Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1621: XÂU CHUỖI

Khi mắt tôi và người đó chạm vào nhau, tôi cảm thấy có một luồng điện chạy trong cơ thể mình, cần cổ tê dại.

Tầm nhìn của tôi trượt xuống, nghiêng lệch, cứ như đầu của tôi từ trên cổ rơi xuống vậy.

Tôi nhìn thấy thân thể mình, nhìn thấy thi thể của Trình Hân Hinh đang nằm trên sàn.

Giật bắn người, tôi choàng tỉnh, lập tức nhảy1dựng lên.

Mồ hôi lạnh rớt thẳng xuống nền nhà.

Tôi sờ thử cổ mình…

Không sao…

Là ảo giác.

Đó chỉ là ảo giác.

Nhưng nó chân thực quá, đầu tôi thực sự cứ như bị chặt đứt ngay khoảnh khắc ấy.

Đầu từ trên cổ rơi xuống…

Tôi không khỏi nhớ lại những cảnh mộng trước đó, nhớ lại cái đầu quái thú, nhớ lại mấy người đã chết trong khi livestream bằng phần8mềm Nai Sừng To.

Tin tôi chợt thắt lại.

Hình như những giấc mộng gần đây đều liên quan đến cụt đầu?

Tôi chau mày lại.

Có liên hệ gì không?

Tôi không dám ngây thơ cho rằng đây là trùng hợp.

Ông Trời đã “chết” rồi, nhưng quán tính của vận mệnh hẳn vẫn tồn tại. Người của Thanh Diệp còn sớm có bố trí cho việc này, nếu những chuyện này có2liên hệ với nhau, thì cũng chẳng có gì lạ.

Tôi ngồi xuống, sắp xếp lại một lượt mấy cảnh mộng vừa qua.

Nếu liên kết lại với nhau, vậy chỉ có một tình huống:

Con ma chặt đứt đầu yêu quái chính là BOSS đứng đằng sau khống chế phần mềm livestream, mà nó có thể đã xuyên qua cửa ra vào dị không gian trong quá trình đánh nhau4với yêu quái, đến hiện thực, tìm đến ma nữ ở trường trung học trực thuộc đại học Khoa học và Kĩ thuật.

Người của Thanh Diệp không thể tiêu diệt được ma nữ, có lẽ không phải do khi chôn cất, cha mẹ cô ta đã làm gì đó, mà là cô ta đã kiếm chỗ dựa, được con ma đến từ tương lai bảo kê.

Hướng nghĩ này thực ra không thể xem như một sự suy luận phân tích, mà chỉ là gượng gạo liên kết mấy sự kiện lại với nhau.

Nhưng tôi càng nghĩ càng thấy rất có thể đó là sự thật.

Tôi kích động gọi điện cho Ngô Linh, cuộc gọi vừa được nhận, liền kể lại mọi chuyện, cả suy đoán của mình cũng nói ra hết.

“… Con ma ở trường trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật ấy… lần xác nhận cuối cùng là trước khi tôi mất tích hai năm, chuyện này đã bàn giao lại cho một đồng nghiệp… cậu đợi một chút. Gã Khờ, nhà vệ sinh màu tím ở trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật…”

Gọng của Ngô Linh xa dần, chắc đang tiến hành xác nhận lại với người mất tích sau cùng là Lưu Miểu.

Tôi nghe không rõ tiếng nói ở bên kia đầu dây, lát sau tôi đã nghe thấy tiếng của Ngô Linh.

“Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Khưu Minh. Sau khi có kết quả, tôi sẽ liên lạc với cậu.” Ngô Linh chỉ nói vắn tắt nhưng đủ ý.

Tôi ừ một tiếng, ngắt máy.

Nặng nề thở hắt ra một hơi, tôi cảm thấy đau đầu.

“Bưng…”

Tác dụng phụ của việc sử dụng năng lực quá dày đã xuất hiện.

Tôi ngao ngán lắc lắc đầu, thu dọn đồ đạc, ngã nhào ra giường.

Do đau đầu, tôi đi vào giấc ngủ không nhanh lắm. Chính tôi cũng chẳng rõ mình đã ngủ lúc nào.

Tiếng chuông báo thức buổi sáng đã đánh thức tôi.

Lúc tôi mở mắt ra, chuông báo thức cũng vừa kết thúc.

Gian phòng yên tĩnh trở lại.

Tôi mò lấy điện thoại, vừa mở màn hình lên liền nhìn thấy tin nhắn Ngô Linh gửi qua.

Cô ấy gửi mấy tấm ảnh.

Tôi vẫn chưa xem, chỉ thấy từng khối từng khối lớn có màu tím, cũng đoán ra đây là ảnh gì.

Chữ ký màu trắng ở góc dưới bên phải của tấm ảnh trong điện thoại đã chứng minh cho suy đoán của tôi.

Bạch An.

Bạch An đã vẽ gian nhà vệ sinh màu tím ấy, còn vẽ cảnh tượng tử vong lúc còn sống của ma nữ.

Trước đến giờ tôi vẫn chưa biết ma nữ đã chết như thế nào, giờ đã tìm ra nguyên nhân qua bức tranh này.

Ma nữ bị vùi trong đống đồ tạp nham, nửa cái đầu ló ra ngoài có vết máu rõ ràng.

Chắc là cô ta đã bị vật nặng đập trúng đầu, chết ngay tại chỗ, bản thân cô ta thì chẳng nhận ra mình đã chết, đến khi đã biến thành ma nhiều năm, mới do một sự tình cờ nhỏ mà biết được sự thật.

Liên quan đến ma nữ ấy còn có một bức nữa.

Một nửa trên của bức tranh vẽ thứ ba là màu đen, có thể nhìn thấy đường ống dưới gầm xe ô tô. Nửa phần dưới là mặt đường, một người đàn ông nằm ở đấy, chỉ có đầu và cổ ló ra. Mặt anh ta đang nghiêng qua, vẻ mặt đầy sợ hãi. Nằm bên cạnh anh ta là một cô gái, chính là ma nữ ấy, cũng nghiêng đầu qua, nhìn anh ta nở nụ cười u ám.

Hẳn đây là sự thật trong cái chết của người ủy thác Tôn Hoằng Bân.

Bức tranh tiếp theo khiến tôi ngồi bật dậy trên giường, đầu óc lập tức tỉnh hẳn.

Tôi đã nhìn thấy gã đàn ông đó.

Trong tranh của Bạch An, gã cũng mặc y phục cổ, nhìn vào giống như thần tiên.

Bối cảnh là vách núi, biển cả.

Vách núi bị đứt đó khiến tôi nhớ đến miêu tả của bà cụ Tống Hiền về quê hương của mình.

Đảo Cụt Đầu…

Bức tranh khác, sau lưng người đàn ông có rất nhiều bóng mờ.

Tôi có thể cảm nhận thấy âm khí trên bức tranh.

Sau lưng hắn đều là ma. Mặt mũi họ mờ ảo, chỉ có dáng vẻ.

Trong đó tôi đã nhận ra ma nữ mặc quần trắng, để tóc dài. Tạo hình này giống bảy tám phần với ma nữ xuất hiện trong phần mềm livestream Nai Sừng To. Nếu bổ sung chi tiết, thì chắc hẳn chính là cô ta.

Một nữ sinh tóc dài mặc đồng phục học sinh khác thì chính là ma nữ trong nhà vệ sinh trường trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật.

Mấy bức tranh này đều đã xác nhận suy đoán trước đó của tôi.

Không phải tôi tưởng tượng hoang đường, cũng không phải tôi gượng gạo liên kết những sự kiện này lại với nhau.

Chân tướng của sự việc chắc đã đúng như tôi suy đoán.

Ngón tay vuốt xuống, lại nhìn thấy một bức tranh khác.

Lần này, bối cảnh của tranh là xác một con vật to lớn. Đầu của quái vật giống như nằm bên ngoài bức tranh, nhưng ở mép bức tranh, có thể nhìn thấy máu phun ra ào ạt.

Gã đàn ông đang đứng ở trên con quái vật, ngước đầu, trông về lỗ đen trên bầu trời, vẻ mặt tựa như đang suy tính gì đó, lại tựa như đang kiềm hãm sự phấn khích.

Biểu cảm tinh tế của hắn được Bạch An lột tả trọn vẹn.

Ngón tay lại vuốt tiếp, tôi nhìn thấy đoạn văn bản do Ngô Linh gửi.

Tranh của Bạch An đã chứng minh suy đoán của tôi. Ngô Linh cũng đã tìm Khưu Minh để xác nhận. Kết quả là Khưu Minh đã mất tích nhiều năm.

Đây là tin xấu, nhưng cũng là manh mối quan trọng.

Người của Thanh Diệp vừa sáng đã tìm cách liên lạc với trường trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật, mấy ngày này họ sẽ tìm cách điều tra rõ hướng đi của ma nữ kia. Nếu tóm được nó, sẽ lập tức liên lạc với tôi, để tôi tiêu diệt nó.

Năng lực của tôi chắc chắn có thể xử được nó.

Tôi có chút nghi ngờ, gửi tin nhắn cho Ngô Linh, hỏi thăm tình hình của Lưu Miểu.

Ma nữ giết nhiều người như thế, thủ đoạn lại tàn nhẫn, còn không ngại để lộ sự tồn tại của mình. Năng lực của Lưu Miểu đúng ra sẽ xử được nó mới phải chứ.

“Gã Khờ có thể nhìn thấy oán hồn sau lưng nó, nhưng, những oán hồn ấy đều quá yếu ớt, chẳng thể giết được nó.” Ngô Linh đáp.

Lòng tôi bừng lên cơn tức, lại thấy chán nản.

Xưa nay luôn có cách nói như thế, ma sợ người ác, không ngờ giữa ma với ma vẫn có sự chênh lệch đẳng cấp như thế…

Thực ra thì điều này cũng chẳng có gì lạ.

Nếu không có sự chênh lệch này, Diệp Thanh sao có thể dễ dàng giết chết những con ma kia? Thân Tiểu Dung sao cũng có thể tiêu diệt hồn ma nhà họ Thân trong một lần. Thân Tiểu Dung nói đúng, chênh lệch thực lực giữa ma với ma là rất rõ ràng. Kẻ mạnh là kẻ mạnh, có thể dễ dàng giết chết kẻ yếu.

Tôi cảm thấy vừa buồn vừa giận, bất giác nghĩ nếu mình chết, có thể đạt đến trình độ ấy không.

Nếu bảo giữ được lý trí, có lẽ là không thể.

Khi chết sẽ nổi điên, sau khi chết biến thành ác ma, đại khái là giống như Cổ Mạch đã nói khi mới gặp nhau, tôi sẽ biến thành một con ác ma phiền toái nhất từ khi có lịch sử đến nay.

Tôi định thần lại, nhận thấy thời gian đã không còn sớm, vội vàng chạy đến đơn vị.

Những chuyện này đương nhiên phải báo với đám Tí Còi một tiếng.

Tôi chỉ tường thuật lại một lượt như thường ngày, để họ biết đã xảy ra những chuyện gì.

Điều tôi không ngờ là, Gã Béo lại tỏ vẻ như đang suy tư gì đó.

“Cậu phát hiện ra điểm mù nào à?” Tí Còi dùng khủy tay thúc Gã Béo.

Gã Béo ngập ngừng nói: “Hình như tôi từng nghe ở đâu đó về chuyện này. Nhà vệ sinh màu tím…”

“Cậu có bạn học ở trung học trực thuộc đại học Khoa học Kĩ thuật à?” Tí Còi hỏi.

Ba chúng tôi đều không phải tốt nghiệp ở trường đó, chắc Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết cũng thế.

Tôi nhìn sang hai người họ, hai người đều lắc đầu.

“Không có bạn học… chắc đó là do Duyệt Duyệt kể tôi nghe.” Gã Béo đột nhiên nói.