cho cậu hiểu những gì tôi nhìn thấy. Nói một cách đơn giản chính là đôi bên cùng đào đường hầm, nối vào xong, không bao lâu sau là thành công rồi.”
“Là do Bạch An làm sao? Hay là cái người tên Steve kia?” Tôi trầm tư suy nghĩ một hồi.
“E rằng không phải họ.” Nam Cung Diệu lắc đầu: “Thứ tôi nhìn thấy không phải kí hiệu của hai người họ.”
“Hả?” Tôi lại cảm thấy ngạc nhiên.
“Cậu có còn nhớ là trong phòng nghiên cứu có bố trí những thứ có thể thu hút một số người đặc biệt đến đó và trở thành người uỷ thác của chúng tôi không?” Ngô Linh đột nhiên nói về chuyện này.
Tôi khẽ gật đầu.
“Những người như chúng ta sẽ mang một kí hiệu trên người.” Ngô Linh nói tiếp.
Lúc này, tôi ngạc nhiên đến ngây người ra.
“Vì vậy, những người bị thu hút đến phòng nghiên cứu đều là những người có năng lực đặc biệt? Là số mệnh đó sao? Nhóm Hứa Cửu và Tần Sơ...” Tôi nói năng lộn xộn.
“Độ chính xác của trận pháp đó không hề cao, nó chỉ nâng cao xác suất thôi. Hầu hết những người bị thu hút đều là người bình thường, có những người là do nhân quả kiếp trước nên kiếp này mới gặp phải hiện tượng quái dị, còn một số khác thì do xui xẻo, bị cuốn vào trong chuyện này. Nhưng dù thế nào đi nữa thì nó cũng đã nâng cao xác suất. Về độ chính xác thì cũng không thể nói là chỉ có hai loại là 100% và 0%. Một tình huống khác nữa là, những người bị thu hút đến không phải là người có năng lực đặc biệt, nhưng họ lại có quen với những người như thế. Có những người mang theo kí hiệu trên người, nhưng cả đời cũng không thức tỉnh được năng lực đặc biệt, gặp phải hiện tượng quái dị liền bị giết ngay. Cũng có người vừa mới sinh ra đã có năng lực đặc biệt. Vì vậy trong chuyện này không có gì là chắc chắn cả.” Ngô Linh giải thích một cách tường tận.
Tôi đã hiểu sơ về cách giải thích này của Ngô Linh.
Nghĩ lại thì trong đám người bỏ chạy tán loạn ở khu dân cư, có thể có một số có năng lực đặc biệt. Trong đống xác ở đàn tế, có thể cũng có người có năng lực đặc biệt. Bọn họ một là bị giết chết, hai là bị mất tích...
Tôi khẽ thở dài, kể cho nhóm Ngô Linh nghe quá trình trải nghiệm của tôi.
Trong lúc nghe tôi kể, Ngô Linh có ngắt lời vài lần để hỏi kĩ từng chi tiết. Thứ mà cô ấy quan tâm đến chính là cái không gian phòng gym của Hứa Cửu và cả con ma chuyển phát nhanh, ma cổ trang xuất hiện sau đó.
Tôi đã kể hết cho bọn họ nghe về những gì tôi nhớ.
“Nói vậy tức là, người bị đào thải là Hứa Cửu, còn Hoan Quang lại được nâng cấp sao?” Cổ Mạch lên tiếng.
Thông qua cảnh tượng cuối cùng mà tôi nhìn thấy, đúng thật là như thế.
Nhưng mà cuối cùng cả ba người họ đều bị hai con ma đó bắt đi hết rồi.
Con ma chuyển phát nhanh là một tên sai vặt. Cái thân phận như thế hoàn toàn khớp với tình huống La Mục đã kể cho chúng tôi nghe lần trước. Có thể nó còn không có một địa bàn cố định, ma vương nào có nhu cầu thì nó liền chạy đến đó. Khi đối mặt với con ma cổ trang, rõ ràng con ma chuyển phát nhanh thấp hèn hơn hẳn.
Thế nhưng, biểu cảm sau cùng của con ma chuyển phát nhanh cũng khá kì lạ. Nghĩ đến việc con ma cổ trang còn phải nghe lệnh của tên đầu xỏ, đi vào trong thế giới hiện thực một cách không cam lòng, trong lòng tôi đã ngộ ra được điều gì đó.
“Nó đưa cậu ra ngoài.” Lưu Miểu lên tiếng.
Tôi khẽ gật đầu.
Đúng là cuối cùng con ma cổ trang đã đưa tôi ra ngoài.
So với con ma chuyển phát nhanh có ý xấu, hành động của nó lại dễ hiểu hơn nhiều.
“Mục đích của chúng chắc là Bạch An. Như cậu đã kể thì Bạch An đã chết, linh hồn được Steve bảo vệ, nhưng bọn chúng còn không chịu buông tha... Hung thủ giết chết Bạch An rất có thể chính là chúng. Nếu vậy...” Ngô Linh trầm tư suy nghĩ một hồi.
Năng lực đặc biệt của Bạch An có liên hệ chặt chẽ với Thanh Diệp. Lần này những người bị bắt trong game đều có liên quan đến Thanh Diệp. Như vậy tức là, mọi chuyện đều đúng y như những gì tôi nghĩ, những con ma đó đang muốn rút củi đáy nồi, đối phó với Diệp Thanh một cách gián tiếp.
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Trong cái không gian đó, Diệp Thanh chưa từng xuất hiện một lần nào cả.
Là do không xuất hiện hay là do Diệp Thanh cũng gặp phải rắc rối?
Tôi vội nói suy đoán của mình ra.
Ngô Linh gật đầu: “Trước hết hãy sắp xếp lại những việc mà chúng ta cần điều tra. Một là an nguy của Diệp Tử, hai là danh tính của các game thủ.”
Lưu Miểu lên tiếng nói thêm: “Chúng ta chủ yếu chỉ tác động được đến những người ở Dân Khánh thôi, những người mất tích không tập trung hết ở Dân Khánh. Trong đó chắc chắn có những chuyện mà chúng ta không biết.”
Cổ Mạch huýt sáo tỏ vẻ đồng tình với ý kiến của Lưu Miểu, nhưng mà thái độ vẫn bất cần đời như thế.
Lưu Miểu không đếm xỉa đến anh ta, lên tiếng hỏi: “Lúc xem đoạn video đó, tiếng động mà anh nghe thấy là gì vậy, bây giờ anh nghĩ ra chưa?”
Tôi nhìn về phía Cổ Mạch với ánh mắt khó hiểu.
Cổ Mạch ngồi thẳng người dậy, chồm người ra trước, khuỷu tay đặt trên đầu gối, hai tay bắt chéo vào nhau: “Nghĩ ra rồi. Cái âm thanh đó chính là của cái thứ mà tên nhóc này nhìn thấy.”
Anh ta giơ một ngón tay ra chỉ về phía tôi.
“Thứ mà tôi nhìn thấy?” Tôi cảm thấy khó hiểu.
“Chính là cái thứ cậu nhìn thấy trong phòng gym.” Cổ Mạch nói với vẻ chắc chắn.