Tôi nghe thấy tiếng cười lanh lảnh giòn tan của cô gái.
Cô ta đang ngồi trên thùng nước, chẳng ai thấy được cô ta, mà cô ta thì đang cười khoái chí khi nhìn thấy giáo viên và học sinh đang hỗn loạn ở bên dưới, thấy đám nữ sinh vừa bị giáo viên phê bình, vừa khóc lóc kể lể. Cô ta cười nghiêng ngả, vỗ1tay cổ vũ, thân thể nghiêng qua, rớt từ trên thùng nước xuống, nhẹ nhàng tiếp đất.
Những nữ sinh kia bị giáo viên gọi ra ngoài, giáo viên cũng đã kiểm tra kĩ nhà vệ sinh, chẳng thấy có gì lạ thường.
Thời gian cảnh mộng thay đổi, tôi nhìn thấy học sinh đang xì xào bàn tán.
Chuyện trong nhà vệ sinh có người treo cổ đã lan8ra, giáo viên hoàn toàn không ém nổi lời đồn thổi này.
Những nữ sinh tận mắt nhìn thấy cô gái treo cổ chết bị những học sinh khác bám theo hỏi han, cũng có nữ sinh chẳng thấy gì cả, nhưng cũng miêu tả cảnh tượng như đúng rồi.
Cũng như phần lớn những lời đồn, nội dung bị thêm mắm dặm muối, nhào nặn đến méo mó,2chuyện kể đua nhau ra đời, thân phận và nguyên nhân cái chết của cô gái thì mỗi người kể mỗi kiểu.
Cô gái quan sát chuyện vui được một thời gian thì cảm thấy chán.
Ánh mắt cô ta đang nhắm vào một nữ sinh.
Đó chính là nữ sinh nhìn thấy cô ta đầu tiên, sợ đến nỗi vừa la hét vừa bỏ chạy, bây giờ lại thành4ngôi sao, được nhưng người khác vây lấy như trăm sao vây lấy chị Hằng.
“Tớ thực sự đã nhìn thấy! Là như vậy, rồi như vầy…” Cô ta ngửa đầu ra sau, tạo dáng treo cổ lên, còn lè lưỡi ra.
“Tôi đâu có khó coi như thế đâu…” Cô gái ngồi trên bệ cửa sổ ở bên cạnh lầm bầm nói.
Những người khác đều không nghe thấy tiếng của cô ta.
Nữ sinh kia càng kể càng hăng.
“… Trước đó tớ đã nghe kể rồi! Một chị tốt nghiệp năm kia, là hàng xóm của tớ, tớ đã nghe chị ấy kể, ngày xưa ở đây có người treo cổ chết, treo trong nhà vệ sinh. Khi được phát hiện, người đã thối rữa. Gia đình người đó đã đi tìm suốt một kì nghỉ hè. Vừa khai trường, nhà vệ sinh đã bốc mùi kinh khủng.” Cô ta huơ tay múa chân, kể đầy hào hứng.
Cô gái bĩu môi, đảo mắt một vòng, quét qua cửa sau của lớp học, đột nhiên thân thể vèo một cái, đã bay đến bên đó.
Thân thể cô ta bay lên, đầu áp sát lên cửa sổ chỗ cửa sau lớp học, ánh mắt nhắm vào nữ sinh kia.
“Nhìn qua đây… nhìn qua đây… nhìn qua đây…” Cô gái đọc thầm trong lòng, nhưng chẳng nhận được phản hồi nào.
Cô ta chau mày, tìm quanh một lượt, vo một cục giấy nháp lấy từ trong thùng rác sau lớp học.
Cục giấy được cô ta siết chặt trong lòng bàn tay, người bên cạnh không hề thấy cảnh tượng rác văng tung tóe một cách quái lạ.
Thân thể cô ta bay khỏi cửa, quay lại trong lớp học.
Vèo một cái, cục giấy đập trúng đầu nữ sinh đang liến thoắng không ngừng kia.
Cục giấy to bằng đầu ngón tay bay xa như thế, cảm giác do chạm vào mang lại chắc là rất nhẹ.
Nữ sinh đã cảm thấy, quay đầu lại theo bản năng.
Mặt cô gái áp sát lên cửa sổ cửa sau, hai mắt trợn to, nhìn chằm chằm nữ sinh kia.
Bốn mắt chạm nhau.
“Á á…” Nữ sinh lập tức rớt khỏi ghế, run như cầy sấy.
Chỉ có cô ta nhìn thấy cô gái.
Cô gái há miệng, nở một cụ cười quái gở.
Vẻ ngoài của cô ta cũng phát sinh thay đổi, giống như vừa bị nhấn nút tua nhanh, thân thể hiện ra hiện tượng thối rữa.
Quá trình thối rữa nhanh chóng, tròng mắt biến mất, chỉ còn lại hai hốc mắt đen ngòm. Cả khuôn mặt chảy xuống như bị hóa lỏng. Lớp thịt còn dính lên mặt kính.
“Á! Ma! Con ma đó! Á á á!” Nữ sinh kia gào lên.
Những người xung quanh không thấy cô gái, nhưng do vẻ mặt sợ hãi và sự kinh hoàng đầy chân thực của nữ sinh, hỗn loạn đã lan rộng ra từ trong lớp học.
Mãi đến khi giáo viên đến, mới miễn cưỡng đè nén lại sự hỗn loạn này.
Nữ sinh kia bị giáo viên gọi ra.
Giống như một con gà mắc mưa tội nghiệp, co đầu rụt cổ, cả người vẫn không ngừng run rẩy.
Cô gái xoay người, phóng về hành lang, cũng đang nhìn chằm chằm cô nữ sinh.
“Đừng qua đây… đừng qua đây… Thầy, cô ta đang ở đó đó! Đừng qua đây! Cô đừng qua đây!” Nữ sinh hét lên.
Giáo viên đang kéo tay cô ta, đưa mắt nhìn cửa sau lớp học một chút, trong lòng chắc cũng đang thấy khá ớn lạnh. Nhưng chẳng mấy chốc, giáo viên đã chuyển qua bực mình.
“Không có gì hết! Chỗ ấy chẳng có gì cả! Em hỏi những người khác đi, đâu có ai thấy gì đâu. Trình Hân Hinh, thầy nói cho em biết, nếu em còn nói dối như vậy nữa, nhà trường sẽ mời phụ huynh của em, kỉ luật em đấy.” Giọng của thầy giáo dần trở nên nghiêm nghị.
Nữ sinh tên Trình Hân Hinh kia không ngừng rơi nước mắt, vì quá sợ, chẳng thể thốt thành lời. Cô ta cũng không dám nhìn cô gái, chỉ cúi mặt xuống, trọng tâm của cơ thể cứ ngửa ra sau.
Học sinh xung quanh đang hỗn loạn hoang mang.
“… Có lẽ cậu ấy đã nhìn thấy…”
“Cậu ấy có mắt âm dương à?”
Những lời bàn tán này bị thầy giáo cắt ngang: “Về lớp cả đi!”
Lại có giáo viên chạy đến.
Mấy cô giáo khuyên nhủ, thầy giáo kéo đi. Trình Hân Hinh thì gào thét, nằm dưới nền không chịu đi.
Cô gái cứ giữ yên động tác đứng nhìn chằm chằm, chẳng chút nhúc nhích.
Cô ta tạo ra áp lực quá lớn cho Trình Hân Hinh.
Dưới áp lực ấy, nữ sinh mới mười mấy tuổi đầu kia đã đến bên bờ vực suy sụp.
Các giáo viên cuối cùng đã thỏa hiệp với nhau, đưa Trình Hân Hinh vào một lớp học trống ở đầu bên kia hành lang.
Cô gái đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn Trình Hân Hinh rời đi.
Nhưng trước khi Trình Hân Hinh vào lớp học trống ấy, bóng của cô ta nhấp nháy một cái, xuất hiện ngay trong lớp học. Cô ta đang đứng đằng sau bục giảng, quay lưng về phía cửa.
Cô ta chầm chậm quay đầu qua, dùng khuôn mặt lành lặn đối diện với Trình Hân Hinh, nở nụ cười dọa nạt.
“Ya á á a…” Trình Hân Hinh vừa gào thét, vừa cố vùng khỏi tay thầy giáo, định bỏ chạy.
Hai thầy giáo đều không dám dùng sức quá mạnh nên đã để nữ sinh thoát khỏi tầm khống chế, loạng choạng chạy lùi ra sau.
Cô ta vấp té, các giáo viên vội xúm đến.
Cô gái bay lên trên đám người, cúi xuống nhìn Trình Hân Hinh.
Trên cổ cô ta hiện ra một sợi dây thừng.
Dây thừng quấn một vòng lên cổ cô ta, phần thòng xuống hình thành một thòng lọng, lắc lư trước mặt Trình Hân Hinh.
Lần này Trình Hân Hình chẳng la hét, mà trợn ngược hai mắt, ngất xỉu.
“Hứ…” Cô gái hứ một tiếng, sợi dây trên cổ đã biến mất.
Các giáo viên lại nháo nhào một trận, gọi xe cấp cứu, đưa Trình Hân Hinh đến bệnh viện.
Cô gái không phải linh hồn giữ đất, phạm vi hoạt động không bị hạn chế. Hành động của cô ta vô cùng tự do.
Cô ta đi theo xe cấp cứu, hát nghêu ngao suốt dọc đường, ở sát bên cạnh Trình Hân Hinh.
Trình Hân Hinh được cấp cứu, kiểm tra. Cô ta chỉ ngất xỉu vì quá sợ, sức khỏe coi như vẫn bình thường.
Đến khi cha mẹ cô ta chạy đến, thầy giáo nghiêm nghị kể lại diễn biến của sự tình.
“Tôi chủ nhiệm em ấy hai năm rồi, trước đây em ấy rất ngoan, học hành nghiêm túc, chăm chỉ làm bài tập, quan hệ với bạn học cũng rất tốt, rất tôn trọng thầy cô. Có phải gần đây, em ấy đã tiếp xúc với thứ gì không? Trẻ con bây giờ, đều thích loại phim đó, toàn là ma với quái. Chúng ở lứa tuổi này, sức tưởng tượng phong phú, lại ở trong giai đoạn phát triển về tâm lý, nên rất dễ bị ảnh hưởng.”
Cha mẹ của Trình Hân Hinh cũng chẳng biết được nguyên nhân.
“Trong nhà làm gì có những thứ như thế đâu. Lần trước nó về nhà, chúng tôi cũng đã hỏi thăm, nó bảo mình đã nhìn thấy thật… Thầy à, thầy cũng nói thật cho chúng tôi biết đi. Trước đây trong trường có phải đã từng xảy ra chuyện gì không?”
“Không có.” Thầy giáo lắc đầu: “Tôi dạy ở trường này đã hơn mười năm, chưa bao giờ gặp phải chuyện tương tự. Trong trường trước đây có học sinh chịu áp lực lớn, trốn học, chán học, có một số học sinh đang học thì gia đình đột ngột xảy ra biến cố, không thể không thôi học, hoặc học sút… Nhưng trong trường chúng tôi, chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế. Tôi cũng đã nói thật với các vị, trước đây trong trường có đánh nhau, vụ nghiêm trọng nhất cũng chỉ là có một học sinh bị gãy tay. Chỉ vậy thôi. Thực sự không có mấy chuyện tự sát, treo cổ đâu.”
Hai bên đều bày tỏ thái độ rất chân thành.
Nhưng họ chẳng có chút đầu mối nào, nhìn qua khuôn mặt đang hôn mê của Trình Hân Hinh, ai nấy cũng lộ vẻ lo âu.