Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1729: KẾT NỐI INTERNET

Sau khi tôi nói ra thân phận của mình, họ không hề nghi ngờ, cũng không còn dồn sự chú ý lên tôi nữa.

Tần Sơ có vẻ đã rất khó chịu với xác chết trong phòng này, muốn rời đi thật nhanh.

Hứa Cửu hơi1chần chứ, nhìn tủ hồ sơ vài cái.

Hoan Quang hỏi tôi: “Cậu đã phát hiện được gì ở chỗ này?” Anh ta lại bổ sung: “Bây giờ chúng ta đều bị nhốt ở đây, tốt nhất là hợp tác với nhau, mọi người cùng8nhau thoát ra.”

Lúc Hoan Quang nói lời này, có vẻ xem ra không tình nguyện mấy.

Hành động trốn thẳng vào phòng, còn khóa cửa lại của tôi khiến anh ta sinh lòng bất mãn. Nhưng anh ta không hề lên tiếng chỉ trích trực2tiếp.

Tôi không biết anh ta nhịn nỗi bất mãn đối với tôi, hay đã đổi vai trò để suy xét, sau khi cảm thấy mình cũng sẽ làm như thế thì không chỉ trích tôi nữa.

Bây giờ tôi đang rất bình tĩnh, nghĩ lại4những hành động của mình trước đây và không cảm thấy gì hết.

Tôi không biết lúc đó nếu tôi xông ra sẽ cứu được người phụ nữ này, hay là sẽ bỏ mạng theo, nên không bàn đến việc cảm thấy thoải mái hay day dứt.

Tôi lắc đầu với Hoan Quang: “Tôi vào chưa lâu lắm.”

Hoan Quang khẽ gật đầu, đi ra ngoài: “Cậu chưa xem hết các phòng ở đây đúng không?”

“Chưa. Phòng đầu tiên xem rồi. Bên trong là một số dụng cụ…” Tôi nói.

Tần Sơ vốn đứng ở ngay cửa, lúc này đã đứng trên hành lang.

Hứa Cửu lại quay đầu nhìn tủ hồ sơ lần nữa mới đi ra.

Hoan Quang đi vào phòng đầu tiên, bên trong là những đồ dùng quái dị tôi đã thấy trước đó.

Tôi nhắc Hoan Quang cẩn thận với gấu bông, rồi không nói gì thêm.

So với họ thì tôi “hiểu nhiều biết rộng” hơn hẳn. Họ hoàn toàn mù tịt đối với những thứ trên kệ.

Hứa Cửu cầm lá bùa lên: “Đây có lẽ đều là pháp khí và vật liệu làm phép nhỉ? Không có hướng dẫn sử dụng… Mấy người biết dùng không?”

Hai người kia lắc đầu.

“Không chừng trong ấy có hướng dẫn đấy.” Hứa Cửu lại nhìn về phía phòng hồ sơ.

“Sao anh cứ mãi nghĩ đến thứ đó thế?” Hoan Quang đã không thể bình tĩnh, cáu gắt lên.

Hứa Cửu thoáng sửng sốt: “Mấy người không tò mò à?”

Sắc mặt của Hoan Quang đã trả lời câu hỏi này.

Tôi nghĩ, cái xác kia đã mang đến cho Hoan Quang không ít áp lực. Hứa Cửu trước đó cũng thấy áp lực, nhưng đã nhanh chóng thích nghi, cũng có khả năng là đã vứt chuyện chết chóc qua một bên.

Tần Sơ hắng giọng: “Cậu ta nói cũng không sai. Rất có thể bên trong có manh mối.”

Sắc mặt Hoan Quang biến đổi liên tục.

“Bên trong còn phòng gì nữa?” Tôi hỏi.

Hoan Quang đáp: “Có một đàn tế và một số thứ linh ta linh tinh.”

Tôi thoáng kinh ngạc, đi thẳng vào sâu bên trong hành lang.

Hoan Quang không lừa tôi. Hai phòng trước đó tôi chưa kịp kiểm tra, một là đàn tế, phòng còn lại được bố trí thành phòng ấm.

Hình dạng của đàn tế rất truyền thống, tương tự như phần lớn đàn tế trong tác phẩm điện ảnh, tối tăm ẩm ướt, tổng thể là do đá xếp chồng lên mà thành, có một số bức tượng điêu khắc và nơi này dùng đuốc để chiếu sáng. Trên đàn tế ở trung tâm có điêu khắc hình ảnh và văn tự không đọc được. Hình ảnh là một bức tranh tường cổ bình thường. Có một số hình ảnh là hướng dẫn người ta tế người sống như thế nào.

“Cần một người phụ nữ. Chúng ta đều là nam.” Hoan Quang đứng sau lưng tôi nói, giọng điệu ẩn chứa mỉa mai.

Trong hình ảnh trên đàn tế, có một người phụ nữ được đặt trên đàn tế. Đặc trưng giới tính được mô tả rất rõ ràng.

“Này này.” Hứa Cửu gọi, nghe không ra là bực hay nhắc nhở Hoan Quang.

Tôi quay đầu lại nhìn Hoan Quang.

Anh ta ngoảnh mặt sang chỗ khác, không nói gì nữa.

Nhìn bộ dạng anh ta, nếu thực sự có một người phụ nữ ở đây thì anh ta có thể sẽ đặt lên đàn tế.

Tôi có làm không?

Thoáng chốc, tôi lại sinh lòng do dự.

Năng lực của tôi có thể khiến người ta cải tử hồi sinh. Có năng lực như thế, khiến tôi bớt đi không ít “nỗi lo về sau”. Dù hiện tại tôi hơi nghi ngờ cái kế hoạch lớn của Diệp Thanh, nhưng kế hoạch ấy vẫn đang khiến cho tôi có lý do để can đảm đi tiếp.

Mọi thứ có thể trở lại, bắt đầu lại từ đầu. Chỉ cần thành công ở lúc sau cùng…

Chuyện này cứ như một cuộc chơi, trong vô số người chơi chỉ có một người thắng, qua được màn của trò chơi thì người chơi đã chết đều sẽ sống lại, còn được chia sẻ phần thưởng.

Như vậy, sự hy sinh đã không còn nặng nề nữa. Sự hy sinh trở nên rất nhẹ nhàng.

“Trong này hình như có nuôi thứ gì đó.”

Lời của Hứa Cửu đã cắt ngang suy tư của tôi.

Gian phòng ấm kia đã bị cây cối che phủ, khi nãy tôi chỉ lướt mắt qua một lượt.

Hứa Cửu đột nhiên la lên.

Ba chúng tôi vội vàng xông vào phòng, thấy Hứa Cửu vẫn đang đứng ngay ngắn, vẻ mặt còn rất phấn khích.

Bên trong tủ kính trước mặt anh ta có nuôi con trăn to bằng cánh tay. Trong tủ bên cạnh thì nuôi nhện. Tôi còn nhìn thấy những thứ như rết, bọ cạp…

Tôi không biết Bạch An và Steve nhìn nhận thế nào về Thanh Diệp. Chứ cái phòng nghiên cứu này thực sự quá là… quái đản…

Khóe miệng tôi giật giật.

“Manh mối vẫn là ở hai phòng khác. Một phòng để hồ sơ, một phòng chứa máy tính.” Tần Sơ nói: “Tôi đi xem thử máy tính vậy.”

Vừa rồi anh ta từng nói mình là lập trình viên.

Không ai phản đối cả.

Tần Sơ sau khi đi vào phòng đó liền mở đèn lên.

Trong phòng vẫn có xác chết đang nằm, nhưng đó là xác của NPC, ba người họ có thể chấp nhận được.

Một mình Hứa Cửu kéo xác của gã mặc áo gió ra, rồi dựng cái ghế đã dùng để đập chết gã ấy lên đàng hoàng.

Tần Sơ sau khi ngồi xuống, thao tác chuột, mở thư mục trong máy tính ra.

Anh ta kiểm tra từng thư mục một trong máy tính.

Hứa Cửu nhìn một lát rồi hỏi: “Lên mạng được không?”

Động tác của Tần Sơ dừng lại, tôi và Hoan Quang cũng sững ra.

Tần Sơ lập tức kiểm tra thử: “Đang kết nối mạng.”

“Kết nối được với bên ngoài không?” Hoan Quang hỏi ngay.

“Được!” Tần Sơ đã mở trang trình duyệt ra.

Ba người họ đều vô cùng mừng rỡ.

Tôi lại không vui vẻ như thế. Chính xác hơn, tôi không lạc quan đến vậy.

Máy tính kết nối được mạng, cầu cứu bên ngoài, sau đó thoát ra?

Sự tình chắc chắn không đơn giản như thế.

Liên lạc được với bên ngoài thì có thể nhờ ai đến cứu chúng tôi đây?

Nếu là ba người họ, vậy có lẽ đang nghĩ đến chuyện liên lạc cảnh sát, hoặc đăng tin cầu cứu lên thẳng trên mạng…

Tôi thấy Tần Sơ đã tìm được thông tin liên lạc trên mạng với Cục cảnh sát Dân Khánh.

“Mạng ở đây là wifi à?” Hứa Cửu lấy di động ra, hình như chuyện anh ta đang suy nghĩ đã bị lệch hướng.

“Không phải, là mạng có dây.” Tần Sơ vừa đáp, vừa khom người xuống kiểm tra đường dây ở dưới bàn máy tính: “Khá sơ sài… Cái này… có lẽ không có thiết bị mạng không dây.”

“Cũng không có tín hiệu.” Hứa Cửu rất thất vọng.

“Lúc ở trong tòa lầu chung cư anh đã thử chưa?” Hoan Quang hỏi.

Anh ta và Hứa Cửu có vẻ đều không mang theo di động, túi áo xẹp lép.

Hứa Cửu lắc đầu: “Vừa vào đó đã thấy trò chơi trước rồi.”

Tôi, Hoan Quang và Tần Sơ đều nhìn Hứa Cửu một cái.

Hai người kia lại nhìn tôi.

Trong túi tôi đang có bùa hộ thân của Thanh Diệp, hình dáng của nó không giống di động.

Tôi lắc đầu: “Không đem theo di động.”

Họ tiếc rẻ quay đầu lại.

“Liên lạc được rồi!” Tần Sơ nói.

Trên màn hình xuất hiện khung trò chuyện tạm thời, có đối thoại giữa cảnh sát tiếp nhận tin báo và Tần Sơ.

Nhưng, loại đối thoại này đã được định trước là thất bại rồi.

“Chết tiệt! Chúng ta thực sự đã đi vào trong trò chơi rồi!” Hoan Quang chửi một câu.

Tần Sơ thở dài.

Hứa Cửu lắc đầu: “Hay là bảo họ tìm phòng nghiên cứu thử xem? Phòng nghiên cứu trong hiện thực vẫn còn chứ.”

“Chúng ta đâu có ở trong hiện thực!” Hoan Quang gắt lên.

“Phải tìm một chuyên gia trong phương diện này nhỉ?” Tần Sơ chần chừ nói.

Hoan Quang đột nhiên nhìn sang tôi: “Cậu bảo đã từng đến phòng nghiên cứu trong hiện thực?”