Tôi nói: “Cây kiếm kia.”
Ngô Linh gật đầu: “Chúng tôi bị giữ chân. Gã Khờ bị quái vật mà chúng nuôi ép tách ra, Chương Ức Phong đã đuổi theo. Diệp Thanh bảo La Mục qua đó giúp một tay. Phù thủy do đó cũng theo qua. Họ đều đã bị tiêu diệt rồi.”
Tôi liền1nhớ đến cảnh tượng nữ phù thủy bị đâm xuyên qua người, La Mục bị xuyên qua vai.
“La Mục đã…” Tôi nhớ đến con ma nhỏ hướng nội, nhút nhát ấy mà thấy hơi buồn.
“Bản thân cậu ta vốn đã rất yếu.” Ngô Linh nhận định, không bất ngờ với sự biến mất của La8Mục.
“Sau đó là Diệp Thanh đã giải quyết sư phụ của Chương Ức Phong à?” Tôi hỏi.
Ngô Linh gật đầu: “Dùng năng lực của Mộc Ca. Chúng tôi đều chịu ảnh hưởng của tác dụng phụ.”
Kết quả là tất cả đều đã ngã gục.
May mà địa điểm họ chọn là trong biệt thự của thầy2trò Chương Ức Phong.
Tôi rất bất ngờ khi nơi đó là nhà của chúng. Tôi cứ ngỡ là một công viên cơ.
“Mấy năm nay họ đã kiếm được không ít tiền.” Ngô Linh chẳng nói rõ.
“Vậy là, xong hết rồi?” Tí Còi vẫn chưa tin lắm, xác nhận lại lần nữa: “Bà phù thủy đó4cũng tiêu rồi ư?”
“Đúng, chuyện của Chương Ức Phong chắc đã kết thúc. Nếu như còn gì đó… thì thầy trò chúng vừa chết, trong giới sẽ chú ý đến chúng tôi, chắc chắn sẽ có người muốn thăm dò tin tức. Sắp tới các cậu đừng liên lạc với chúng tôi nữa. Có chuyện gì, tự tôi sẽ liên lạc.”
Ngô Linh đã có ý tốt nhắc nhở, chúng tôi đương nhiên liền đồng ý.
Lúc về, Cổ Mạch và Nam Cung Diệu giống như đều đã thiếp đi, không chào chúng tôi.
Ngô Linh tiễn chúng tôi đến cửa.
“Họ như vậy, có nguy hiểm không nhỉ?” Gã Béo nói.
Quách Ngọc Khiết cũng bất chợt nhận ra: “Đúng đó, họ đều đã ngã xuống hết rồi!”
“Chắc không sao đâu. Họ đã đoán trước là mình sẽ bị điều tra, hẳn đã có chuẩn bị rồi.” Trần Hiểu Khâu nói: “Hơn nữa, chắc Diệp Thanh không hề bị thương đâu đúng không?”
Nói vậy cũng có lý.
Diệp Thanh có bị thương hay không thì chúng tôi không biết, nhưng ít nhất vẫn có thể chắc chắn, Diệp Thanh không bị hành hạ bởi tác dụng phụ.
“Năng lực của Mộc Ca sao lại nằm trong tay của Diệp Thanh nhỉ?” Tí Còi gãi gãi đầu.
“Chắc anh ta chủ động giao cho.” Trần Hiểu Khâu phân tích: “Nếu Diệp Thanh có thể tùy ý cướp đi năng lực của người khác, vậy anh ta không cần phải mất nhiều thời gian ở chỗ của Lâm Kỳ như thế. Chắc là có điều kiện gì đó… ví dụ như độ mạnh của thực lực. Mộc Ca đã nắm rõ trọn vẹn năng lực của mình, trước đó chẳng qua là vẫn chưa biết đến tác dụng phụ của năng lực. Biết được tác dụng phụ này… Lúc chia tay anh ta, vốn đã có một vài dấu hiệu rồi.”
Tôi nhớ lại tình yêu của Mộc Ca dành cho con gái, nên đã đồng ý với suy nghĩ của Ngô Linh.
Mộc Ca biết mình dùng năng lực khống chế ma và người bằng lời nói, sẽ gây tổn hại cho cô con gái cưng, thì anh ta tuyệt đối sẽ buông bỏ năng lực ấy.
Giao lại cho Diệp Thanh sử dụng, đổi lại một điều kiện gì đó, là cách làm hợp lý nhất, lý trí nhất đối với Mộc Ca.
Nghĩ đến đây, chúng tôi đều có chút bùi ngùi.
“Năng lực của bà Enna mà Diệp Thanh đã lấy đi… Anh ta có dùng không nhỉ?” Tí Còi hỏi.
“E là không đâu. Mà cũng có thể…” Tôi không dám chắc.
Diệp Thanh rất xem trọng bạn bè, chắc là cũng sẽ rất xem trọng người thân đã qua đời. Người thân của anh ta có thể đã luân hồi, sống cuộc đời mới, cũng có thể là cùng với sự thay đổi của thế giới và sự biến mất của Địa Phủ, mà họ đã quay lại nhân gian. Bất kể là tình huống nào, Diệp Thanh mà sử dụng năng lực của bà Enna cũng đều sẽ làm tổn hại đến linh hồn của họ. Diệp Thanh không thể làm như thế.
Nhìn từ một góc độ khác, kế hoạch và mục tiêu lớn xuyên suốt từ đầu đến cuối của Diệp Thanh là dùng năng lực của tôi thay đổi cả thế giới ngay thời điểm ban sơ. Người đã chết cũng sẽ vì thế mà hồi sinh, có được một cuộc đời khác hẳn. Bào mòn linh hồn của người thân mình, cũng chỉ là tạm thời. Chỉ cần đạt được mục tiêu lớn thì sự hy sinh này chắc là vẫn có thể chấp nhận được.
Lúc tôi nghĩ như thế thì bản năng lại lên tiếng phản đối.
Dù Diệp Thanh có cơ hội khiến cho tất cả quay trở lại, khiến những người quan trọng đối với mình sống lại, nhưng để người thân trải qua chuyện như thế, vẫn sẽ khiến người ta vô cùng đau khổ. Tôi không muốn trải qua chuyện như vậy, chắc hẳn Diệp Thanh cũng không muốn.
“Có lẽ sẽ rất kiềm chế.” Quách Ngọc Khiết nói: “Không dùng đâu.”
Chúng tôi không thể biết được đáp án ra sao.
“Cứ xem như con bài chưa lật đi.” Trần Hiểu Khâu đánh giá.
Về đến văn phòng, ngồi chờ hết giờ làm việc.
Sau khi về nhà, tôi dùng bữa tối, rồi lên giường ngủ thật sớm.
Vừa đặt đầu vào gối là tôi ngủ ngay.
Nhưng tôi không đi vào cảnh mộng, mà chỉ đơn thuần là ngủ.
Hôm sau đi làm, mày mò trong văn phòng suốt một buổi sáng, đến trưa tôi nhận được cuộc gọi của Phó Doanh.
Giọng điệu của Phó Doanh rất ngại ngần, úp úp mở mở, rồi mới nói: “Chuyện là… Ngu Tiểu Cầm, tự sát rồi.”
Tôi sững sờ.
Tự sát?
Kể ra, Ngô Linh chẳng hề nhắc đến Ngu Tiểu Cầm. Trong cuộc chiến đó, nhóm Ngô Linh không dùng đến bà ta. Chỉ dựa vào La Mục khiến cho bốt điện thoại hiện ra, thành công giết chết Chương Ức Phong.
“Ừ. Cô ta có hai người họ hàng… chính là hai người mà hôm đó cậu đã liên lạc, bị mất tích rồi. Sau đó, chồng của người dì ấy đã đến gặp cô ta. Tôi không biết họ đã nói chuyện gì. Hàng xóm sát vách bảo, người đàn ông ấy đã chửi cô ta bằng những lời lẽ rất khó nghe. Sau đó nữa, Ngu Tiểu Cầm liền tự sát… Cô ta đã nuốt nhẫn cưới của mình.” Phó Doanh ngậm ngùi thở dài, định nói tiếp rồi lại thôi.
Tôi chẳng thốt được lời nào.
Tôi đã quên mất chuyện của Ngu Tiểu Cầm.
Thình lình đi vào cảnh mộng, trong trận chiến đó, tôi chỉ hành động theo bản năng. Còn sau khi cuộc chiến kết thúc, tinh thần và thể xác của tôi đều mệt mỏi.
Tôi há mồm, vẫn chưa thể thốt nên lời.
“Vậy đó, cũng chỉ báo cho cậu biết một tiếng. Thôi nhé.” Phó Doanh ngắt máy.
Tôi siết chặt điện thoại một hồi rất lâu.
Tí Còi vỗ vỗ vai tôi: “Anh Kỳ, sao thế?”
“Ngu Tiểu Cầm tự sát rồi.” Tôi bỏ tay xuống.
Văn phòng chợt rơi vào yên lặng.
Tôi vuốt vuốt mặt: “Tôi vào nhà vệ sinh một chút.”
Tôi vào nhà vệ sinh vốc nước vào mặt.
Nước lạnh cóng khiến mặt tôi đỏ lên.
Tôi nhìn mình trong gương, nhận thấy vẻ mặt mình đang đơ ra.
“Này! Lâm Kỳ, làm gì thế?”
Tưởng Hựu đang từ bên ngoài đi vào thì dừng bước lại.
“À, có gì đâu. Rửa mặt ấy mà.” Tôi lau những giọt nước trên mặt, đáp.
“À…” Tưởng Hựu đi về phía bồn rửa mặt, rồi dừng lại: “Phải rồi, cái thôn Sáu Công Nông đó, ngày xưa có thứ gì đó chuyên về quái dị đúng không?”
Tôi nhìn sang Tưởng Hựu.
Tưởng Hựu ngượng ngùng nói: “Trước đây nhìn thấy một số tin đồn trên mạng, mãi vẫn chưa hỏi được.”
“Ngày xưa đúng là có một phòng nghiên cứu.” Tôi trả lời vắn tắt.
Tưởng Hựu thoáng suy nghĩ: “Chính là căn nhà mà các cậu vẫn chưa tìm ra chủ hộ à?”
“Ừm. Đóng cửa rồi.” Tôi nói dối.
Tưởng Hựu hình như đang suy nghĩ gì đó.
“Sao vậy?” Tôi cố tỏ vẻ bình tĩnh hỏi lại một câu, nhưng lòng đã bắt đầu bất an.
Tưởng Hựu ngập ngừng cả buổi: “Tôi nói ra cậu đừng có cười nhé. Xưa nay tôi cũng không tin thứ này. Nhưng mà… cậu biết loại tường thuật game trên mạng không? Kiểu livestream trận đánh game ấy.”
“Vâng…” Lòng tôi đã dâng lên dự cảm chẳng lành.
Đây không phải là trực giác, mà là suy luận bình thường.
“Có một người đăng video qua màn game của mình lên. Cũng không phải livestream… Là loại hình đánh chiếm ấy. Là một game kinh dị chi phí thấp, được sáng chế độc lập. Sau đó có người cũng đã chơi trên trang livestream. Kênh livestream đó đã bị ngắt giữa chừng, bị quản lý trang khóa. Streamer kia bốc hơi, uploader cũng chẳng ai liên lạc được. Còn nữa… nội dung cốt truyện của game đó, là sắm vai một thám tử, đi điều tra chuyện quái dị. Nhân vật chính, tên là Diệp Tử.”