Bà cụ trong bốt điện thoại chỉ xuất hiện trên mặt kính, chứ chưa xuất hiện bên trong. Bà ta tựa như một cái bóng ảo, nhưng ngũ quan rõ ràng, khiến người ta có thể thấy rõ biểu cảm của bà ta.
Bà cụ đang nhìn chúng tôi, vẻ mặt hiền từ, một tay đặt lên vai Thang Văn, hình như đang vỗ về bà ta.
Chỉ nhìn thôi, tôi đã có thể cảm nhận được tâm trạng kích động của Thang Văn.
Bà ta ghì chặt ống nghe, khóc thảm thiết, còn kích động hơn cả lúc ở trong nhà1Ngu Tiểu Cầm. Bà ta đang không ngừng gọi cái tên Tuấn Tuấn, gọi tên đứa con đã qua đời của mình.
Bất cứ ai cũng sẽ có cảm xúc như thế trước người thân đã quá cố của mình.
Đổi lại trường hợp khác, đây có lẽ là một cảnh tượng khiến người ta xúc động. Nhưng trường hợp ấy chỉ tồn tại trong phim.
Tôi cắn răng, tông mạnh bốt điện thoại mấy lượt.
Nó bị tôi tông ầm ầm, những không xi nhê gì.
Con trai Thang Văn đã sợ đến ngớ người, nghe thấy tiếng động mới hoàn hồn lại,8vội vàng đập phá cửa bốt điện thoại, lớn tiếng gọi Thang Văn.
Có thể Thang Văn có nghe thấy tiếng động ở bên ngoài bốt điện thoại. Nhưng cũng có thể, bà ta không còn nghe thấy gì khác ngoài âm thanh trong ống nghe.
Như vậy không phải là cách.
Họ không hề biểu hiện ra bất kì ý đồ tấn công nào, nhưng những người nhận cuộc gọi trước đấy, hầu hết đều đã chết!
Tôi đặt tay lên bốt điện thoại.
Dùng năng lực… Thang Văn ở bên trong có bị ảnh hưởng không? Chỉ thử một chút thôi… Thang2Văn đã lớn tuổi rồi, chắc không dễ dàng bị tôi giết chết đâu.
Tôi thở hắt ra một hơi.
Năng lực từ ngón tay truyền ra, đi vào bốt điện thoại.
Thoáng chốc, tôi liền cảm nhận được sự chấn động dưới bàn tay.
Có thể! Làm như vậy sẽ được!
Tôi vừa nghĩ như thế, cửa bốt điện thoại thình lình mở ra.
Tôi bị một luồng sức mạnh đánh văng, ngã ngửa ra đất.
Lưng đập thẳng lên đất, khiến tôi đau muốn tắt thở.
Chết tiệt…
Tôi ngồi dậy.
Thang Văn cũng đã cảm nhận được tiếng động, tay vẫn cầm ống nghe, chầm chậm4quay đầu lại.
Mẹ của Ngu Tiểu Cầm thình lình xuất hiện, không còn là cái bóng trên mặt kính nữa.
Tay bà ta vẫn đang đặt trên vai của Thang Văn, một tay khác thì thò ra ngoài.
Bàn tay ấy đột nhiên dài ra vô hạn, chụp lấy tóc của con trai Thang Văn.
“Á!”
“Dừng tay!” Tôi trợn mắt, từ dưới đất đứng phắt dậy.
Trong tích tắc, con trai của Thang Văn đã bị lôi vào trong bốt điện thoại.
Rầm!
Bốt điện thoại đóng lại.
Hai người một ma đứng chen nhau trong không gian chật hẹp ấy.
Tôi nhìn thấy trên mặt của Thang Văn vẫn còn đọng lại vẻ ngơ ngác.
Hình dạng của hồn ma ấy méo mó một lát, rồi biến mất tăm như một đám sương mù.
Không được… Đợi đã!
Tôi nhào đến.
Ấn tay lên bốt điện thoại.
Những chỉ ấn trúng không khí.
Do quán tính, tôi nhào xuống đất.
Bốt điện thoại biến mất.
Tôi ngẩng lên nhìn xung quanh, trên đường không có gì cả. Không có bốt điện thoại, không có người, cũng không có ma.
Biến mất rồi…
Tôi siết chặt nắm đấm, đấm lên mặt đất, cảm giác đau đớn không hề mãnh liệt.
Các đốt tay sưng lên, có máu, nhưng tôi vẫn không thấy đau.
Đèn đường lúc này đã bật sáng.
Bỗng dưng tôi cảm nhận được một luồng âm khí.
“Cái đó…”
Quay phắt đầu lại, tôi nhìn thấy một cậu thiếu niên đang đứng ngay sau lưng.
Qua ngũ quan thì có vẻ cậu ta tầm mười bảy mười tám tuổi, người rất còi cọc, suy dinh dưỡng khá nặng.
Trên mặt cậu ta là biểu cảm áy náy và bất an.
“Cái đó… xin lỗi… vừa rồi…”
Tôi liền chụp lấy tay cậu ta.
Tay của cậu ta rất mảnh khảnh, tôi dễ dàng nắm trọn cổ tay của cậu ta, siết chặt, có thể cảm nhận được xương và cơ dưới da đang bị tôi siết chặt.
“Á...” Cậu ta đau đến nín thở, vùng vẫy theo bản năng, nhưng đã lập tức dừng lại, khiếp hãi nhìn tôi: “Cái đó… Em…”
“Cậu là con ma trong bốt điện thoại?” Tôi nghiến răng hỏi.
Cảm giác này không thể sai, âm khí này tương đồng. Tuy không giống hoàn toàn, nhưng có rất nhiều điểm chung, cũng giống như hai người cùng huyết thống, cực gì giống nhau ở một vài phương diện nào đó.
Đôi mắt của thiếu niên đảo quanh, tránh ánh nhìn của tôi: “Cái đó là của em…”
“Thả họ ra!” Tôi nói như thét lên: “Bằng không…”
Tôi khẽ dùng một chút năng lực.
Thiếu niên hệt như con thỏ bị dọa, nhảy lên một cái, vội vàng nói: “Không được, không làm được!”
Tôi chầm chậm giải phóng năng lực.
Hình dạng của thiếu niên đã có thay đổi, âm khí bị suy yếu khá nhiều, nhưng sẽ không vì thế mà sống lại.
“Thật mà! Em đã không thể khống chế nó được nữa! Đã không thể khống chế được! Em không cố ý! Em hết cách rồi! Cái bốt điện thoại ấy, em đã không khống chế được nữa!” Cậu ta cố gào lên, giọng run rẩy và lạc hẳn đi.
Tôi ngừng năng lực lại.
Nhìn bộ dạng của cậu ta thì không giống đang nói dối.
Bản thân sự xuất hiện của cậu ta đã rất kỳ lạ.
Có lẽ có thể cảm nhận được năng lực của tôi, muốn lợi dụng năng lực của tôi để làm gì đó.
“Cậu muốn làm gì?” Tôi trực tiếp hỏi.
Con ma này không phải ma già ngàn năm đã thành tinh, diễn xuất không chút sơ hở, mà chỉ là một đứa trẻ thực sự.
Rất ngây ngô và non nớt, lại còn nhát gan và yếu đuối, không có chính kiến gì cả.
Đứa trẻ như vậy, không có người mạnh bao che thì ở trong trường học và cuộc sống thường bị người ta ức hiếp, tạo thành tính cách yếu đuối, rụt rè.
Sau khi nghe tôi hỏi, cậu ta cứ ú a ú ớ, không dám nhìn thẳng tôi, lần nào cũng ngập ngừng rồi thôi.
“Cậu muốn làm gì? Cậu đột nhiên xuất hiện, không lẽ là bị cái bốt điện thoại đá văng ra?” Tôi nói bằng giọng điệu châm biếm.
Thiếu niên gục mặt, một cánh tay vẫn bị tóm chắt, tay còn lại rũ xuống.
Tôi nhìn cậu ta gục sát mặt xuống mà điên tiết.
Tình hình hiện tại quá phiền toái.
Mẹ con Thang Văn do một cuộc gọi của tôi mới chạy qua đây, mới bị cuốn vào chuyện quái dị. Tôi không lường được bốt điện thoại lại thình lình xuất hiện, còn có hồn ma liên quan đến họ xuất hiện nữa chứ. Bất luận thế nào thì tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này.
Ý đồ tấn công do bốt điện thoại biểu hiện ra cũng khiến tôi bất an.
Nó không hề tấn công Ngu Tiểu Cầm.
Sự khác biệt trong này rốt cuộc nằm ở đâu, tôi vẫn chưa nghĩ ra. Nhưng tóm lại đây vẫn là tin xấu.
Một tin cực kỳ tồi tệ.
Nghĩ đến còn có một tên Chương Ức Phong ở nơi khác rình rập, có thể sẽ đánh úp tôi bất kỳ lúc nào thì tôi lại càng điên tiết hơn.
Bàn tay tôi đang nắm lấy tay thiếu niên lại tăng thêm một chút sức mạnh.
Cậu ta đau đến ứa nước mắt, trộm nhìn tôi một cái, có lẽ đã bị vẻ mặt của tôi làm cho phát khiếp, nên lập tức cúi mặt xuống: “Em… em đã nhìn thấy… năng… năng lực ấy… Anh có thể, có thể biến nó trở lại như xưa không?”
Tôi nhướng mày: “Biến lại như xưa? Trước đây nó như thế nào?”
“Chỉ là, chỉ là bốt điện thoại…” Thiếu niên rớt nước mắt: “Em chết ở trong ấy… không ai phát hiện… lâu lắm… rất lâu… đến khi em tỉnh dậy, nó đã đi cùng với em. Vốn dĩ, vốn dĩ chỉ là đi cùng nhau, ở cùng một chỗ. Em không làm gì cả… nó, bây giờ nó muốn ăn người… em không cản được…”
Thiếu niên rõ ràng đang giấu gì đó. Cậu ta không giỏi nói xạo.
Tôi ngẫm nghĩ, rồi gọi điện cho Gã Béo và Tí Còi trước.
Ở đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Nhớ đến mẹ con Thang Văn đã mất tích, tôi lại gọi điện cho Trần Hiểu Khâu.
Camera gần đây nhất cũng nằm ở giao lộ đằng trước, không quay tới vị trí hiện tại của tôi.
Nhưng có người mất tích thì phải điều tra, chắc chắn sẽ điều tra đến tôi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc tôi đối phó với lời thẩm vấn của cảnh sát.
“Có thể làm cho bốt điện thoại xuất hiện không?” Tôi gọi xong hai cuộc điện thoại, thì hỏi thiếu niên.
Cậu ta ủ rũ lắc đầu: “Được, nhưng…”
“Nhưng gì?” Tôi bực bội hỏi.
“Á… Nhưng, nhưng bây giờ nó, đang tiêu hóa…” Thiếu niên lắp bắp nói.
Mặt tôi lập tức biến sắc.