Trong toà nhà thí nghiệm không có tiếng gì nhưng rất nhiều phòng vẫn sáng đèn, chứng tỏ trong đó có người.
Em họ Nguyễn Hàn ở giữa hành lang tầng năm. Cửa phòng thí nghiệm rất cũ kỹ,1trông có vẻ là một chiếc cửa bằng nhựa, nhưng cửa có hệ thống truy cập rất cao cấp, có mật khẩu, có dấu vân tay, có nơi quẹt thẻ...
Tôi chỉ nhìn qua cái hệ thống truy cập8đó thì sự chú ý bị chuyển dời bởi âm khí lọt qua khe cửa.
Cánh cửa mở ra.
Người thanh niên mà tôi từng thấy trên màn hình điện thoại của Nguyễn Hàn đứng ngay cửa, trên mặt có2vệt ửng hồng rõ nét, đôi mắt sáng lấp lánh.
Cậu ta túm chặt lấy Nguyễn Hàn, đang định nói gì đó thì nhìn thấy tôi, vẻ mặt bỗng chốc thay đổi.
Cậu ta nhìn tôi rồi lại nhìn Nguyễn4Hàn, thần thái đề phòng, lại rất rụt rè, vô cùng không tự nhiên.
“Đây là cậu Lâm. Cậu ta biết chuyện anh nhắc với em đấy...” Nguyễn Hàn đang nghĩ nên giới thiệu ra sao.
“Cậu Triệu, mời bọn họ vào đây đi.” Có tiếng phụ nữ từ trong phòng truyền ra.
Tôi bắt đầu nghi ngờ, phân biệt kỹ càng âm khí trong phòng, xác thực là âm khí của con ma cổ trang kia.
Có người khác?
Triệu Hàng mời chúng tôi vào trong, tư thế đi của cậu ta hơi lạ.
Phòng thí nghiệm không giống với tưởng tượng của tôi. Tôi không thấy máy tính cỡ lớn, hoặc là thứ tương tự.
Sau khi vào phòng, qua chỗ ngoặt, tôi thấy phòng tiếp khách.
Cửa phòng tiếp khách và phòng thí nghiệm giống nhau đều không nổi bật, chỉ có một chiếc sofa không cũ cũng chẳng mới, còn có một chiếc bàn nhỏ. Máy uống nước đặt cạnh bàn, bên cạnh đặt mấy cái cốc dùng một lần.
Người phụ nữ ngồi trên sofa, đứng dậy chào chúng tôi.
Tôi thấy âm khí trên người phụ nữ này.
Là của con ma cổ trang kia.
Không phải con ma đó, mà là thuộc hạ của nó. Nhưng hơi thở mạnh mẽ này...
“Chào hai anh. Anh Nguyễn, chào anh. Trước kia ở công ty chúng tôi anh làm việc rất xuất sắc. Mấy bản thiết kế trong phòng đều rất xuất sắc, hiệu quả hiện ra vô cùng tốt. Phải biết rằng, ở đây đã có rất ít thiết kế mới mẻ làm cho người ta ngạc nhiên rồi. Bọn họ luôn nói đáng sợ, đáng sợ, càng đáng sợ. Căn phòng máu me, căn phòng tối tăm, còn có đầu lâu v.v.. Nhạt nhẽo…”. Giọng điệu của người phụ nữ đó rất khoa trương, ngôn ngữ cơ thể cũng rất phong phú. Cô ta nắm lấy tay Nguyễn Hàn: “Bản thiết kế của anh mới là thứ chúng tôi cần. Căn nhà ấm áp, sự đè nén ẩn giấu trong đó... Sự ép bức mà bản thân người xem sẽ không chú ý đến đó, cho người ta một loại dự cảm trong tiềm thức, đợi được diễn viên xuất sắc của chúng ta xuất hiện... Bùm!”
Người phụ nữ bỗng hét lớn, làm cho Nguyễn Hàn giật bắn mình.
Người phụ nữ cười lớn, vô cùng khoan khoái: “Xin lỗi đã làm anh giật mình. Nhưng thiết kế của anh đúng là vậy. Sức ảnh hưởng rất lớn. Chúng tôi thực sự hy vọng anh có thể đến công ty chúng tôi làm lâu dài. Chúng tôi có rất nhiều sáng ý muốn thực hiện. Bản thân anh đã có rất nhiều sáng kiến. Đúng là khiến cho người ta phải ngạc nhiên! Đầu óc linh hoạt đó! Tiểu Khải nói với tôi rồi. Khi các anh thảo luận, luôn có ý tưởng mới được nghĩ ra. Tiểu Khải rất quý anh. Cậu ta rất hiếm khi thích một ai đó. Ha ha! Không phải kiểu thích đó đâu. Nhưng mà, anh chắc có thể hiểu được, cậu ta rất khó chiều, thực sự không phải một người hợp tác làm việc tốt. Nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, yêu cầu cao của cậu ta, linh cảm của cậu ta, đều là sự đảm bảo về chất lượng. Đúng không nào?”
Nguyễn Hàn bất ngờ nghe một đoạn dài như vậy, có lẽ có chút không phản ứng kịp, bị tư duy của người phụ nữ đó dẫn dắt, nhẹ gật đầu.
“Em họ của anh, cậu Triệu cũng rất xuất sắc! Phần lập trình kia làm rất tốt! Tôi phải nói rằng, chỗ chúng tôi không có người giỏi vậy. Đương nhiên rồi, thứ chúng tôi theo đuổi không giống lắm. Đổi môi trường khác, thiên phú và tài hoa của cậu ấy có thể có tiềm năng phát triển lớn hơn. Cậu ấy đã đồng ý rồi.”
Người phụ nữ nhìn sang Triệu Hàng.
Triệu Hàng gật đầu, thể hiện ra chút hưng phấn.
Người phụ nữ lại nhìn sang Nguyễn Hàn: “Công ty hy vọng anh Nguyễn cũng có thể gia nhập. Trên thực tế, anh chắc càng dễ tiếp nhận lý luận của công ty chúng tôi hơn cậu Triệu. Dựa theo hiểu biết của chúng tôi, anh không phải lần đầu tiên gặp chuyện này.”
Nguyễn Hàn bỗng chốc căng thẳng, vẻ mặt và cơ thể cũng trở nên cứng đờ.
“Hãy thả lỏng, anh Nguyễn. Chúng tôi không giống với những thứ mà anh gặp trước đây. Ông chủ chúng tôi vô cùng nhân từ, vô cùng khoan dung, ông ấy là người tốt, cũng rất dễ nói chuyện. Thứ ông ấy theo đuổi là một loại sáng tạo, một loại nghệ thuật trong cuộc sống. Ông chủ sẵn lòng đón nhận sự vật mới, cũng thông tình đạt lý. Anh bạn đứng cạnh anh đây chắc đã rất hiểu điểm này của ông chủ.” Tầm nhìn của người phụ nữ chuyển dời sang tôi.
Tôi trầm mặt: “Tôi không rõ những thứ này lắm. Ngay cả tên ông ta tôi còn không biết.”
“Ồ. Mấy lần trước gặp nhau rất vội. Tôi xin thay mặt giới thiệu vậy. Ông chủ tôi được gọi là Trích Tiên. Sao ông ấy lại được gọi như vậy, anh Lâm chắc có thể đoán được.” Người phụ nữ nháy mắt với tôi: “Đám chống đối gọi ông ấy là kẻ điên. Rất nhiều hành vi của ông ấy trông có vẻ rất điên rồ. Nhưng ông ấy không có ý xấu. Anh Lâm chắc cũng hiểu, thế giới mà chúng tôi sống vốn đã rất điên cuồng. Tất cả là vì sinh tồn. À, đương nhiên, lý luận của ông ấy là cuộc sống có tôn nghiêm, không phải sự sinh tồn đơn thuần.”
Nguyễn Hàn và Triệu Hàng không hiểu nhìn sang tôi.
“Trước đây chúng ta chắc đã có được sự thoả thuận. Tôi nghĩ rằng các người cũng đã rời đi.” Tôi nói.
Người phụ nữ mỉm cười: “Đúng vậy. Ông chủ đã rời đi. Nói thực lòng, ông chủ không hề muốn nhúng tay vào việc này. Nhưng rất đáng tiếc... tuy rằng ông chủ tôi rất mạnh, nhưng cũng có lúc không thể theo ý mình.” Cô ta quay sang nói với Nguyễn Hàn và Triệu Hàng: “Đừng lo, ông chủ có thể bảo vệ chúng ta không phải chịu bất cứ uy hiếp nào. Có một số việc ông ấy lựa chọn gánh vác một mình.”
“Cô vừa rồi có ý gì?” Tôi hồi hộp hỏi.
Người phụ nữ nhìn sang tôi, chớp mắt với tôi: “Ồ, tôi đã nói rất nhiều rồi. Nếu nói tiếp... Xin lỗi.” Trong túi áo khoác cô ta có tiếng rung.
Cô ta lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, qua một bên nghe điện thoại.
Tôi không hiểu gì cả, trong đầu có rất nhiều suy đoán.
Không còn nghi ngờ gì nữa, con ma cổ trang kia vô cùng lớn mạnh, là hồn ma mạnh nhất mà tôi từng gặp. Dù là Mạc Vấn cũng chưa từng thể hiện sức mạnh lớn đến mức ảnh hưởng đến tự nhiên như vậy.
Nó chọn cách rời khỏi thế giới hiện thực, trở về thế giới tương lai, còn đóng cửa ra vào dị không gian giúp chúng tôi.
Tôi cứ cho rằng việc này là thoả thuận giữa nó và Diệp Thanh.
Có lẽ nó không hứng thú với thế giới hiện thực này nữa. Nếu cách ăn mặc cổ trang đó không phải sở thích nào đó của nó, thì chắc nó đã biến thành ma từ lâu rồi. Trải qua tất cả những chuyện này, nó không hứng thú thay đổi quá khứ cũng rất bình thường.
Việc ngoài ý muốn trở về quá khứ từ cửa ra vào dị không gian, kiếm chuyện gì đó để làm cũng không nói làm gì. Chiếm đoạt đất để làm vương, xây dựng thế lực của mình như con ma núi Quảng Nguyên và người dẫn đường lại là một chuyện khác.
Hiện tại, thuộc hạ của con ma đó nói với tôi, nó không thể không nhúng tay vào chuyện này, không thể không bắt đầu xây dựng thế lực của mình trong thế giới hiện thực...
Ai đang ép buộc nó? Ai có thể ép buộc nó?
Mặc dù tính cách nó có phần ôn hoà, không phải loại ma vừa mạnh vừa quá khích kia, không thích làm theo ý mình, mà lựa chọn theo số đông, hành vi hiện tại của nó cũng đã tiết lộ quá nhiều thông tin.
Thế giới tương lai muốn làm gì...
Thế giới tương lai đó... có lẽ...
Người phụ nữ trở lại.
Tôi nhìn thấy màn hình điện thoại trong tay cô ta.
Ảnh màn hình điện thoại là một tác phẩm tranh sơn dầu nổi tiếng thế giới, ngày tháng hiển thị là ngày 13 tháng 2 năm 2071.
Dường như chú ý đến ánh mắt của tôi, người phụ nữ nhấc tay, cho tôi xem màn hình điện thoại: “‘Nụ cười của công chúa nhỏ’, rất xinh đẹp đúng không? Đây là sưu tập của ông chủ. Điều đáng tiếc là ông chủ không tìm thấy linh hồn của ngài Francis, nếu không thì...” Người phụ nữ lắc đầu một cách tiếc nuối, ấn tắt màn hình điện thoại.