Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1631: KHƯU MINH (7)

Nụ cười kèm theo mùi máu tanh khiến tim tôi thắt lại.

Tôi có cảm giác như ngạt thở, ý thức như bay mất, chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim và hô hấp to lớn của mình.

Nỗi sợ mãnh liệt vô cùng, thậm chí khiến người ta chẳng còn thấy sợ nữa.

Người phụ nữ trước mặt chớp mắt đã thay đổi dung mạo, biến thành cô gái kia, nhấc dao nhắm về phía tôi.

Con dao chặt xuống, tôi cảm thấy cổ mình1nhói đau, máu phủ mờ tầm nhìn.

A…

Không phải cô ấy…

Đúng thế, lần này cô ấy đâu có theo tôi qua đây.

Tôi đã vội vàng đi ngay trong đêm, sáng sớm đã đến trường học, lập tức nhảy tường vào, mải điều tra đến…

Phập!

Lại một dao nữa chém xuống.

Tôi chẳng có lấy một chút phản ứng, máu không ngừng phun ra từ cổ tôi.

Đầu rơi xuống đất, tôi lại cảm thấy nhẹ cả lòng.

Có tiếc nuối, có hạnh phúc và nhẹ nhõm,8nhưng cảm giác sau mãnh liệt hơn.

Tôi nhìn thấy cô gái kia khụy xuống, lấy thứ gì đó từ tay tôi.

Cô ta còn cố tình đưa ra trước mặt tôi một lát.

Nhẫn…

Nhẫn cưới của tôi!

Tôi nhìn thấy khuôn mặt cô ta đã thay đổi.

Tim không ngừng chảy máu tựa như đã khôi phục lại nhịp đập mạnh mẽ.

Cô ta đang biến thành tôi…

Cô ta định làm gì?

Sợ hãi lại dâng cao.

Tôi nhìn thấy cô ta dùng khuôn mặt của tôi để2mỉm cười.

Không đúng, không…

Xúc cảm mãnh liệt lập tức tuôn trào.

Tôi thấy chóng mặt.

Thân thể lập tức bay lên.

Tôi ở trên không cúi đầu nhìn cô gái.

Cô ta thong dong chậm rãi xé nhỏ xác tôi ra, tất cả đều băm nhuyễn, đổ vào bồn cầu.

Cô ta lại lấy vải, cây lau nhà, thu dọn sạch sẽ hiện trường.

Làm xong mọi chuyện, cô ta nhìn tôi, dùng mặt của tôi, nói giọng của tôi: “Tôi về nhà đây.”

Cô ta định về4nhà tôi!

Tôi tức giận, nóng ruột, sản sinh ra sát ý.

Giết cô ta… giết chết cô ta!

Tôi nhào đến, bóp cổ cô ta.

Quên sạch pháp thuật được học từ nhỏ, quên sạch lĩnh vực nghề nghiệp của mình, tôi chỉ còn lại bản năng, chỉ muốn ngăn cô ta lại.

Tôi siết chặt ngón tay, tôi có thể cảm thấy khối cơ thon mảnh dưới các ngón tay đang biến hình, ngón tay đã vào đến xương.

Cô ta tỏ ra đau đớn, ngũ quan không ngừng biến đổi, khôi phục lại dung mạo ban đầu.

Tôi sắp giết được cô ta rồi.

Lúc này, tôi cảm thấy có một ánh nhìn nhắm vào lưng tôi.

Tôi đã cảm thấy có âm khí.

Tôi vứt cô ta ra, quay phắt người lại.

Thân thể của tôi bị tông mạnh, lập tức văng đi.

Tôi nhìn thấy một cái bóng lạ.

Đàn ông, mặc đồ cổ trang khoa trương…

Không đúng, tôi đã gặp người này rồi.

Âm khí trên người gã hệt như nước suối buốt lạnh thấu xương, khiến tôi rùng mình một cái, ý thức gần như mất sạch.

Ý thức quay trở lại thì đã có chút không giống.

Tôi và người đàn ông mắt chạm mắt.

“Đáng tiếc… ủa?” Người đàn ông chưa kịp than hết câu thì đã nhướn mày lên.

“Ngươi đúng là một linh hồn kì lạ nhỉ. Lần đầu tiên ta thấy một linh hồn như vậy đấy. Thú vị thật.”

Tôi nghe thấy tiếng nói của người đàn ông.

Cảm giác về khoảng cách không đúng.

Cảnh vật trước mắt chẳng biết tự bao giờ đã có thay đổi.

Tôi nhìn thấy người phụ nữ kia, nhìn thấy người đàn ông mặc đồ cổ trang kia.

Hắn đang nhìn tôi chằm chằm, hệt như đứa trẻ tìm được đồ chơi mới lạ, ánh mắt trong sáng như thế, nhưng lại khiến người ta sởn gai óc.

Tôi lùi lại trong vô thức, nhìn thấy một cái gáy.

Khưu Minh…

Đợi đã, khi nãy tôi là…

Quá trình tư duy của tôi bị người đàn ông cắt ngang.

Hắn đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, gần như dính vào người tôi.

Tôi nhìn thấy đôi mắt của hắn.

Đồng tử đen pha lẫn sắc đỏ, cùng với tròng trắng hình thành đường gân máu vằn vện quái đản, nhìn vào rất đáng sợ.

Tôi đứng ngớ ra tại chỗ, một chút phản ứng cũng chẳng làm nổi.

Người đàn ông lại rời đi đột ngột.

Tôi đã nhìn thấy Khưu Minh.

Ngón tay Khưu Minh đan vào nhau trước ngực, tạo thành một thế tay phức tạp.

Tay ông ta tựa như đang phát sáng.

Giống như những cảnh tượng thần kỳ tôi từng thấy trong cảnh mộng và video của Thanh Diệp, giống như kĩ xảo điện ảnh, ánh sáng trong tay của Khưu Minh phóng đi, trùm kín người đàn ông kia.

“Thôi chết. Ta không nên tham lam như thế. Linh hồn như ngươi quá khó kiểm soát. Sau khi được gọi tỉnh, trái lại sẽ thành kẻ địch.” Người đàn ông nói như đang tự lảm nhảm, nhưng lại rất lớn giọng, khiến tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.

Hắn nói “Thôi chết”, nhưng biểu cảm lại là dư sức kiểm soát.

Chùm ánh sáng đã trói chặt hắn, có vẻ như hắn chẳng thể cục cựa được, nhưng qua vẻ mặt của hắn, tôi lại chẳng thấy một chút căng thẳng nào.

“Bắt được mày rồi.” Khưu Minh nói.

“Chọn con mồi khá đấy.” Người đàn ông nhìn tôi một cái.

Chắc chắn vẻ mặt của tôi lúc này đang rất khó coi, lòng tôi cũng vô cùng bất ngờ.

Tôi tưởng rằng chỉ có mỗi Diệp Thanh mới có thể khống chế năng lực của tôi, thậm chí khống chế cả linh hồn của tôi.

Dẫu sao Diệp Thanh cũng dày công sắp đặt mười mấy năm, có thể đã bắt đầu hành động từ khi tôi còn nhỏ. Bản thân anh ta đã rất mạnh, làm được điểm này, tôi không hề thấy kì lạ. Có chút buồn bực là thật, nhưng một năm trở lại đây, tôi cũng đã chấp nhận số mệnh.

Một người lạ như Khưu Minh, đột nhiên có thể khống chế năng lực của tôi, khiến tôi nhập vào ông ta đi vào cảnh mộng, còn hoàn toàn đè chặt ý thức về chính mình của tôi, điều này khiến tôi rất kinh ngạc.

Tôi đã xem thường Khưu Minh.

Bất kể thế nào, ông ta cũng đã chết, chết không rõ ràng, còn là chết dưới tay của hồn ma cô gái quái dị kia. Trong tiềm thức của tôi cảm thấy thực lực của ông ta cùng lắm cũng chỉ vậy thôi.

Sau khi trải qua cảnh mộng, ít nhiều gì tôi cũng hiểu ra, Khưu Minh là do quá lo lắng mà bị rối loạn, bị tóm được sơ hở. Cô gái đó, hoặc người đàn ông trước mặt, để giết được Khưu Minh thì đã phải dày công bố trí. Từ phong ấn sụp đổ, cho đến từng hành động kỳ quái của cô gái, không ngừng khơi gợi trong Khưu Minh suy tư mới, cuối cùng mới có thể nắm được sơ hở này.

Kể ra, cách mà chúng dùng có thể được xem là phương pháp giết người “truyền thống” của hồn ma, đó là lợi dụng ảo giác khiến người ta nảy sinh sợ hãi, khi người ta sợ, chúng mới thực sự gây ra tổn hại vật lý cho mục tiêu.

Sau khi nhìn Khưu Minh, ánh mắt tôi chuyển qua người đàn ông.

“Mày là ai?” Khưu Minh hỏi.

Người đàn ông nghiêng đầu qua, tựa như đang suy tư: “Tên của ta chắc các người chưa từng nghe qua đâu. Ta không nổi danh ở chỗ này. Vốn dĩ ta rất ghét chỗ này. Đây là một thế giới chán ngắt mà.”

Tôi giật mình.

Hắn quả nhiên là hồn ma đến từ thế giới tương lai.

“Nhưng, đã đến đây rồi thì thôi vậy. Có thằng khốn khác chiếm địa bàn ở đây rồi… ừm…” Hắn lại lầm bầm một mình một lát.

Nói đến đoạn cuối hắn đột nhiên biến mất.

Khưu Minh rõ ràng đã tỏ vẻ kinh ngạc.

Bóng người đàn ông xuất hiện sau lưng vợ của Khưu Minh.

Trên mặt bà ta vẫn còn vẻ hoang mang.

Tôi và Khưu Minh trợn mắt nhìn linh hồn của người phụ nữ ấy tan chảy như tuyết đầu xuân, tan biến từng chút một.

Tôi cảm thấy ớn lạnh.

Âm khí trên thân người đàn ông như ánh sáng mặt trời, không giống với bất kì loại âm khí nào tôi đã từng thấy, có cảm giác nó nóng đến quái lạ.

Khưu Minh gào lên một tiếng, đỏ mắt, ông ta đã mất hết bình tĩnh.

Nhưng cảm xúc mạnh mẽ do ông ta bộc phát ra chẳng phát huy bao nhiêu tác dụng.

Tôi lại lần nữa trợn mắt đứng nhìn một linh hồn tan chảy, thân thể không nhúc nhích được một chút nào.

Đôi mắt quái đản ấy của người đàn ông hướng sang phía tôi.

Mắt hắn đã không còn đen có đỏ nữa, mà chỉ thuần màu đỏ.

Màu đỏ ấy giống màu của mặt trời.

Soạt soạt…

Hắn đi về phía tôi, trường bào ma sát, phát ra âm thanh khe khẽ.

Tôi muốn chạy trốn, nhưng thân thể vẫn không thể nhúc nhích.

Hắn đưa tay về phía tôi.

Tay hắn chưa chạm vào tôi.

Cảm giác nóng rực bị thay thế bởi một làn gió mát lạnh.

Tôi nhìn thấy lưng của một người.

Cao hơn tôi nửa cái đầu, bóng hình ngưng đọng, không giống với bất kì cảnh tượng nào tôi đã thấy trước giờ.