Ngu Tiểu Cầm nhìn món đồ trong tay. Bà ta không chớp mắt lấy một cái, khiến người ta nhìn thấy mà sợ.
Chúng tôi đi vào, gọi bà ta mấy tiếng, nhưng bà ta vẫn không nhìn chúng tôi lấy một cái.
Tí Còi đóng cửa nhà lại.
Trong nhà chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, lại đang đóng, không khí rất ngột ngạt, không nghe thấy bất kì tiếng động nào.
“Ngu Tiểu Cầm, bà biết Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp chứ?” Tôi lên tiếng hỏi.
Trong nhà không có ghế, ba chúng tôi đứng bên1cạnh giường, cứ như đang bao vây Ngu Tiểu Cầm.
Bị ba người đàn ông lạ vây quanh như vậy, mà bà ta không thấy sợ hãi, bất an. Sau khi nghe thấy câu hỏi của tôi, người bà ta giật lên một cái, chầm chậm ngẩng đầu lên.
Trước đó Ngu Tiểu Cầm chưa hề nhìn thẳng vào tôi, bây giờ bắt gặp ánh mắt của bà ta, tôi cảm thấy lạnh cả xương sống.
Trong đôi mắt ấy không có gì cả, đờ đẫn vô hồn, giống như người bị mù. Màu mắt hình như cũng không được bình8thường lắm.
Ngu Tiểu Cầm đã ngẩng đầu lên.
Không còn bị chắn nữa nên tôi đã nhìn thấy thứ trên tay bà ta.
Đó là một tấm ảnh chụp chung, ảnh chụp đời cũ, bất kể là từ chất lượng hình ảnh hay kiểu mẫu đồ cưới của hai người trên ảnh, đều khiến người ta cảm thấy dòng chảy xiết của thời gian.
Đây chắc là ảnh cưới của vợ chồng Ngu Tiểu Cầm.
Tôi đã bình tĩnh lại sau cảm giác kinh ngạc: “Tôi quen người của Thanh Diệp, biết chuyện bốt điện thoại.”
Ngu Tiểu Cầm vẫn đang nhìn tôi.
“Bà2nhận được cuộc gọi của chồng mình sao?”
Trên mặt Ngu Tiểu Cầm hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, giống như những người vợ bình thường đang cảm thấy hạnh phúc.
Tôi thấy buồn bã, nhưng vẫn hỏi tiếp: “Bà có chắc, đó là chồng mình không?”
Nụ cười nhẹ nhàng kia lập tức biến mất.
Ngu Tiểu Cầm đang nhìn tôi bằng khuôn mặt vô cảm.
“Bà chỉ nghe thấy giọng nói đúng không? Có thể cho tôi biết sau khi chồng bà chết, bà đã trải qua những chuyện gì không?” Tôi kiên nhẫn hỏi tiếp.
Ngu Tiểu Cầm vẫn nhìn4tôi chằm chằm như cũ.
“Chắc bà cũng không muốn bản thân bị lừa chứ? Chồng bà chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy chuyện như thế. Hơn nữa, nếu như bà bị lừa thật, thì tại sao con ma ấy lại lừa bà? Chồng bà hiện tại đang ở trong hoàn cảnh thế nào?”
Người của Ngu Tiểu Cầm run lên, đôi mắt từ từ mở to.
Tôi đã nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt bà ta.
Tuổi của người phụ nữ này chắc là đã không còn trẻ nữa, nhưng nhìn vào thì không già quá. Trạng thái tinh thần khác thường khiến bà ta có vẻ ngoài rất kỳ dị. Ấn tượng đầu tiên mang lại cho người khác là kỳ lạ, hoàn toàn lạc điệu so với xung quanh.
Bây giờ, Ngu Tiểu Cầm mới có được một chút hơi thở của người sống.
“Có thể cho tôi biết bà đã trải qua những gì sau giai đoạn ấy được không?” Tôi cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa nhất, vì sợ sẽ kích động Ngu Tiểu Cầm.
Ngu Tiểu Cầm đang khe khẽ run rẩy, nắm chặt ảnh cưới trong tay, đôi mắt không ngừng đảo quanh, chẳng biết đặt ánh nhìn vào đâu.
“Bà Ngu, chúng tôi muốn giúp bà.” Tôi nói một cách kiên định.
Ánh mắt của Ngu Tiểu Cầm lại rơi trên người tôi.
“Tôi cũng có những người thân rất quan trọng với tôi. Hiện tại tôi cũng đang gặp rắc rối. Tôi không hề cao thượng, hay đồng cảm sâu sắc với bà. Chỉ là chuyện bà gặp phải, người thân của tôi cũng có thể gặp phải. Nếu con ma đó là ác, tôi sẽ tiêu diệt nó sớm.” Tôi nói.
Cách nói này hình như đã được Ngu Tiểu Cầm chấp nhận.
Bà ta dần dần bình tĩnh lại.
“Tôi…” Vừa lên tiếng, giọng của Ngu Tiểu Cầm khàn đặc và thều thào: “Tôi luôn… luôn đi tìm…”
“Tìm chồng bà?” Tôi hỏi.
Ngu Tiểu Cầm gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Anh ấy chết rồi, nhưng… điện thoại, chỉ cần bốt điện thoại…”
Tí Còi kinh ngạc nói: “Bà muốn liên lạc với chồng thông qua bốt điện thoại ấy?”
Mắt của Ngu Tiểu Cầm đã dịu xuống, ngón tay đang ve vuốt tấm ảnh: “Tôi muốn được nghe thấy giọng nói của anh ấy, muốn được nghe thấy giọng nói của anh ấy…”
Bà ta lặp lại một lần nữa, ngón tay vẫn đang mải miết vuốt ve chú rể trên tấm ảnh.
Gã Béo thở dài.
Tí Còi há miệng, ngập ngừng muốn nói gì đó.
Tôi vẫn còn đủ bình tĩnh: “Bà luôn đi tìm bốt điện thoại. Có manh mối gì không?”
Ngu Tiểu Cầm lắc đầu: “Chỉ đi tìm. Bốt điện thoại trên đường, một cái… hai cái… đều bị phá mất… tìm mãi…”
“Sau đó bà đã tìm đến chỗ này?”
“Nội thành, không còn nữa.”
Phong trào kiến thiết đô thị nhất định đã bắt đầu trong nội thành trước tiên và cũng được thực hiện nghiêm ngặt. Ở vùng ngoại ô lại chưa chắc.
Một số loại công trình đã bị dỡ bỏ ở nội thành, nhưng vẫn còn trông thấy bóng dáng chúng ở vùng ngoại ô. Có lẽ đã bị bỏ hoang, không ai quản lý, cũng không ai đến tháo dỡ; cũng có thể là do hoàn cảnh xung quanh nên vẫn còn sử dụng. Các công trình phương tiện công cộng giống nhau, thường sẽ có hai phương án vận hành khác nhau ở nội và ngoại thành. Lấy ví dụ như xe buýt, ngoại ô sẽ có xe buýt tuyến ngắn chuyên dụng, mang màu sơn và giấy phép đặc thù, tên tuyến đường cũng khác với những tuyến giao thông trong thành phố. Có nghĩa là chúng không được vào thành phố và thu phí cũng khác nhau.
Ngu Tiểu Cầm không nắm được những manh mối này, nhưng trong quá trình tìm kiếm, tư duy vẫn còn lý trí và logic ở một mức độ nhất định. Bà ta chưa hoàn toàn bị điên.
“Bà tìm thấy bốt điện thoại ấy vào lúc nào?” Tôi hỏi.
“Năm 2018.” Trí nhớ của Ngu Tiểu Cầm cũng không có vấn đề gì.
“Làm sao tìm được?” Tôi hỏi tiếp.
Khuôn mặt Ngu Tiểu Cầm tựa như đang bừng sáng: “Ở chỗ này, hằng ngày, trên vỉa hè. Nghe thấy, điện thoại… tiếng chuông điện thoại. Chính là cái ấy… đột nhiên vang lên. Tôi quay đầu lại… ha…”
Hình như bà ta đã chìm vào trong kí ức ngọt ngào hạnh phúc, đôi mắt lấp lánh hệt như trẻ thơ.
Tôi có thể tưởng tượng ra một cách đại khái về cảnh tượng ấy.
Bà ta hết ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm khác, như ruồi không đầu đi khắp đường lớn ngõ nhỏ.
Bốt điện thoại trong nội thành đều bị tháo dỡ, chắc chắn bà ta đã từng trải qua bế tắc. Bà ta chuyển ra sống ở vùng ngoài ô, ở những khu nông thôn đang đô thị hóa. Nơi như thế, thường đều là các khu nhà cho thuê, hoàn cảnh bẩn thỉu, bừa bộn và kém chất lượng, không có người quản lý, cũng không có ai có thể quản lý tốt. Nhưng chỉ có những nơi như vậy, mới còn lại một vài bốt điện thoại.
Phần lớn bốt điện thoại chắc đều đã biến thành thùng rác rồi.
Tôi không biết có khi nào Ngu Tiểu Cầm chán nản, bỏ cuộc hay không, nhưng cuối cùng bà ta vẫn đợi được tiếng chuông điện thoại đó.
Có thể khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bà ta vẫn đang trong tình trạng suy sụp, nhưng tiếng chuông nhất định đã khiến bà ta như được sống lại.
Sau đó, bà ta đã nhìn thấy bốt điện thoại cũ ấy.
“Bà đã nghe máy ư?” Tôi hỏi.
Ngu Tiểu Cầm lắc đầu, thất thần nói: “Vấp té, bỏ lỡ… rồi…”
Lúc đó e là bà ta đã vô cùng kích động. Lúc chạy đến đã vấp té, khi đứng lên được thì tiếng chuông điện thoại đã dừng.
“Tôi nhấc lên nhưng không nghe thấy gì cả. Gọi đi cũng không được. Tôi đợi ở trong ấy. Không thấy nữa… Cảnh sát...” Ngu Tiểu Cầm nói đầy nhọc nhằn, lại khá lộn xộn.
“Bà đã ngủ luôn trong ấy đúng không?” Gã Béo hỏi.
Ngu Tiểu Cầm gật đầu.
“Sau đó bốt điện thoại biến mất, bà được cảnh sát phát hiện?” Gã Béo hỏi tiếp.
Ngu Tiểu Cầm lại gật đầu: “Hôm sau, đi nữa…” Vẻ mặt bà ta lại bừng sáng.
“Bà đã nhận được cuộc gọi?” Tôi đã có được đáp án.
Trên mặt Ngu Tiểu Cầm là một nụ cười hạnh phúc, khóe mi đang lóng lánh nước mắt: “Ừ… nhận được rồi…”
“Chồng bà đã nói gì với bà?” Tôi hỏi.
Ngu Tiểu Cầm cúi xuống: “Không có… Tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy, anh ấy đã gọi tôi. Tôi cứ khóc mãi. Không nghe được… Sau đó, lại ngủ thiếp đi…”
Tôi không khỏi chau mày lại: “Hai lần ngủ thiếp đi, sức khỏe bà không được ổn sao?”
Ngu Tiểu Cầm chợt sửng sốt.
Rõ ràng bà ta chưa bao giờ suy xét đến vấn đề này.