Nhớ kĩ lại những bức tranh của Bạch An. Tôi đột nhiên cảm thấy suy đoán này rất có thể là chính xác.
Chủ đề của tranh quả thật đều là sự kiện mà Thanh Diệp xử lý, nhưng xét một cách chi tiết thì lại có rất nhiều thứ không liên quan đến ghi chép trong hồ sơ của Thanh Diệp, mà đó là những gì tôi đã trải qua trong một năm nay.
Mục tiêu của năng lực Bạch An chưa chắc đã là tôi, mà có khả năng chính là Diệp Thanh. Những chuyện của1Diệp Thanh khi còn sống và sau khi chết, anh ta đều đã nhìn thấy, cho nên cũng vì vậy mà đã thấy tôi.
Nếu thực sự là thế, tôi chỉ có thể cầu nguyện anh ta nhanh chóng chủ động tìm đến tôi.
Tôi cũng cầm trong tay đồ của Pháp Liên đạo nhân. Cái chuông và cờ phướn này chắc là dùng để trấn hồn. Cũng có thể là phong ấn…
Tôi không thể chắc chắn, chỉ biết thứ này là thật, cứ lấy trước rồi tình sau.
Lúc đi đến dãy kệ tiếp theo, tôi nhìn thấy8đến mấy con gấu bông.
Đây là gấu bông của Lữ Xảo Lam, hình dạng giống hệt.
Lòng tôi sinh ra một vài cảm xúc, đưa tay đến định cầm một con lên, ai ngờ con gấu này thình lình há miệng, để lộ ra hàm răng bén ngót, nhào về phía tôi.
Tim tôi như muốn rớt ra ngoài, cuống quýt rụt tay lại mới tránh được cú ngoạm ấy.
Âm thanh phát ra do hai hàm răng va vào nhau cực kỳ rõ, đủ để thấy được lực của lần cắn ấy.
Sau khi ngậm miệng lại, con gấu2ấy lại trở về hình dạng gấu bông đáng yêu.
Thứ này không lấy được…
Tôi rầu rĩ.
Quan hệ của tôi với đám gấu bông của Lữ Xảo Lam vốn không tệ. Chủ yếu là từ chuyến đi đến Hối Hương ấy, khiến chúng tôi xây dựng nên một thứ tình hữu nghị khó diễn tả. Không thể xem là bạn, nhưng cũng là người quen.
Nếu là gấu bông thật ở đây, có lẽ chúng có thể ngoan ngoãn mà nghe tôi nói rõ tình huống, giúp tôi thoát khỏi không gian này.
Nhưng bây giờ…
Gấu bông của Lữ4Xảo Lam đều đã bị nhốt ở nước ngoài, chưa biết sống chết. Những con gấu bông trước mắt e rằng chỉ là thứ do Bạch An và Steve tạo ra, nên càng không thể sẽ có cảm tình với tôi.
Tôi thử gọi mấy tiếng, nói chuyện với chúng. Thử đưa tay đến lần nữa và vẫn bị cắn.
Chúng không phải chủ động tấn công tôi, mà chỉ tỏ rõ thái độ từ chối.
Gấu bông đã như vậy, nên tôi chẳng còn tin tưởng mấy đối với những món đồ mình vừa lấy.
Lại chần chừ một hồi lâu, tôi đặt những thứ ấy trở lại kệ, chỉ giữ lại bùa hộ thân của Thanh Diệp.
Đây là thứ tôi biết chắc nhất.
Những dụng cụ khác có lấy tôi cũng chẳng biết cách dùng, trái lại có thể sẽ vì chúng mà rơi vào nguy hiểm.
Chi bằng cứ như vậy.
Có bùa hộ thân trong tay, cộng với năng lực của tôi, chắc là có thể đối mặt với phần lớn các tình huống rồi.
Tôi thở ra một hơi, đi đến cửa phòng.
Ngoài cửa không có âm khí.
Sau khi xác nhận kĩ lưỡng điểm này, tôi mới mở cửa phòng ra.
Gã đầu trọc đã biến mất, cũng chẳng để lại xác.
Tôi nhớ đến Tưởng Hựu, lập tức trở nên căng thẳng, chạy vội đến cửa chính.
Mở cửa chính của phòng nghiên cứu ra, tôi chỉ nhìn thấy lối đi hoàn toàn sạch sẽ.
Trên lối đi chẳng có gì cả, đi hết lối đi là đến cầu thang.
Điểm này giống trong hiện thực.
Bóng đen tôi nhìn thấy trước đây đã biến mất, tòa lầu dân cư trở lại hình dạng cũ.
Thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy cảnh sắc ở bên ngoài qua cửa sổ bên cạnh cầu thang. Trời xanh mây trắng, ánh nắng rực rỡ, cũng giống hệt với khung cảnh ở thôn Sáu Công Nông. Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng nói của một số người.
Mọi thứ ở đây đều giống như thật.
Nhưng mọi thứ ở đây lại chắc chắn là giả.
Phòng nghiên cứu đã bị phá hoại từ lâu, hiện tại thôn Sáu Công Nông cũng đang trong giai đoạn di dời, xe công trình sắp sửa vào khu dân cư.
Tôi đóng cửa lại, nhìn phòng nghiên cứu này lại lần nữa.
Bạch An chỉ có thể được giấu ở đây.
Suy nghĩ kĩ càng, nơi Bạch An và Steve cảm thấy an toàn, chắc chính là nơi này nhỉ.
Tôi lại trở vào trong.
Phòng khách đã kiểm tra rồi, phòng chứa đồ tôi cũng đã xem qua.
Trong gian tiếp theo, tôi đã nhìn thấy phòng hồ sơ.
Hồ sơ Thanh Diệp đã có cũng chỉ mới 107 bộ. Ít nhất, số lượng lớn nhất mà tôi biết là 107. Nhưng trong phòng hồ sơ này lại có đến mấy chiếc tủ hồ sơ to đùng.
Tôi lật xem thử, hồ sơ trong tủ còn phức tạp hơn khá nhiều so với hồ sơ thật của Thanh Diệp, ghi chép rất nhiều thông tin quái lạ.
Hồ sơ đánh thứ tự theo mã số. Hồ sơ mã số 001 tôi đã xem trong hiện thực, chính là sự kiện chó dữ mà cha mẹ Bạch An ủy thác Thanh Diệp xử lý. Tên của bộ hồ sơ này theo tôi nhớ là “Chó sủa ban ngày”, nhưng trong bộ này, tên hồ sơ lại trở thành “Sự kiện chó dữ tấn công con người ở khu dân cư trên đường Thiên Mục”. Cách ghi chép trong hồ sơ cũng khác hẳn, có không ít thông tin và hồ sơ của những người liên quan.
Thứ gây chú ý nhất là tranh vẽ đính kèm trong hồ sơ.
Nhìn sẽ nhận ra ngay đây là phong cách vẽ của Bạch An, gần như rất nhiều cảnh tượng rùng rợn trong sự kiện đều được vẽ ra.
Tôi cẩn thận so sánh một lượt, xác nhận Bạch An sau khi nhìn thấy những phân cảnh này thông qua năng lực, đã dựa vào đó mà “sinh” ra văn bản hồ sơ.
Điểm này khác với cách mà Thanh Diệp xử lý sự kiện.
Tôi xem ngay đến bộ hồ sơ mã số 002. Cái tên “Sự kiện ma nữ bị hại giết người” khiến tôi không nhớ được chút nào nội dung của bộ hồ sơ này. Sau khi xem tranh vẽ, tôi mới nhớ ra.
Chuyện này tôi nhớ là còn có diễn biến tiếp theo. Một người ủy thác tìm đến Thanh Diệp sau đó cũng có liên quan đến chuyện này.
Những sự kiện này chủ yếu là do một chuyên gia trong giới quái dị gây ra. Ông ta biết phép thuật, bản thân lại giàu có, lợi dụng đường đi của tập đoàn mình đang kinh doanh, rồi thuê một số kẻ buôn người, bắt cóc và sát hại những người phụ nữ nằm trong tầm ngắm, luyện họ thành hồn ma, làm việc cho mình, thông qua những thủ đoạn này để kéo dài tuổi thọ của bản thân.
Người ủy thác xui xẻo trong hồ sơ 002 đã gặp phải một ma nữ như thế. Tối đến sau khi đã ngủ say, anh ta bị ma nữ làm thức giấc, nhận ra chỗ quái lạ trên giường, nên đã đến cầu cứu Thanh Diệp.
Người ủy thác đến sau thì thích một người bị hại và nhận được sự cầu cứu của đối phương, mới tìm đến Thanh Diệp.
Tôi thấy những tranh vẽ này, đều khớp với kí ức lờ mờ của tôi và khơi dậy một số kí ức khác trong tôi.
Sau khi xem qua hai bộ hồ sơ, lòng tôi đã có suy đoán.
Tôi cầm bộ hồ sơ đầu tiên lên lần nữa.
Đây là điểm tiếp xúc giữa Bạch An và Thanh Diệp.
Có điều, trong hồ sơ này không thấy bóng dáng của Bạch An đâu.
Tôi thấy tiếc nuối.
Đặt hồ sơ trở lại, tôi không xem kĩ bộ khác nữa, mà đi ngang qua tủ hồ sơ, đếm một lượt số lượng hồ sơ.
105. Đây là con số tôi đếm được.
Đây chính là số lượng hồ sơ của Thanh Diệp trước khi tôi vào cảnh mộng.
Theo tôi được biết, có hai bộ hồ sơ đã biến mất trong quá trình lịch sử bị thay đổi. Trong đó có một bộ là sự kiện quái dị phát âm nhận lì xì mà Nguyễn Hàn đã ủy thác Thanh Diệp xử lý.
Trong gian phòng hồ sơ này, tôi cũng chẳng tìm thấy bộ hồ sơ ấy.
Xem ra, điểm này thì không gian trò chơi và thế giới hiện thực giống nhau.
Bạch An và Steve đều chịu ảnh hưởng của những thay đổi trong hiện thực.
Nghĩ đến đây, tôi đã dừng bước trước tủ hồ sơ.
Nếu vậy, Steve chính là người chế tác thực sự của “Tìm Linh” sao? Và tình cờ, hai người có năng lực là Steve và Bạch An đã gặp nhau, trở thành bạn, còn cùng nhau làm ra một game như thế? Steve còn chọn cách hy sinh bản thân để bảo vệ linh hồn của Bạch An?
Tôi nhớ đến những gì Lôi Đình Quân đã trải qua trong không gian trò chơi.
Nhưng đó tuyệt đối không phải là trải nghiệm chơi game vui vẻ gì, trò chơi khi ấy mang đến cho tôi cảm giác nó muốn giết người.
Không, phải nói là Bạch An có khuynh hướng giết người mạnh mẽ.
Những hồn ma ra đời dựa theo sự trải qua của Thanh Diệp chính là thứ biểu hiện hiệu quả nhất khuynh hướng giết người của anh ta.
Nhưng bây giờ…
Khi cảnh mộng mới bắt đầu, những cảnh tượng trong game mà tôi nhìn thấy thông qua Steve đều chẳng có khuynh hướng như thế.
Gã trọc đầu rất hung ác, còn giết Tưởng Hựu ngay trước mặt tôi, nhưng tôi lại không có cảm giác sởn gai óc, ớn lạnh trong lòng.