Người đàn ông trên màn hình chẳng có chút phản ứng nào, mắt hướng về cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự.
Người phụ nữ bước đến, khom lưng ôm lấy vai ông ta, kề vai nói khẽ với ông ta gì1đó.
Nhưng ông ta vẫn chẳng phản ứng.
Bà ta xoay chiếc ghế nửa vòng, bản thân đứng bên cạnh ghế, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi như tượng, âu yếm vuốt tóc ông ta.
“Xin lỗi, bây giờ anh ấy đã trở8thành như vậy… thứ ba tuần trước, nửa đêm tôi giật mình thức giấc, thấy anh ấy đứng bên cạnh giường. Tôi cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Anh ấy chẳng có bất kì phản ứng nào. Tôi nắm tay anh ấy2nói chuyện rất lâu, ôm anh ấy ngủ một đêm. Sáng thức dậy, vẫn có thể nhìn thấy anh ấy… tôi không biết anh ấy đã trải qua chuyện gì, nhưng anh ấy về được thì tốt quá rồi.” Người phụ nữ4mỉm cười, nhìn về phía trước: “Tôi đoán có thể đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Gần đây xem thời sự, cũng thường thấy những tin tức… anh ấy như vậy… chắc không sao nhỉ? Có phải cũng giống như anh ấy đã nói với tôi trước đây, chỉ cần bỏ chút thời gian, linh hồn sẽ hồi phục?”
Ngô Linh bước mấy bước đến trước mặt người đàn ông.
Người phụ nữ nhìn Ngô Linh bằng ánh mắt hy vọng.
“Khưu Minh.” Ngô Linh gọi một tiếng.
Người đàn ông giống như một pho tượng.
Ngô Linh khuỵu xuống, nắm lấy tay ông ta.
Lát sau, Ngô Linh đã đứng dậy, nhìn sang người phụ nữ: “Trạng thái của ông ấy khá giống với người mới chết. Trước đó chúng tôi cũng từng gặp những linh hồn từ Địa Phủ quay lại nhân gian, nhưng không phải như vậy.”
Trên mặt người phụ nữ hiện lên nét âu lo, gượng cười nói: “Tôi hoàn toàn không biết gì về phương diện này. Mấy hôm nay tôi xem anh ấy như người thực vật, nắm tay anh ấy, thường trò chuyện với anh ấy, hồi tưởng lại những chuyện xưa. Ngoài ra, tôi cũng không biết tôi có thể làm gì… Tôi muốn tìm mọi người, tìm đồng nghiệp của anh ấy nhưng…” Người phụ nữ phân vân vài giây: “Tôi sợ mọi người sẽ xua đuổi anh ấy, sẽ đưa anh ấy đến Địa Phủ…”
“Không còn Địa Phủ nữa rồi.” Ngô Linh nói.
Người phụ nữ ngơ ngác nhìn Ngô Linh.
“Đã không còn Địa Phủ nữa. Linh hồn người chết sẽ đi đâu, làm gì, hiện tại chúng tôi vẫn chưa rõ. Tạm thời họ đều đã đến nhân gian.” Ngô Linh giải thích rõ.
Người phụ nữ tỏ vẻ nửa mừng nửa lo: “Vậy à…”
“Chuyện liên quan đến ngôi trường ấy, bà còn biết gì nữa không? Trước lúc ông ấy gặp chuyện, có nói gì với bà không?” Ngô Linh hỏi.
Người phụ nữ ấn tay lên vai người đàn ông, cúi mặt: “Tôi chỉ biết anh ấy luôn muốn cứu cô gái đó. Vốn dĩ đã có hy vọng. Cô ta cũng đã chịu nói chuyện với anh ấy. Chuyện này, khi nãy tôi đã nói rồi. Họ trò chuyện rất nhiều, trên căn bản chỉ là chuyện phiếm. Cô ta luôn luôn quan sát những người học sinh, những người đồng trang lứa ở trong trường. Cô ta vừa ghét, cũng vừa có chút ngưỡng mộ. Có một số môn học, cô ta thấy rất hay ho. Còn có những đề tài mà học sinh bàn tán với nhau, sự thay đổi trong cách ăn mặc… Con người của A Minh ấy à, không biết thời trang là gì. Nhưng anh ấy đã mang đến một số thứ cho cô ta. Là nhờ tôi mua giùm, một cái kẹp tóc, một cái khăng quàng cổ, còn có dây đeo tay đang thịnh hành của nữ sinh cấp ba, hình như là hàng mô phỏng của một ngôi sao nào đó… Là mấy món kiểu như vậy.”
“Thế chuyện thay đổi mà khi nãy bà nhắc đến là sao?” Ngô Linh hỏi.
Người phụ nữ thoáng ngẫm nghĩ: “Nếu bảo thay đổi, lần đó anh ấy đem đồ ăn vặt đi thăm cô ta. Mấy thứ như bánh bao nổi tiếng trên mạng này nọ… Anh ấy còn đặc biệt lên mạng tra cứu nữa. Có cả đồ uống. Những thứ này cô ta đều có thể nhận được. Ừ. Chính là lần đó. Sau khi về anh ấy nói với tôi, cô ta thay đổi rồi. Chẳng nhận đồ. Bất kể anh ấy nói gì, cô ta cũng không phản ứng, giống như đã bị rút mất linh hồn, chỉ còn lại cái vỏ rỗng. Hơi… giống anh ấy bây giờ.” Người phụ nữ nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế đong đưa.
“Sau đó nữa là phong ấn sụp đổ?”
Người phụ nữ gật đầu: “Mấy năm đó, A Minh luôn thử kết nối trò chuyện với cô ta, cũng thử điều tra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Người trong trường không hề biết sự tồn tại của cô gái ấy. Chuyện này, chắc mọi người cũng biết.”
Ngô Linh gật đầu.
“Chỉ có hiệu trưởng cũ, khi ấy chỉ trao đổi với hiệu trưởng cũ. Sau đó hiệu trưởng cũ về hưu… Đó cũng là chuyện sau khi phong ấn sụp đổ, A Minh mất tích. Tôi từng nói chuyện với hiệu trưởng cũ. Ông ta cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. A Minh liên lạc với ông ta, bảo phong ấn sụp đổ rồi, có thể sẽ có nguy hiểm. Vừa đúng lúc đó đang trong kì nghỉ, trong trường không có người, ông ta cũng không đến trường. Sau đó điện thoại liên lạc với A Minh, nhưng không được. Đã tìm thử trong trường, ông ta cũng hỏi thăm bảo vệ trực ban, họ bảo A Minh chưa từng đến trường. Cũng có thể… không phải đi từ cổng chính. Camera trong trường chẳng quay được gì. Cô gái đó cũng chưa từng xuất hiện.” Người phụ nữ thở dài.
Ống kính nhắm thẳng về phía Khưu Minh trên ghế đong đưa, quay đặc tả ông ta.
“Khi ông ấy về đã như thế rồi sao?” Ngô Linh hỏi.
Người phụ nữ lắc đầu: “Lúc về, anh ấy mặc bộ đồ trong cái hôm rời nhà. Tôi đã kiểm tra, trên quần áo, trong túi đều không có gì. Tôi thay đồ, anh ấy vẫn để cho thay. Bộ đồ vốn có khi được cởi ra đã biến mất. Chắc là ảo giác… vốn dĩ cũng không phải thực thể.”
“Tôi hiểu rồi. Chỗ trường học, chúng tôi sẽ liên lạc lại với họ để tiến hành điều tra. Có bất kì phát hiện gì, tôi sẽ báo lại bà.” Ngô Linh khẽ gật đầu.
Người phụ nữ mỉm được: “Được.”
Video đến đây là hết.
Màn hình dừng lại ở nụ cười của người phụ nữ, ở hai cái bóng một đứng một ngồi của hai vợ chồng.
Đầu tôi chợt đau nhói, có cảm giác như đang quay mòng.
Tôi đang bước đi. Tiếng giày cao gót vang vọng trong hành lang tòa lầu.
Tôi dừng lại trước cánh cửa nhà, rút chìa khóa mở cửa.
Lạch cạch, lạch cạch…
Không hiểu sao, tôi cực kỳ hoảng sợ
Tôi cảm thấy có thứ gì đó đáng sợ đang chờ tôi sau cánh cửa.
Cửa đã hé ra một khoảng nhỏ, âm thanh trong nhà vang ra.
“… Vào! Vào rồi!”
Tiếng gào kích động của bình luận viên ập vào tai tôi.
Tivi chưa tắt?
Hàng xóm mở tivi lớn quá?
Có ánh sáng từ khe cửa chiếu ra.
Không phải nắng chiều, cũng không thể là ánh sáng của tòa lầu đối diện.
Tay tôi bắt đầu run lên.
“Tổ bà nó đồ rác rưởi! Pha bóng đó mà không cản được!” Ánh đèn trong nhà đã rọi lên người tôi.
Tôi nhìn thấy giày trong chỗ cửa vào.
Giày da của đàn ông, không được để ngay ngắn, bị hất tùy tiện ở trước cửa. Đế giày còn dính bùn, làm bẩn tấm thảm lau chân trước cửa.
Thân thể tôi tự động run rẩy và cũng tự động đi vào nhà.
Người cứ như đang đi trên mây.
Đi đến nhà bếp và nhà vệ sinh, thì nhìn thấy gian phòng khách chật hẹp.
Một người đàn ông đang ngồi vắt chân, vỏ bia và đồ nhậu rớt đầy sàn. Mặt gã ta đỏ gay, một tay cầm lon bia, một tay cầm điều khiển tivi, chỉ vào tivi chửi ỏm tỏi.
Gã ta nhìn lại, đang say bí tỉ, ánh mắt khiến tôi vừa thấy ghét vừa thấy sợ.
“Con mẹ mày sao giờ này mới về hả? Cơm đâu? Mày muốn ông chết đói à! Hai đứa già sống dai kia chết rồi thật đúng là thoải mái! Sinh ra một đứa con gái phế thải như mày để hại ông! Mày còn đứng đó làm gì! Đi nấu cơm đi! Con mẹ mày!” Gã ta vung tay, ném lon bia qua.
Nước bia văng ra, lon bia rơi xuống sàn.
Tôi lùi lại một bước, có cảm giác đau đớn, có thứ gì đó đè lên tim tôi.
Tôi bắt đầu chạy, không biết đã ra khỏi nhà từ khi nào.
Gã đàn ông ấy đuổi theo phía sau tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng chửi rủa của gã, tôi có thể cảm thấy nước mắt và mồ hôi trên mặt mình.
Gã chết rồi! Gã đã chết rồi mà!
Đến chết gã cũng không buông tha tôi!
Tôi thấy mình sắp điên rồi!
Kít…
Tiếng phanh xe và ánh đèn sáng chói lóa làm tôi nheo mắt lại, đâm người vào đầu một chiếc xe, cả người té nhào xuống đường.
Tôi chẳng màng đau đớn, hốt hoảng quay đầu lại.
Gã đàn ông ấy sắp tóm được tôi!
Gã đuổi kịp rồi!
Gã đuổi kịp rồi!!!
Đùng!
Tôi nhìn thấy gã văng đi, rớt đùng xuống đường.
“Cô không sao chứ?”
Sau lưng vang lại giọng nói rất ấm áp.
Tôi quay qua.
A! Khưu Minh…
Ánh đèn xe chiếu lên người ông ta, ông ta giống như đang phát sáng.
Nhưng trong vùng tối sau lưng ông ta…
Khuôn mặt của cô gái…
Tôi bàng hoàng tỉnh giấc!