Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1723: TRÚNG KẾ

Tưởng Hựu nhắc đến phòng nghiên cứu.

Tôi kể tóm tắt tình hình với Ngô Linh và nhóm Tí Còi rồi vội vã đến thôn Sáu Công Nông.

Lúc bước đến thôn Sáu Công Nông, tôi chỉ thấy một khu dân cư chìm trong bóng tối đen kịt. Trước cửa không có ai, đèn đường cũng không được thắp sáng.

Đây vốn là khu dân cư mà giờ trông chẳng khác gì mấy1khu công trường ngoại ô hẻo lánh. Không một bóng người, cũng không cảm nhận được hơi thở của con người.

Tôi không nhìn thấy âm khí, sau khi bước đến tầng 6 mới cảm nhận được âm khí của Diệp Thanh.

Mở cửa phòng nghiên cứu ra, bước vào tôi liền gọi tên Diệp Thanh, nhưng không có ai đáp lại, cũng chẳng thấy bóng dáng Tưởng Hựu.

Tưởng Hựu không có8ở đây.

Hay là đã xảy ra chuyện rồi?

Trong lòng tôi bất an, bèn tìm một vòng khắp phòng nghiên cứu.

Cuối hành lang là bức tranh theo trường phái trừu tượng kia. Điều này không có gì thay đổi.

Thùng giấy trong những phòng khác vơi đi khá nhiều. Có lẽ được mấy người Ngô Linh lấy đi.

Tủ đựng hồ sơ trống rỗng, tất cả hồ sơ hiện giờ đều để ở2nhà tôi.

Tàn tích mà con quái vật Behemoth kia để lại cũng không thay đổi gì.

Ánh trăng rọi qua khe nứt trên tường, qua ô cửa chiếu vào khiến căn phòng như nhuốm một màu bàng bạc.

Trong phòng nghiên cứu im lặng như tờ, không hề giống có người từng đến đây.

Tôi lại gọi Diệp Thanh lần nữa, vẫn không có ai đáp lại.

Bước ra khỏi phòng nghiên cứu, tôi4nhìn về phía cầu thang lầu dưới.

Có lẽ nào cửa dị không gian nơi đây từng mở ra? Tưởng Hựu bị hút đến thế giới tương lai kia rồi?

Trong lòng tôi lo lắng, vội đến chỗ cầu thang.

Tôi không phát hiện thấy điều gì bất thường.

Tôi nhớ là Cổ Mạch có thể nghe thấy tiếng gió quái dị nơi đây.

Tôi gọi điện cho Ngô Linh, rồi chuyển thành Cổ Mạch nghe điện thoại.

“… Không có âm thanh gì kỳ lạ.” Cổ Mạch nói.

“Anh không nghe thấy gì hết à?” Tôi vội hỏi.

Không phải tôi không tin tưởng Cổ Mạch, chỉ là tôi đang rất nóng lòng.

Nhất định Tưởng Hựu đã xảy ra chuyện rồi.

Lúc nãy trong phòng nghiên cứu, tôi đã thử gọi điện cho anh ta nhưng mãi không có ai bắt máy.

“Âm thanh thì đương nhiên là có, nhưng không có tiếng cậu đang tìm kiếm. Không có tiếng nói của người.” Cổ Mạch trả lời.

Tôi thấy hơi bất lực.

Người bắt máy lại chuyển thành Ngô Linh: “Nam Cung đã điều tra rồi. Điện thoại của đồng nghiệp kia của cậu giờ đang ở nhà anh ta.”

“Tìm được định vị điện thoại rồi à?”

“Ừ. Định vị và địa chỉ nhà anh ta đều tìm được rồi. Điện thoại trong nhà anh ta. Trong nhà anh ta chắc còn người khác chứ?”

“Chắc vậy…” Tôi cũng không chắc lắm.

“Người có quyền tài sản là anh ta. Phòng có cho người khác thuê. Có lẽ anh ta cho thuê một phần phòng ở của mình. Danh tính người thuê trọ chúng tôi cũng tìm được rồi.”

“Ờ…”

Chắc hẳn đây là một manh mối quan trọng.

Người đó có khả năng ở gần Tưởng Hựu nhất.

“Có thể liên hệ với người đó không?” Tôi vội hỏi.

“Vừa rồi thử gọi điện. Không có ai bắt máy.” Ngô Linh nói.

Tôi lại thất vọng tràn trề.

“Chúng tôi sẽ đến chỗ ở của anh ta thử xem. Cậu không tìm thấy gì ở phòng nghiên cứu phải không?”

“Phải… chẳng có gì cả. Hình như anh ta chưa từng đến đây… Anh ta…” Tôi đột nhiên nhớ đến câu hỏi của Tưởng Hựu lúc gọi điện cho tôi.

Tưởng Hựu hỏi tôi về phòng nghiên cứu… Trước kia anh ta từng hỏi tôi về phòng nghiên cứu…

Lúc mới phát hiện ra có một nơi như thế này trong thôn Sáu Công Nông, phòng nghiên cứu còn trở thành chủ đề nóng trong một thời gian của Phòng Di dời. Sau này do không tìm được người đứng tên quyền sở hữu nên phòng nghiên cứu dần bị lãng quên.

Lúc trước Tưởng Hựu hỏi tôi về phòng nghiên cứu là vì…

Trò chơi!

Bởi vì trong “Tìm Linh” có một nhân vật thám tử tên là Diệp Tử.

Tôi vội nói phát hiện này với Ngô Linh.

Thao tác của Ngô Linh cũng vô cùng nhanh chóng, lập tức nói Nam Cung Diệu điều tra.

Khả năng của Nam Cung Diệu trên phương diện này thì khỏi phải bàn, vài cú nhấp chuột liền tìm thấy tài khoản của Tưởng Hựu. Anh ta từng tải “Tìm Linh”, nên những ghi chép đăng nhập đều bị Nam Cung Diệu tìm ra.

“Tính theo thời gian thì lúc gọi điện cho cậu, anh ta đang chơi trò chơi này.”

“Vậy anh ta…” Tôi nói không nên lời.

“Có lẽ bị trò chơi bắt đi rồi… Ồ, đợi đã, người thuê nhà kia lúc đó cũng đang chơi ‘Tìm Linh’.” Ngô Linh lại nói.

“Hai người cùng nhau?” Tôi cảm thấy đau đầu.

“Nam Cung đang điều tra tình trạng của người chơi. Số lượng người mất tích có lẽ tăng lên rồi. Anh ấy cũng đang tìm hiểu về trò chơi và video người chế tác công khai. Về phương diện này thì tốc độ không thể nhanh được. Kết quả cụ thể…” Dường như Ngô Linh đang bàn bạc với Nam Cung Diệu, rồi quay lại nói với tôi: “Chắc chắn phải cần đến hai ba ngày. Sau hai ba ngày sẽ có kết quả sơ bộ. Những chuyện khác còn phải xem tình hình sao đã.”

“Tôi biết rồi…” Tôi ngắt cuộc gọi.

Đợi đến khi Nam Cung Diệu chạy chương trình, điều tra xong những chuyện này, nói không chừng những người chơi bị bắt đi kia đều chết sạch rồi. Có khả năng tôi sẽ sớm hơn một bước thấy Tưởng Hựu trong cảnh mộng.

Đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Nhưng lúc này tôi chẳng thể làm gì hết.

Có lẽ có thể thử chơi trò chơi kia…

Không, một khi tiến vào trò chơi tôi sẽ đánh mất ưu thế lớn nhất của mình.

Trong cảnh mộng trước đây, tôi từng cảm nhận được điều này khi thấy Lôi Đình Quân chơi game.

Trong trò chơi, quyền chủ động nằm gọn trong tầm kiểm soát của bản thân trò chơi. Người chơi dù lợi hại đến đâu cũng khó lòng vượt qua những giới hạn mà trò chơi đặt ra.

Tôi rời khỏi thôn Sáu Công Nông, trở về nhà.

Lúc nằm xuống giường nghỉ ngơi, tôi thầm cầu nguyện.

Đừng có mơ thấy Tưởng Hựu… nhất định đừng…

Tức khắc tôi liền chìm vào trong bóng tối. Ý thức nửa tỉnh nửa mê, cuối cùng tỉnh táo hẳn.

Tôi nghe thấy một giọng nói.

“Tớ không hiểu, Bạch An, vì sao cậu lại làm như thế? Đây không phải vấn đề tiền bạc. Tớ không phải làm trò chơi để thu phí. Cậu phải cho tớ biết lý do. Trò chơi này vốn dĩ cũng có sự tham gia của cậu…”



Giọng nói này rất quen tai.

“… Tớ biết rồi, tớ sẽ giúp cậu…”

Âm thanh lúc có lúc không.

“… Chết… chết rồi? Sao có thể! Làm sao có thể… Đã xảy ra chuyện gì! Rốt cuộc…”

Tôi nhớ ra điều gì đó nên muốn mở mắt ra.

“Bạch An… cậu…”

Mở mắt ra tôi liền thấy một người đàn ông.

Là Bạch An.

Không, là ma… là đồ họa!

Trên màn hình là một thiết kế đồ họa, là tác phẩm của Bạch An, vẽ chân dung của chính anh ta.

Bức tranh đó dần thay đổi.

Phía sau lưng Bạch An xuất hiện một bóng đen.

Bóng đen mang dáng vóc của con người, nhưng dần phồng to lên biến thành một màu đen tuyền bao trùm khắp nền bức tranh.

Bạch An bị nuốt chửng.

Bóng đen phủ khắp màn hình.

Trong bóng đen xuất hiện một luồng sáng.

Như một tia sét rạch đôi bầu trời.

Trong ánh sáng của tia sét xuất hiện mưa giông và một tòa lầu nhỏ giữa màn mưa.

Đây là màn hình mở đầu của trò chơi “Tìm Linh”.

Điểm khác biệt là tại một trong những cửa sổ của tòa nhà có bóng hình của Bạch An.

Anh ta nằm trên bệ cửa, hình như đang kêu cứu.

Còn tại phía cửa dưới lầu chính là bóng đen vừa rồi.

Âm thanh phát ra từ máy tính.

Tiếng mưa rơi, tiếng sấm… trong đó còn hỗn tạp thêm một âm thanh…

“Tìm được tôi… mau… mau lên…”

Màn hình đã tắt.

Tôi nhìn thấy bóng chiếu lên trên màn hình đen ngòm của máy tính.

Khuôn mặt Steve hiện lên.

Hai mắt anh ta mở to, mặt không cảm xúc.

Đột nhiên, anh ta nghiêng người về trước, đập vào bàn phím máy tính.