Oán linh sau lưng Chương Ức Phong tranh nhau thò tay ra.
Chúng cùng với Thẩm Vọng Thư, tóm chặt cứng Chương Ức Phong, kéo gã ta vào trong bốt điện thoại.
Chương Ức Phong muốn kháng cự, giận dữ trợn ngược mắt, không ngừng vùng vẫy.
Đôi chân gã ta để lại vết tích dài trên mặt đất.
Trong khối máu kia phát ra tiếng hét đinh tai. Giống như được mời gọi, nó lao về phía La1Mục.
La Mục đang nhắm mắt, hoàn toàn không hay biết nguy hiểm đang đến gần.
Người phụ nữ kia nhướng mắt, giơ tay lên cao, đôi môi mấp máy, niệm thầm gì đó.
Khối máu dừng lại trước lòng bàn tay người phụ nữ.
Tôi nghe thấy bên dưới váy của người phụ nữ vang lên tiếng cười quái dị.
Chẳng có gió, nhưng vạt váy bà ta vẫn tốc lên, có thứ gì đó từ bên dưới bò8ra.
Đó là một con búp bê…
Không phải con búp bê bị nguyền rủa mà Ngô Linh đã lấy ra, mà là một con búp bê xù xì hơn, mắt hình như đã rớt mất, miệng được may bằng sợi vải thô. Nó mặc váy màu xám tương tự như nữ phù thủy. Tóc là những sợi vải màu đen, đang bay ngược ra sau.
Nó nhảy lên, chớp mắt đã há rộng cái miệng gớm ghiếc2ra.
Những sợi vải thô đã đứt, tôi nhìn thấy đầu nó gần như bị rách ra làm hai nửa. Trong miệng nó đen ngòm, tựa như một cái hố đen.
Khối máu kia lại phát ra tiếng thét chói tai.
Nó đang bị nuốt.
“Á á!” Chương Ức Phóng gầm lên một tiếng.
Người gã đã bê bết máu, bị móng tay các oán linh cào rách không ít vết.
Thẩm Vọng Thư cắn đứt một khối thịt sau gáy4của Chương Ức Phong, nuốt ngay xuống bụng, rồi lại há miệng ra, cắn vào vết thương đó.
“Á á á á…” Chương Ức Phòng gào to, thân thể đã bị lôi vào trong bốt điện thoại.
Lưu Miểu buông tay, ầm một tiếng, cửa bốt điện thoại đóng lại.
Trong bốt điện thoại, Chương Ức Phong, Thẩm Vọng Thư và các oán linh chen nhau thành một cục, trong đó đã chật ninh ních.
Máu trên người Chương Ức Phong không ngừng chảy, nhuộm đỏ kính của bốt điện thoại.
Lưu Miểu thở hắt một hơi, quay qua nhìn khối máu.
Con búp bê kia đã nuốt mất khối máu. Miệng của nó đã trở lại hình dạng ban đầu, ngoan ngoãn bám trên vai nữ phù thủy.
La Mục vẫn đang nhắm mắt, cố gắng hết sức, hai tay đều đang nổi gân xanh.
Ánh mắt Lưu Miểu đã hướng sang một khu khác.
Bất chợt, từ chỗ ấy có thứ gì đó đang lao lại với tốc độ cực nhanh.
Nữ phù thủy quay phắt đầu lại, búp bê vải liền bay qua, bị xuyên thủng ngay lập tức!
Luồng ánh sáng đó đã xuyên qua người nữ phù thủy.
Tựa như bị chịu lực cản, nó đã lệch hướng, xuyên qua vai của La Mục.
La Mục bị va phải, ngã nhào tới trước, quỳ trên mặt đất.
Luồng ánh sáng đó vẫn chưa ngừng lại!
Mục tiêu là bốt điện thoại!
Nó muốn cứu Chương Ức Phong!
Tôi mở to mắt, chẳng kịp đưa ra phản ứng nào, chỉ nhìn thấy thần kinh phản xạ của Lưu Miểu đột nhiên vận hành, đưa tay chụp lấy!
Máu văng tung tóe.
Luồng ánh sáng đó lại lệch hướng và cũng đã chậm lại.
Tôi đã nhìn thấy nguyên dạng của vật thể đó trong vùng ánh sáng.
Một cây kiếm…
Phi kiếm?
Đùa chắc!
Đây là thứ chỉ xuất hiện trong phim tiên hiệp…
Lưu Miểu đã quỵ xuống đất, không kịp làm thêm chuyện gì.
Nếu cây kiếm ấy đâm trúng bốt điện thoại…
Bảo kiếm phát ra ánh sáng chói mắt đã đứng yên bất động trong mắt tôi. Dòng chảy của thời gian trở nên thật kì diệu, tựa như đã tạm dừng ngay lúc này.
Đầu óc tôi không thể suy nghĩ sâu xa gì hết.
Chỉ là giống hệt như hành động của Lưu Miểu khi nãy, một thứ bản năng đã bộc phát ngay lúc này.
Tôi thò tay đến, không phải đi tóm lấy cây kiếm.
Vừa rồi tôi luôn đi theo Lưu Miểu, bây giờ thì tôi đang đứng bên cạnh bốt điện thoại.
Vừa thò tay đến, tôi liền chạm được nó.
Thời gian tựa như đã trôi trở lại.
Mũi kiếm đâm vào mặt kính của bốt điện thoại. Kính rạn nứt, phát ra những tiếng kêu răng rắc.
Tất cả đều như động tác chậm.
Mũi kiếm, thân kiếm, từng chút một đâm sâu vào bốt điện thoại, xuyên qua mấy oán linh. Chúng tan thành mây khói, chẳng để lại bất kì dấu vết nào.
Trong mắt Thẩm Vọng Thư ánh lên sự oán hận.
Trong mắt Chương Ức Phong lại là mừng rỡ.
Cây kiếm tiếp tục tiến tới, chạm vào mặt kính phía bên kia của bốt điện thoại.
Mặt đó cũng đã bị vỡ.
Thanh kiếm xuyên qua kính, bay đi.
Lúc này, năng lực trong người tôi mới bắt đầu vận chuyển.
Tôi đã chậm, nhưng chẳng sao.
Qua khóe mắt tôi thoáng nhìn thấy La Mục ngẩng đầu lên, đang hoảng hốt nhìn về phía này. Qua khóe mắt, bóng của nữ phù thủy đang tan biến.
Bốt điện thoại đang sụp đổ, nhưng chưa sụp đổ ngay.
Lúc này tôi vô cùng bình tĩnh và cũng vô cùng lý trí.
Năng lực phát động, lỗ hổng trên bốt điện thoại đã liền lại, khôi phục như ban đầu.
Ánh mắt của tôi và của Chương Ức Phong chạm nhau.
Gã ta bàng hoàng nhìn tôi, ánh mắt lập tức trở nên tức giận và oán hận.
Thế nhưng, đã muộn rồi.
Bóng của gã ta đã bị bốt điện thoại nuốt mất!
Xong rồi!
Tôi đang cảm thấy vui thì thình lình nghe thấy một âm thanh xé gió.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy thanh kiếm đã xoay một vòng, lao về đây như tia chớp.
Tôi giật mình, lần này không còn nhìn thấy cảnh tượng tạm dừng, không còn thấy bất kì động tác chậm nào. Tôi có thể cảm thấy rõ tốc độ bay của kiếm đã chậm lại. Nhưng phản ứng của tôi cũng chậm theo đó!
Kiếm bay xuyên qua bốt điện thoại lần thứ hai!
Mặt bên kia của bốt điện thoại, có một bóng người chặn ở đó!
Tôi ngơ ngác nhìn Lưu Miểu từ dưới đất bật dậy.
“Xóa sổ hết một lượt!” Lưu Miểu gầm lên, vẻ mặt đầy hung tợn.
Đôi tay anh ta nắm chặt một phần thân kiếm. Cả cây kiếm đang rung bần bật. Một phần mũi kiếm hình như đã đâm vào ngực của Lưu Miểu. Máu bắn ra từ ngực của anh ta.
Tôi không kịp nghĩ ngợi nhiều, dựa theo mệnh lệnh của Lưu Miểu, phóng thích năng lực ào ạt.
Bốt điện thoại biến mất trong chớp mắt.
Cây kiếm thì chưa!
Tôi đưa tay tóm lấy cây kiếm đang định chạy trốn, tiếp tục sử dụng năng lực.
Cây kiếm đang kháng cự!
Hơn nữa, “tuổi thọ” của nó lại quá dài!
Hẳn là nó đã được chế tạo ra từ rất nhiều năm về trước.
Trước giờ thứ “sống dai” nhất mà tôi từng xóa sổ chắc là Tụ Bảo Bồn.
Cây kiếm này còn xưa hơn, còn…
“Phụt!” Máu từ ngực Lưu Miểu bắn ra, đôi tay tựa như sắp bị cây kiếm cắt đứt đôi.
Tôi nghiến chặt răng, điên cuồng sử dụng năng lực.
Ánh sáng trên thân kiếm đã biến mất, thanh kiếm trở nên đơn giản mộc mạc, chất liệu có vẻ cũng không phải kim loại.
“Á á…” Tôi hét lên, trong lòng thực sự đang vô cùng lo lắng.
Lưu Miểu chết rồi… Tôi đã nhập vào Lưu Miểu, Lưu Miểu đã chết trong đêm nay…
Mặt của anh ta đã phát xám.
Tôi nhìn thấy cây kiếm đang đâm sâu vào ngực anh ta.
Chết tiệt!
Chết tiệt!
Nhanh lên!
Nhanh lên!
Rắc!
Tôi nghe thấy tiếng nứt gãy của thứ gì đó.
Rắc, rắc, rắc…
Âm thanh ấy càng lúc càng lớn hơn.
Rắc rắc rắc.
Thanh kiếm trong tay đột nhiên biến thành đá vụn, rồi hóa thành bụi, rớt xuống đất.
Phịch!
Lưu Miểu quỵ xuống đất.
Tôi hoảng hốt đỡ lấy vai Lưu Miểu, chợt nghe thấy giọng nói yếu ớt của anh ta: “Đi giúp sếp, để lát nữa hãy…”
Ầm!
Ở khu vực khác đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ cảm thấy âm khí phà thẳng vào mặt.
Là âm khí của Diệp Thanh.
Giữa trời đêm, loáng thoáng hiện ra ảo ảnh của một người khổng lồ.
Bên tai vang lên tiếng lầm bầm…
Không, không phải lầm bầm, là rên rỉ, là gào thảm…
“Phụt!”
Lưu Miểu nôn ra một đống máu to, vết thương càng chảy máu nhiều hơn, cả người đổ nhào xuống đất.