Đạo diễn hỏi: “Phải chăng Furukawa kun cũng đã nghe được gì rồi?” Furukawa lắc đầu: “Tôi tin là người trong đoàn làm phim chẳng làm gì hết. Chuyện xảy ra như vậy, chắc hẳn là do nhà cụ Shimada thôi. Thật đáng tiếc.” Anh ta đổi chủ đề: “Có phải phim cần quay lại tất cả không? Chúng ta chắc phải đổi cảnh quay đúng không?” Đạo diễn theo đó trình bày dự định sắp tới của đoàn làm phim. Hai người họ xem ra đều không lo lắng mình bị tình nghi giết người, cũng không lo chuyện ma tác quái. Tôi nhìn thấy kí ức của Furukawa từ trong đầu anh ta. Anh ta hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, cũng có nghĩa là không mấy để tâm đến những chuyện này. Tôi cũng không thấy âm khí trên thân hai người này. Nhưng tôi mơ thấy Furukawa, chứng tỏ anh ta đã chết rồi. Nghĩ đến đây, tôi bất giác nhìn qua hồ tắm. Trong hồ tắm nam rất sạch sẽ, không phải sạch theo quan niệm thông thường, mà là không có âm khí. Âm khí của bầy ma nữ không đi vào trong này. Hai người họ sau khi ngâm mình một hồi lâu, thì chuẩn bị đi ra. Furukawa vừa mở cửa ra, bên ngoài vang lại tiếng bước chân và cả tiếng người hô hoán. Đạo diễn gọi cái người đang chạy qua đứng lại: “Chuyện gì vậy?” “Bên nhà tắm nữ xảy ra chuyện rồi.” Người đó hoang mang nói. Mặt đạo diễn lập tức hiện ra nét kinh ngạc, vội vàng theo người đó chạy qua. Người ta đang chen chúc nhau ở trước cửa khu nhà tắm nữ. Thấy đạo diễn và nam diễn viên chính đến, mới có người nhường lối. Trong khu nhà tắm đã có cảnh sát rồi. Tôi dễ dàng xuyên qua đám đông, trông thấy Nam Thiên đang đứng ở hàng trước nhất của đám đông. Tim tôi lập tức loạn nhịp, trừng Nam Thiên. Anh ta không nhìn tôi, mà đang cụp mắt, nhìn mũi bàn chân mình. Tôi cảm thấy có gì đó là lạ, tiếp tục tiến tới liền thấy xác chết nằm trên sàn. Pháp y đang khám nghiệm thi thể, chắc là đang xác định tình huống của người chết. Những khuôn mặt đang lộ ra đều là người tôi biết, chính là các nữ nhân viên của đoàn làm phim, một hàng mười mấy người, nghĩa là có đến mười mấy cái xác. Tôi đi ngang qua một lượt, ánh mắt chợt khựng lại. Biện Tư Quân! Tôi lập tức ngớ ra. Trên thân những người này vẫn còn sót lại âm khí của bầy ma nữ, chắc là họ đã bị ma nữ giết. Biểu cảm của họ rất đau khổ, chứng tỏ trước khi chết, đã có vùng vẫy một khoảng thời gian. Tôi đang định tiến sâu vào trong để quan sát kĩ hơn, thì cảm thấy khung cảnh xung quanh chợt thay đổi. Linh hồn của tôi bị lôi đi, kết nối với Furukawa đến đây đã bị cắt đứt. Tôi đã cảm nhận được một linh hồn mới. Rào rào… lại là tiếng nước. Nước đang xối lên thân thể tôi, là nước chảy từ vòi hoa sen. Trong hơi nóng ngột ngạt xung quanh, có đến mấy cái bóng của phụ nữ đi ngang qua tôi. “Được rồi, nhanh lên rồi ra đi.” “Tôi muốn tắm thêm chút nữa.” “Cô không thấy… thấy sợ sao? Họ đã chết như vậy…” “Đó là ở trên núi. Nhưng ai mà biết chúng ta đã nhiễm phải thứ gì trên ấy.” “Tôi vừa thấy trên quần của Furukawa kun có dính máu…” “Á…” “Cho nên mới nói, trên núi vẫn còn ma nhỉ?” “Các cô nghĩ xem, nước được dùng ở đây, có phải cũng từ trên núi…” “Đừng có tào lao. Ở đây người ta dùng nước máy mà.” “Nước máy thì vẫn có nguồn nước chứ.” Rất nhiều người đang vừa tắm vừa nói chuyện. Tôi đang đứng trong nhà tắm nữ, nên vô cùng ngượng ngập. Những người xung quanh không nhìn thấy tôi, nhưng tôi lại thấy họ, đành cúi mặt xuống, ánh mắt chỉ dám nhìn nền gạch. Tôi cảm nhận được nước đang xối lên đầu Biện Tư Quân. Cô ta nãy giờ im như thóc, chỉ để cho dòng nước trong veo chảy xuống, gội rửa thân thể. Cũng có mấy người đang làm như vậy. Tôi chợt nghe thấy tiếng khóc. Những nhân viên trong đoàn làm phim kia đang sợ hãi bật khóc, hỏi có phải mình sắp chết không, tại sao bà cụ Shimada và cậu bé Shimada Otaki lại chết như thế. “Hai người dâu ấy vẫn chưa đến sao?” Có người hỏi. “Chưa. Cô con dâu của bà cụ Shimada bị bệnh nằm liệt rồi. Còn cô cháu dâu cũng ngất xỉu. Họ…” “Có khi nào họ đã gặp ma thật rồi không nhỉ? Bị ma nhập thân?” “Đừng nói nữa mà!” “Không chừng người địa phương vốn biết là tại sao đó. Cô nghĩ xem, chết hai người rồi, cảnh sát ở đây cũng chẳng bắt giam chúng ta, còn bố trí cho chúng ta chỗ ở và tắm giặt…” “Này, các cô đừng nói nữa, càng nghe càng sợ.” “Không chừng là chút ân huệ trước lúc ra đi nhỉ? Để chúng ta ra đi có thể diện một chút…” “Cô đang nói cái gì vậy hả!” “Bộ không đúng sao? Nhà Shimada chẳng phải đã bị giết à? Không phải chỉ giết người của nhà Shimada… Kể ra, số người trong đoàn chúng ta bị giết còn nhiều hơn nhà Shimada mà.” Tiếng khóc lóc càng lớn hơn. Biện Tư Quân lập tức đứng bật dậy, đụng phải chiếc ghế dựa mình đang ngồi. Tiếng động ấy vang vọng trong nhà tắm, khiến những người xung quanh đều im bặt. “Ở đây ngột ngạt quá, tôi đi ra trước nhé.” Biện Tư Quân ngượng ngùng nói với những người xung quanh, gượng gạo mỉm cười. Cô ta khóa van nước lại. Những người khác vẫn đang nhìn cô ta. Tôi cảm thấy âm khí đột nhiên xuất hiện trong hơi nước. Không biết từ đâu tràn vào, âm khí của bầy ma nữ đang lan tỏa trong khu nhà tắm. Tôi rà soát xung quanh, nhưng chẳng thấy gì ngoại trừ bóng dáng của những người phụ nữ, trong hơi nước mù mịt chỉ còn âm khí. Không nơi nào mà không có nó. Tôi bắt đầu trở nên căng thẳng. Lạch cạch. Biện Tư Quân kéo cánh cửa nhà tắm, nhưng không mở được cửa. Lạch cạch! Cô ta mạnh tay hơn. Lạch cạch, lạch cạch! Bên cạnh có người bước đến giúp một tay. Hai người họ đều đã dùng hết tất cả sức lực. Trên trán Biện Tư Quân đã lấm tấm mồ hôi. “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Bị sao thế?” Những người xung quanh lên tiếng hỏi. “Không mở được…” Mặt Biện Tư Quân đã đỏ gay, nhưng trong lòng cô ta đang ớn lạnh. Hơi nước nóng phà lên thân thể, dần dần khiến người ta thấy khó chịu. Biện Tư Quân đập đập tay lên cánh cửa: “Có ai không? Có ai ngoài đó không?” Những người khác cũng xúm đến chỗ cánh cửa, luống cuống tìm cách mở ra. “Các cô tránh ra một chút!” Có ai đó quát lên, tay giơ lên chiếc ghế nhựa. Người đang đứng ở cửa tránh qua một bên, cô ta dùng chiếc ghế nhựa đập mạnh lên cửa. Rầm, cánh cửa khẽ rung lên nhưng nhanh chóng nằm yên trở lại, không chút di chuyển. Những người khác bắt chước cô ta, bắt đầu dùng ghế đập cửa. Rầm! Rầm, rầm! “Cứu mạng! Cứu với!” “Bớ người ta, cứu với!” Tiếng kêu la không vang ra bên ngoài được, mà cửa cũng không thể mở. Hơi nước nóng trong nhà tắm càng nhiều hơn. Có người đi kiểm tra quạt thông gió, phát hiện nó đã dừng lại từ khi nào. “Mở nước lạnh đi, mở nước lạnh thử xem.” Có người đề nghị. Vòi sen được mở ra, nước lạnh chảy xuống, hình như nhờ thế mà người ta tỉnh táo lại đôi chút. Nước rơi trên nền gạch, phát ra những âm thanh trong trẻo. Những âm thanh ấy không biết từ bao giờ đã biến thành tiếng cười, tiếng cười lanh lảnh của một đám phụ nữ. “Ai vậy?” Có người quát lên. Nhưng xung quanh ai cũng đang khóc, hoàn toàn không có người đang cười. “Á á…” Cùng với tiếng hét, ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về phía một người phụ nữ. Cô ta vốn đang dùng nước lạnh để rửa mặt, rồi thình lình té nhào ra đất, tay chỉ về phía vòi nước. Những hạt nước rơi xuống, không biết từ bao giờ đã biến thành màu đen. Nhìn kĩ qua màn khói mù của nước nóng, sẽ nhận ra không phải nước biến thành màu đen, mà là trong nước đã xuất hiện thứ gì đó. Những sợi tóc mỏng dài từ trong vòi sen chui ra, liên tục rũ xuống tận nền gạch, rồi trải rộng ra như tảo biển. Những người phụ nữ bắt đầu hét toáng lên. Biện Tư Quân run bần bật, vô tình bị đẩy đến cửa nhà tắm, lưng áp sát vào mặt cửa. Chợt một đôi tay từ sau lưng Biện Tư Quân thò đến, bịt miệng Biện Tư Quân lại. Đó là tay phụ nữ. Đầu óc Biện Tư Quân rơi vào trống rỗng, chỉ còn biết trợn to mắt, nhìn về phía trước. Tôi đang đứng trước mặt Biện Tư Quân, nên đã nhìn thấy người xuất hiện sau lưng cô ta. Trịnh Tiểu Khê!