Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1678: BÀ ENNA (5)

Trong mắt ma nữ, Enna đã nhìn thấy khuôn mặt gớm ghiếc của mình.

Khuôn mặt ấy phủ kín máu, lộ ra những vết thương hung tợn. Tựa như đang muốn nói, Enna sẽ bị ma nữ xé nát.

Nỗi sợ hãi tột độ1đang vây kín Enna.

Đầu cô bé đã ngừng hoạt động, rơi vào trống rỗng.

Năng lực của cô bé do đó bị kích thích, cuộn trào nhấp nhô trong người.

Tôi cảm nhận được mạch của Enna đập mãnh liệt, thứ đang va đập8trong huyết quản không chỉ là máu, mà còn là năng lượng.

Sau lưng ma nữ đã xuất hiện một cái bóng.

Cụ bà tựa như một cơn lốc xoáy, thình lình xuất hiện, thình lình hướng về phía ma nữ.

Thân thể ma nữ2bị đánh bật ra, ngón tay để lại vết thương trên cổ Enna.

Lần này đến lượt ma nữ gào thét.

Có lẽ nó còn chưa kịp thấy rõ là ai đã tấn công mình.

Trong cơn lốc, vạt áo và tóc của Enna giật4phần phật, cô bé vẫn đang mở mắt, giữ nguyên động tác được định hình khi nãy.

Trong cơn gió màu xám, quen thuộc, ấm áp, khuôn mặt hiền từ vụt hiện lên rồi biến mất, bà cụ đang mỉm cười với Enna.

Lốc xoáy cuốn theo ma nữ, biến mất trong căn nhà.

Enna nằm trên sàn nhà rất lâu, khóe mi mới ứa nước mắt ra.

Trực giác của cô bé rất nhạy.

Có thể đây không chỉ là trực giác và thiên phú đơn thuần.

Trong tim cô bé đột nhiên bị trống đi một khoảng.

Tôi có thể tưởng tượng được, đó là cảm giác sau khi mất đi linh hồn bảo vệ.

Bà nội Elizabeth ấy thực ra lâu nay luôn bảo vệ cô bé. Đối với cô cháu gái có thiên phú đặc biệt này, bà cụ chẳng thể nào an tâm.

Enna khóc nghẹn ngào, nước mắt không ngừng trào ra, nhưng mặt chẳng có chút biểu cảm nào.

Cảm giác đau rát trên cổ đã bị lãng quên, cô bé chỉ không ngừng hồi tưởng lại hình dạng của bà cụ khi biến mất.

Sắc trời tối dần, bên ngoài căn nhà có không ít người đang cao giọng gọi tên Enna.

Enna cố gắng ngồi dậy trên sàn, loạng choạng đi ra.

Xuống lầu, mở cánh cửa đang khép chặt.

Trên con đường bên ngoài căn nhà, rất nhiều người đang cầm đèn pin, tìm kiếm gì đó.

“Ở đây! Con bé ở đây!”

“Enna!”

Đám đông nhao nhao cả lên.

Mẹ của Enna nhào đến, quỳ thẳng xuống trước mặt Enna, ôm chặt cô bé vào lòng.

Enna cảm nhận được hơi ấm, nghe thấy tiếng khóc nghẹn của mẹ, nước mắt mẹ rớt lên mặt cô bé.

Cô bé nhìn xung quanh, đều là những khuôn mặt quen thuộc. Cha, anh chị, các cô chú hàng xóm, chú cảnh sát, thầy giáo của cô bé, cha mẹ của bạn học… họ đều đang tỏ vẻ thở phào hú vía.

“Sao con lại chạy vào đấy… thật là… Fiona đã dời đi rồi. Chúng ta đã hẹn rồi mà, tháng sau sẽ đi thăm nó.” Cha của Enna xoa xoa đầu cô bé.

Họ không hề biết Enna đã trải qua chuyện gì.

Vội quay đầu lại, cha Enna cảm ơn những người khác.

Mẹ cô bé lau nước mắt, kiểm tra kĩ càng cô bé. Bà phát hiện ra những vết thương trên cổ Enna, mặt lập tức biến sắc.

Từ sự đùa nghịch của trẻ con đã biến thành vụ án.

Cha mẹ Enna đưa cô bé về nhà, cảnh sát cũng đi theo. Ở trong không gian quen thuộc, nhưng Enna không hề giảm bớt căng thẳng, luôn giữ im lặng trước sự tra hỏi của cha mẹ và cảnh sát.

Enna nhìn thấy mẹ khóc, cũng khóc theo, nhưng chẳng nói lời nào.

Cô bé không thể cho người khác biết.

Nhìn thấy ma là khác thường.

Cô bé đã hại chết cha của bạn, hại chết bà nội.

Nỗi đau đớn ấy, những người đang có mặt không thể hiểu được.

Enna được mẹ ôm trong lòng, nhắm mặt lại, nhưng suốt đêm không thể ngủ.

Đêm tối qua đi, tôi nhìn thấy Enna đang ngồi trước một chiếc bàn học nhỏ, trên cổ được quàng một chiếc vòng có viền hoa rất đẹp, che kín vùng cổ.

Bên dưới là vết thương do ma nữ để lại.

Bốp!

Cửa sổ bị thứ gì đó đập vào.

Enna thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là một cô bé đang cười rạng rỡ.

Mắt Enna chợt trợn to.

Đó là cô bạn thân đã chuyển nhà.

Enna đứng bật dậy, nhào đến cửa sổ, thế nhưng, cô bé ngay lập tức trở nên do dự.

Cô bé đã hại chết cha của bạn thân.

Enna rụt người xuống bên dưới cửa sổ.

Bốp!

Cửa sổ lại bị đập một cái.

Enna bịt tai lại, khóe mắt cay xè.

Thoáng chốc, Enna đã ngồi bên cạnh cửa sổ, dùng bữa với người nhà.

Cha mẹ cô bé cứ ngập ngừng, bối rối khi nhìn Enna.

Dùng bữa xong, Enna chuẩn bị về phòng thì được cha mẹ gọi ở lại.

Anh chị của Enna cũng được kêu ở lại, cả nhà ngồi quanh bàn ăn, vẻ mặt cha mẹ vô cùng nghiêm túc.

“Enna, chuyện đó, bây giờ con nhất định phải nói ra. Hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cha Enna nói, ánh mắt nhìn vào cổ của Enna.

Người Enna hơi ngửa ra sau, mặt nghiêng qua, tránh né ánh mắt của cha.

Mẹ Enna bật khóc nức nở.

Chị của cô bé ôm lấy vai mẹ, anh trai không nói lời nào, chỉ nhìn cha mẹ, rồi nhìn Enna, tỏ ra vô cùng bối rối.

Người đàn ông lại thở dài: “Enna à, bây giờ không phải là lúc trốn tránh. Bạn thân của con… Fiona… ở dưới quê của ông bà ngoại… đã bị hại…”

Câu nói này, cha của Enna nói ra một cách đầy khó khăn.

Enna sững sờ nhìn sang cha mình.

“Con biết đó, Enna, cha của Fiona đã bị giết trong quá trình truy bắt tội phạm. Những phạm nhân ấy chưa bị bắt hết. Chúng bắt đầu trả thù. Hôm đó con, có phải đã gặp tên tội phạm nào không? Đây là manh mối rất quan trọng. Lát nữa chú cảnh sát sẽ đến. Chú ấy bảo cha mẹ nói chuyện với con trước. Enna, con không thể lẩn tránh nữa. Chuyện này… không chỉ liên quan đến Fiona, mà còn liên quan đến chúng ta, đến cả khu phố…”

Enna đứng bật dậy, vòng qua bàn ăn, phóng ra khỏi nhà.

“Enna!”

Cô bé hoàn toàn không nghe thấy những tiếng kêu ở sau lưng.

Cô bé cố gắng kéo cảnh cửa nhà ra.

“Enna, sao cậu lại lẩn tránh tớ?” Bé gái ngồi trước cửa nhà tức tưởi nói: “Tớ đợi lâu lắm rồi đó…”

“Fiona… Fiona! Hu hu…” Enna ôm lấy cô bé, khóc rống lên.

Cả nhà đều bị một phen hoảng vía khi chạy đến rồi chứng kiến cảnh tượng này.

Họ không nhìn thấy ma, nhưng có thể thấy một không gian trống nho nhỏ mà Enna đang ôm trong lòng.

Hai cô bé ôm nhau khóc nức nở.

Khung cảnh của cảnh mộng lại thay đổi.

Trong đồn cảnh sát, Enna nhìn thẳng chú cảnh sát: “Cháu nghe thấy tiếng chúng nói chuyện. Tất cả năm tên. Chúng muốn đến đường Bup Street bang Lousiana. Chúng có nhà ở đó. Trên con đường ấy có một quán bar tên là Dream Girls. Năm tên, ba tên da trắng, hai tên da đen, tên là Georgia…”

Cảnh sát vừa kinh ngạc vừa ngồi ghi chép lại. Họ không nhìn thấy bé gái ngồi bên cạnh Enna, cũng chẳng nghe thấy giọng nói của cô bé ấy.

Enna được cha mẹ dắt tay rời khỏi đồn cảnh sát.

Cô bé quay đầu lại nhìn, cô bé kia đang đứng trong đồn cảnh sát vẫy tay chào cô bé. Cô bé ấy muốn đi theo cảnh sát, để chứng kiến cái kết của những tên hung thủ ấy.

Enna rút tay ra khỏi tay mẹ mình, vẫy tay thật mạnh chào cô bé kia.

Người mẹ không hề ngăn cản, chỉ lo lắng nhìn cô bé.

Tôi cảm thấy sự thay đổi trong cơ thể Enna.

Tâm tư của cô bé đang ảnh hưởng đến năng lực của bản thân.

Đến thời khắc này, cô bé mới có được quyết tâm kiên định, có nhận thức lờ mờ đối với tương lai.

Xuân đến hoa nở, tôi nhìn thấy một cụ bà ngồi trên xe lăn. Gió xuân thổi nhẹ lên má bà cụ, cánh hoa rơi lên mái tóc bạc phơ.

Bà Enna nhìn lên tầng không, khoảnh sân trở nên xa xôi, bầu trời lại trở nên thật gần.

Bà ta nghe thấy tiếng nói.

Là tiếng nói của linh hồn người chết. Ồn ào và điên loạn. Cố hết sức nói ra tâm nguyện của mình, mong muốn được người ta nghe thấy.

Họ muốn tự do.

Giấy chứng tử, mộ phần, bia mộ, di ảnh… thậm chí là tâm niệm của người sống, đều đang giam nhốt họ.

Họ muốn được tự do.

“Cầu xin bà! Tôi muốn nói vài lời với con trai tôi!”

“Giúp tôi với! Tôi vẫn còn có việc chưa hoàn thành! Tôi muốn hoàn thành nghiên cứu ấy!”

“Tôi vẫn chưa kết hôn, chưa có vợ! Tôi không thể chết đi như thế!”

“Tại sao người chết lại là tôi? Họ đều ở trên xe mà! Rõ ràng họ đều ở trên xe!”

Những âm thanh điên loạn ấy khiến bà Enna nhắm mắt lại.

“Bà Enna…” Người chăm sóc bà bước đến.

“Chẳng còn người chết… cần tôi giúp đỡ nữa rồi!” Bà Enna khẽ nói.

“Bà ơi, bà đang nói…” Người chăm sóc bước đến trước mặt bà.

Tôi sửng sốt nhìn bà cụ.

Sau khi nói xong câu ấy, mọi dấu hiệu sống của bà đều biến mất.