Những người quen biết bà cụ Shimada vốn rất ít, truyền thông bên Nhật cũng chưa phỏng vấn người nhà cụ Shimada. Cộng đồng mạng bên nước chúng tôi đương nhiên không hề biết chủ của sơn trang suối nước nóng Odama và cũng không thể hiểu tại sao bà ta lại đi đầu thú, chỉ có thể ngồi hóng hớt thông tin bên lề. Trong lòng ôm mối nghi ngờ, tối đến đi ngủ, tôi chẳng được yên giấc cho lắm. Sau khi cơn mê man qua đi, tôi cảm thấy có ai đó sờ đầu mình. Mẹ tôi vào phòng sao? Không đúng lắm, đây là… tay đàn ông mà. Không lẽ là cha? Tôi lại bị xoa xoa đầu mấy cái, mới tỉnh dậy. Tầm nhìn trước mắt rất thấp, tôi thấy cửa giấy và chiếu tatami. Hai thứ này đã khiến tôi lập tức tỉnh táo trở lại. Tách mình ra khỏi đối tượng nhập vào, tôi trông thấy một người đàn ông lạ mặt và một con mèo quen thuộc. Chính là con mèo đen trắng ấy. Người đàn ông kia đang vuốt đầu nó, tay còn lại cầm một miếng cá khô, đút cho nó ăn. “Meo meo!” Trong phòng vẫn còn những con mèo khác, đang vây quanh người đàn ông. Con mèo trắng đen nhảy khỏi chân người đàn ông, liếm láp móng vuốt của mình, nhẹ nhàng đi đến chỗ có ánh nắng, nằm xuống ngáp một cái, lim dim hai mắt ngủ gật. Tôi nhìn kĩ khuôn mặt người đàn ông một lát, thì nhận ra đấy chính là người đàn ông tôi từng thấy trong cảnh mộng. Không phải cảnh mộng của tôi mà là của Bạch An. Cái xác nổi lên trong hồ nước nóng, chính là người đàn ông đang ở trước mặt. Đây là chồng của bà cụ Shimada. Tôi quay qua nhìn con mèo kia. Chắc nó chính là con đã bị bà cụ Shimada giết chết nhỉ? Trên hành lang vẳng lại tiếng bước chân. Cửa lùa được mở ra, kêu “soạt” một tiếng. Mèo trong phòng, con thì bỏ chạy, con thì cuộn người lại, cũng có con rướn lưng, hai tai giật giật, nhìn chăm chú về phía cửa phòng. Chỉ có mỗi con mèo trắng đen là vẫn đang ngủ gà ngủ gật, đôi tai động đậy một chút, rồi trở lại trạng thái ban đầu. “Ông lại chơi với đám súc vật này đấy à? Tôi khó chịu! Tôi ghét mấy cái thứ này! Đem chúng đi vứt đi! Bây giờ tôi đang có thai, những thứ này làm tôi thấy khó chịu trong người!” Giọng của người phụ nữ rất lạ, nhưng qua khuôn mặt thì tôi đã thấy thấp thoáng hình ảnh của bà cụ Shimada. Đây chắc hẳn là cụ Shimada hồi còn trẻ. Người đàn ông nghe thấy những lời này thì bực mình gắt gỏng: “Có gì mà khó chịu? Đâu có chạy qua nhà của bà đâu. Bà cứ ở trong phòng tĩnh dưỡng, mấy con mèo này không cần bà phải chăm sóc.” Bà cụ Shimada xụ mặt xuống, bờ ngực phập phồng dữ dội, đột nhiên hai tay tự ôm lấy bụng mình, la lên. Người đàn ông ghét bỏ nhìn bà cụ Shimada ngồi phịch xuống sàn, lớn tiếng gọi: “Tanaka đâu rồi, Haruka Tanaka! Có tiếng bước chân chạy thình thịch lại gần, một người phụ nữ trung niên hớt ha hớt hải: “Thưa ông, thưa bà! Bà ơi!” Bà ta đỡ bà cụ Shimada dậy. Nhưng bà cụ Shimada vẫn nằm ăn vạ: “Bụng tôi đau quá! Đem những thứ này vứt hết đi! Vứt hết đám súc sinh này cho tôi!” Người đàn ông đứng bật dậy, đùng đùng bước đến, tóm lấy bà cụ Shimada kéo ra ngoài. Tôi há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng gà bay chó chạy này. Không khỏi quay qua nhìn con mèo trắng đen. Nó đang nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng. Con mèo này rất thông minh, tôi đã nhìn thấy một số đoạn kí ức từ nó. Đó là một cô gái lạ khác, tầm mười mấy tuổi, đang ôm con mèo ngồi trong gian nhà kiểu Nhật. Thế ngồi đoan trang đẹp đẽ, nhẹ nhàng nhướn mắt, nở một nụ cười e lệ. Người ngồi đối diện với cô gái là chồng của bà cụ Shimada, bây giờ còn trẻ hơn khi nãy. Ông ta cũng đang nhấp nhổm không yên, mặt ửng đỏ, ấp a ấp úng khen con mèo trắng đen. Con mèo ngẩng lên nhìn chăm chú cô gái, được xoa đầu âu yếm. Hình ảnh chợt thay đổi, tôi nhìn thấy cảnh tượng cô gái bị người nhà lôi đi. Cô ta khóc lóc định ôm con mèo theo, nhưng đã bị người nhà kéo đi xa. Con mèo sau đó chắc đã trải qua những tháng ngày lang thang vất vưởng, chạy lên trên núi, mới được người đàn ông này nhặt về nuôi. Chỉ thông qua kí ức của con mèo thì chưa nhận ra được gì nhiều, nhưng kết hợp với những gì vừa xảy ra, tôi đã có thể xác định, bà cụ Shimada đã nói dối. Quan hệ giữa hai vợ chồng bà ta cùng với lai lịch của người chồng rõ ràng không giống như bà ta đã kể với người ta. Cảnh tượng của cảnh mộng lại thay đổi. Con mèo trắng đen chạy đến chỗ gần đền thần, hình như đang nằm ngủ gật trên tượng Bồ Tát. Tiếng bước chân khiến con mèo thức giấc, cùng với tiếng con nít khóc oa oa khiến người ta phát bực. Bà cụ Shimada lập tức nhìn thấy con mèo. Bây giờ chắc nó đã già lắm rồi. Nó bò xuống, từ trong đền thần chạy ra, vẫy vẫy cái đuôi, chậm rãi đi ra sau đền thần. Nó chạy đến đầm nước đằng sau đền uống vài ngụm. Chợt có bóng đen đổ kín thân thể con mèo. Bà cụ Shimada chẳng biết đã đuổi kịp nó từ bao giờ, đang từ trên cao nhìn nó, ánh mắt tràn ngập căm ghét. Bà ta thò tay đến, túm lấy cổ con mèo. Con mèo kêu “ngáo” một tiếng, cật lực vùng vẫy. Móng vuốt của nó cào rách mu bàn tay của bà cụ Shimada. Bà cụ Shimada thẳng tay ném nó xuống đầm nước. Sự đau khổ của con mèo đang hứng chịu truyền qua cho tôi. Con mèo bơi dưới đầm, định bò lên. Bà cụ Shimada chửi to một tiếng, nhìn quanh quất khắp nơi, rồi nhặt lấy một khúc cành cây khô bị gãy, đi quanh mép đầm, đánh lên người con mèo. “Con đĩ này! Đĩ thõa! Mày đáng phải đi chết từ lâu rồi! Mày đi chết đi!” Bà ta hệt như hóa rồ, bộc lộ ra một nỗi căm hờn không thể hiểu nổi. Tanaka đang bế Shimada Raito giật bắn người, run lên bần bật. Shimada Raito sợ quá nín cả khóc, chỉ ngơ ngác nhìn mẹ của mình. Con mèo kêu lên thảm thiết dưới đầm nước, dần dần đuối sức, thân thể chìm thẳng xuống. Bà cụ Shimada đứng yên bên hồ, nhìn nó chìm xuống, đến khi mặt nước dần yên tĩnh trở lại… Cốc… Tiếng ống nước gõ vào nhau vang lên, mang lại cho người ta cảm giác bình yên an lành. Bà cụ Shimada vứt khúc cây đi, vẻ mặt cũng đã dịu xuống. “Về thôi.” Bà cụ Shimada nói, quay lại nhìn đầm nước rồi cất bước đi ngang qua Tanaka. Tanaka nhìn đầm nước rồi lầm lũi quay người, đi theo bà cụ Shimada. Thời gian lại nhảy cóc, tôi nhìn thấy xác con mèo nổi lên mặt đầm. Xác đang bị trương phình, bộ lông trắng đen nhàu lại thành một cục đen ngòm. Đúng lúc này chồng bà cụ Shimada đến bên mép đầm, trông thấy xác con mèo ngay. Sau một thoáng bàng hoàng, ông ta đau đớn khóc rống lên, nhảy xuống đầm, vớt xác con mèo, ôm chặt vào lòng. Một lúc lâu sau, ông ta mới quệt nước mắt, từ dưới đầm leo lên, đi đến bên cạnh đền thần, đào một nấm mộ nhỏ, chôn xác con mèo xuống. “Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi…” Người đàn ông quỳ bên nấm mộ dập đầu khóc thảm. Trên nấm mộ nhỏ xíu, linh hồn của con mèo hiện lên. Nó lặng lẽ nhìn người đàn ông. Ông ta sau khi khóc một hồi lâu thì đứng dậy trở về khách sạn. Con mèo đi theo đằng sau ông ta. Lúc này trong khách sạn vẫn chưa được bao quanh bằng bức tường rào, mà chỉ là một vòng hàng rào rất thấp. Người đàn ông đi vào qua khung cửa nhỏ, con mèo nhảy hẳn qua hàng rào, nhẹ nhàng tiếp đất, đi vào trong khách sạn. “Ông chạy đi đâu đấy? Còn biết bao nhiêu chuyện ông phải làm mà…” Bà cụ Shimada đanh mặt lại, trách móc người đàn ông. Ánh mắt bà ta đảo một lượt thân thể ông ta, nhìn thấy quần áo ướt nhẹp lại dính đầy bún đất, bà ta liền biến sắc mặt. “Là bà đã giết nó đúng không? Là bà làm đúng không?” Ông ta gằn giọng. Thái độ của bà cụ Shimada rất khéo léo: “Ông đang nói gì vậy? Tôi không hiểu.” “Là do bà làm! Chính là bà! Tất cả là tại bà!” Ông chồng đột nhiên quát to rồi nhào đến, tóm lấy cổ của bà cụ Shimada, xô bà ta ngã xuống sàn.