Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1609: CỤT ĐẦU (2)

“Grào…”

Tiếng thú rống lớn đến mức khiến tôi buốt nhói cả tai.

Thần kinh trong đầu đau đớn co giật từng cơn.

Cảm giác đau muốn xé ruột làm ý thức của tôi tỉnh táo hoàn toàn.

Tôi cảm thấy mình đang bay lên, thân thể không ngừng xoay vòng, cảnh vật nhìn thấy cũng không ngừng xoay vòng.

Bầu trời, mặt đất, quái vật…

Máu…

Rất nhiều máu…

Tôi giật mình, thân thể đang xoay vòng đã dừng1lại.

Tôi cảm thấy sau lưng mình có thứ gì đó, quay đầu lại thì nhìn thấy một cái hố đen.

Là cửa ra vào dị không gian.

Cái đầu rắn to lớn có răng nanh, vảy cá và sừng bay vào trong hố đen, rồi mất dạng.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một con quái vật tựa như rắn vẫn đang nằm trên đất, thân thể nó thon dài như rắn, nhưng lại mọc8chân. Dưới bộ móng vuốt sắc bén còn có một con quái vật khác.

Tôi chăm chú nhìn qua, mới nhận ra đó không phải là quái vật.

Là một con ma.

Âm khí của con ma mở rộng, hình thành một thân hình có bộ dạng của quái vật, bị con yêu quái đã mất đầu kia đè chặt bên trên.

Yêu quái cuộn người, vết đứt trên cổ giống như một con đê vỡ,2máu không ngừng phun ra.

Con ma kia bị vấy đầy máu, khiến người ta không thể thấy rõ hình dạng cụ thể của nó.

Đối tượng tôi nhập vào chỉ có thể là con yêu quái này.

Từ trên không tôi chầm chậm hạ xuống, định nhìn rõ con ma kia, nhìn rõ tình hình xung quanh.

Quan sát từ trên cao thì đây là một cánh đồng hoang, chẳng có dấu vết hoạt động4của con người.

Trên mặt cỏ có một số dấu móng vuốt, chắc là do con yêu quái này để lại.

Dấu móng vuốt kéo dài ra xa.

Con ma và con yêu quái này e là đã đánh nhau suốt một quãng đường, đến đây, yêu quái đã bắt được con ma, con ma cũng đã cắt đầu của nó.

Tôi chưa kịp đáp xuống đất, cơn đau kịch liệt một lần nữa quấn chặt ý thức của tôi.

Đầu tôi rất đau.

Đây là tác dụng phụ của việc sử dụng năng lực dày đặc.

Cả người tôi không ngừng rơi xuống, ý thức chìm vào bóng tối, chỉ còn cảm thấy đau đớn.

Đến khi cơn đau lắng dịu xuống, tôi vã mồ hôi khắp người, thở hổn hển, có cảm giác như vừa chết đi sống lại.

Tôi cố lấy lại bình tĩnh, mãi đến khí gió mát thổi lên người, cảm thấy hơi lành lạnh, mới tỉnh dậy.

Chăn rớt trên sàn nhà, ánh nắng đầu đông rọi lên người, nhưng vẫn không thể xua tan cảm giác lạnh lẽo.

Tôi nhặt chăn lên, nhìn thấy di động trên đầu giường đang sáng đèn báo hiệu.

Chuông báo thức đã đổ rồi.

Tôi xoa xoa thái dương, xuống giường thay đồ, vệ sinh rồi đi làm.

Bộ dạng của tôi khiến đám Tí Còi để ý. Tí Còi lo lắng hỏi tôi làm sao vậy, tôi chỉ biết gượng cười.

“Dùng năng lực quá nhiều…” Tôi đáp, đột nhiên nhớ lại nội dung của cảnh mộng: “Bà cụ Tống Hiền, hẳn là chết rồi…”

Tôi mơ thấy bà cụ Tống Hiền nên đương nhiên bà ấy đã chết.

Khi đến thôn Sáu Công Nông, tôi đã có được đáp án chắc chắn từ chỗ của Chủ nhiệm Mao

“… Tối hôm qua ra đi đột ngột. Hình như là lúc sáng đưa tro cốt qua, rồi xảy ra chuyện gì đó. Hai anh em họ bảo bà ấy khóc suốt, không khuyên được. Đến tối, chẳng ăn cơm, đột nhiên ngất xỉu. Xe cấp cứu chưa chạy đến bệnh viện thì người đã tắt thở.” Chủ nhiệm Mao ngậm ngùi nói: “Cũng đã lớn tuổi rồi, lại vui buồn quá mức… có lẽ bản thân bà ấy cũng đã có cảm giác gì đó, mới nhớ đến tro cốt của cha mẹ mình, muốn an táng cho họ. Người ta khi đã già, đều sẽ có cảm giác như thế.”

Lời than thở của Chủ nhiệm Mao khiến lòng tôi nặng trĩu.

Nếu những hồn ma nhà họ Thân không nổi điên tiêu diệt sạch những hồn ma trong công xưởng, tiêu diệt luôn cha mẹ của bà cụ Tống Hiền thì có lẽ bà ấy sẽ không ra đi trong đau khổ như thế. Cả nhà ba người của họ, có lẽ sẽ có được một cái kết đẹp.

Cũng giống như cả gia đình và đôi vợ chồng già trong hồ sơ “Nút thắt côn trùng” mà Thanh Diệp đã gặp phải trước đây.

Có được thời gian để chấp nhận việc người thân ruột thịt qua đời, có thời gian để nói lời từ biệt với người thân.

Lùi lại một bước, cũng giống như người bạn chung lớp thời cấp hai của em gái, có được cơ hội hoàn thành cuộc hẹn trước đó, rời khỏi cuộc đời mà chẳng còn nuối tiếc gì, có lẽ cũng là một sự an ủi.

Nhưng bà cụ Tống Hiền và cha mẹ lại trải qua hai cuộc sinh ly tử biệt đột ngột.

Tôi chỉ thở dài, chẳng nói gì cả.

Chuyện này, tôi cũng đã báo cho bên Ngô Linh một tiếng.

Cái chết của bà cụ Tống Hiền vừa có liên quan đến quái dị, nhưng lại vừa không liên quan trực tiếp. Như Chủ nhiệm Mao đã nói, tuổi cao, sau khi trải qua vui buồn quá lớn, thân thể không chịu nổi.

Ngô Linh cũng cảm thấy vậy. Nhưng một vài điều tra căn bản cần tiến hành, họ vẫn phải tiến hành, để đề phòng bất trắc.

Còn như nội dung của cảnh mộng mà tôi đã thấy, họ cũng sẽ liên hệ với hai anh em Lưu Chí Quốc và Lưu Chí Quân để xác nhận. Cái đầu của yêu quái ấy, nếu rơi vào tay người bình thường, chung quy vẫn khiến người ta không được an tâm.

Nỗi bất an này chưa đến mấy giờ đồng hồ sau đã được ứng nghiệm.

Tin tức không phải do Ngô Linh thông báo, mà là Trần Dật Hàm.

Sau khi nhận cuộc gọi đến, nét mặt Trần Hiểu Khâu luôn giữ vẻ kinh ngạc.

Đến khi cuộc gọi kết thúc, Trần Hiểu Khâu nhìn chúng tôi, khe khẽ nói: “Lưu Chí Quốc và Lưu Chí Quân đã báo cảnh sát. Chiếc hộp gỗ ấy đã được mở.” Trần Hiểu Khâu nhìn tôi một cái: “Trong hộp chứa một cái đầu người.”

Tôi sửng sốt: “Đầu người? Nhưng thứ tôi nhìn thấy là…”

Cái hộp mà tôi nhìn thấy là ở một thời điểm khác.

Tôi lập tức hiểu ra.

Đầu lâu trong hộp có lẽ đã bị người ta đánh tráo.

“Án mạng à?” Tí Còi căng thẳng hỏi.

Trần Hiểu Khâu lắc đầu: “Dẫu có là án mạng, thì cũng là án mạng của rất nhiều năm về trước. Bây giờ cục cảnh sát đã mời chuyên gia đến kiểm tra, giám định niên đại của cái đầu lâu ấy.”

Bên chỗ Trần Dật Hàm vẫn chưa có được kết quả giám định, gọi điện cho Trần Hiểu Khâu chỉ là để báo trước cho Trần Hiểu Khâu một tiếng, để bên chúng tôi có thêm một cơ sở.

Tôi nói lại chuyện này cho Ngô Linh biết.

Nếu cái đầu yêu quái đó đã mất, nếu nhóm Ngô Linh tiến hành điều tra thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Bà cụ Tống Hiền đã mất, tôi đã mơ thấy bà ấy một lần. Theo lý thì tôi không thể nhập vào bà cụ Tống Hiền nữa.

Một, có người đã từng tiếp xúc với bà cụ Tống Hiền chết đi, khiến tôi gặp lại bà ấy trong cảnh mộng. Hai, người từng tiếp xúc với đầu thú chết đi, khiến tôi có thể thấy trực tiếp nơi đầu thú đang tồn tại.

Tôi thấy hai điều kiện này đều không dễ có được.

Tôi cảm thấy cái đầu thú ấy không thể nào tìm được nữa.

Nếu tìm được thật, cũng là khi chúng tôi gặp phải một sự kiện quái dị khác có liên quan đến nó mà nó tình cờ xuất hiện trong ấy.

Tối về đến nhà, ăn xong cơm tối, tôi đọc được tin Trần Hiểu Khẩu nhắn trên nhóm chat.

Bên phía cảnh sát đã giám định được niên đại của cái đầu lâu ấy, điều khiến người ta kinh ngạc là cái đầu lâu này lại là một món “văn vật”, đầu của người đã chết cách đây từ 800 đến 1000 năm.

Cảnh sát dù có điều tra vụ án này, thì cũng tra theo hướng trộm mộ, trộm văn vật, chứ không phải án mạng.

Hai anh em Lưu Chí Quốc và Lưu Chí Quân cũng không ngờ sẽ có kết quả như thế.

Nhưng vốn dĩ thì họ cũng không có nghi ngờ ai cả.

Mà tôi, người đích thân lấy cái hộp từ trong vách ngăn của tủ ra, đã trở thành nhân chứng quan trọng nhất trong toàn bộ sự kiện.

Đêm đã khua, tôi bị gọi đến cục cảnh sát để lấy lời khai, kể rõ nguồn gốc của chiếc hộp gỗ.

Cảnh sát lấy lời khai của tôi đã cho tôi xem ảnh.

Chiếc hộp đã bị người ta phá hỏng, bị buộc phải mở ra.

Tôi mô tả hình dạng của chiếc hộp gỗ khi mình nhìn thấy, cung cấp xong lời khai thì rời khỏi cục cảnh sát.

Ở sảnh chính của cục cảnh át, tôi gặp được Trần Hiểu Khâu đang đợi ở đó, cùng cô ấy đến gặp Trần Dật Hàm.

“Sao rồi?” Trần Hiểu Khâu hỏi ngay.

“Hỏng rồi. Ổ khóa của chiếc hộp ấy đã bị cạy ra, còn làm hỏng một mép của chiếc hộp…” Tôi nói.

“Cái này thì em biết.” Trần Hiểu Khâu nhìn Trần Dật Hàm một cái.

Hiển nhiên cô ấy đã biết được từ chỗ Trần Dật Hàm.

“Hai anh em họ không nhận ra cái hộp là vật lâu năm, thẳng tay cạy chiếc hộp ra, định xem xem bên trong có thứ gì.” Trần Dật Hàm nói: “Sau khi phát hiện đó là một cái đầu lâu, đã nảy sinh tranh cãi một lúc, mới quyết định báo cảnh sát. Người được tiếp xúc với chiếc hộp, chỉ có mấy người chúng ta. Tống Hiền đã mất, còn cậu không có động cơ đánh tráo, hai anh em đó cũng không thể nào kiếm ra một cái đầu lâu như thế.”

“Cho nên, rất lâu trước đó thì cái đầu đã bị đánh tráo rồi?” Tôi hỏi.

“Chắc là vậy. Nhưng mà cảnh sát sẽ không điều tra theo hướng đó. Người nhìn thấy đầu lâu của yêu quái, đến hiện tại chỉ có mỗi mình cậu.” Trần Dật Hàm nói.

Tôi thoáng sửng sốt.

Trần Dật Hàm nói cũng có lý.

Chuyện này có lẽ rồi sẽ để đấy. Trong nhà bà cụ Tống Hiền có đầu người do tổ tiên truyền lại, tuy hơi quái lạ, nhưng lại không thể móc nối đến phạm pháp. Cảnh sát đương nhiên sẽ không thể tiếp tục điều tra.

Còn tăm tích của cái đầu thú ấy, rồi cái đầu người này từ đâu mà có, có lẽ vẫn phải chờ xem tiến triển trong điều tra của nhóm Thanh Diệp.