Trước mắt tôi chợt tối sầm lại, mãi đến khi nhìn thấy một vầng trăng. Không phải trăng tròn, mà là trăng non. Ánh trăng khá ảm đạm đang bị lá cây che phủ. Cả người tôi giống như đang bay như con thoi trong rừng khuya, lướt nhanh qua những thân cây có hình thù kì dị. Càng lúc bay càng cao, mãi cho đến khi lên đến ngọn cây. Xa xa, tôi nhìn thấy một kiến trúc màu đỏ, giống như trụ cổng và đền thờ. Bay đến gần, mới nhận đó là một tòa cổng Torii*. Lớp sơn đỏ trên bề mặt cổng đã bị bong tróc loang lổ. * Cổng Torii: một kiến trúc phụ của đền thờ thần Nhật Bản. Tượng trưng cho ranh giới đi vào vùng đất của thần thánh. Lúc bay xuyên qua khe hở của cổng Torii, hình như tôi đã nhìn thấy vết mối đục ở trong ấy. Vèo một cái, chiếc cổng đã bị bỏ lại sau lưng. Thân thể tôi hạ xuống, đi vào trong rừng cây. Méoooo…. Tiếng mèo kêu vô cùng thê lương. Trước mắt tôi đột nhiên bừng sáng, giống như đám cây cối đều nhường lối đi do tiếng mèo kêu vậy. Tôi nhìn thấy đền thờ thần trong rừng, cũ nát, sơ sài, chỉ còn lại một căn nhà nhỏ xíu. Trong vùng tối của căn nhà có một đôi mắt lộ ra. Con ngươi không phải của loài người đang sáng lập lòe trong bóng đêm. Một cánh tay từ trong bóng tối thò ra, vỗ về cái thứ nhỏ xíu ấy. Nó thả lỏng thân thể, nhắm mắt lại, cả thân hình chợt biến mất trong bóng đêm u tối. Tiếng nước róc rách vang lại, kéo cả người tôi bay đi. Dòng suối men theo núi chảy xuống, hình như là nước từ tuyết tan, vạch hẳn một lối giữa rừng cây. Con đường ấy không ngừng vươn dài đến lưng chừng núi. Tuyết trắng phau phau đang bao lấy một sơn trang. Từng luồng hơi nóng bốc lên từ trong sơn trang. Thân thể tôi đột nhiên trầm xuống, lập tức rơi vào trong sơn trang, rồi nổi lên mặt nước. Ùng ục… ùng ục… Có thứ gì đó đang từ đáy nước nổi lên. Tim tôi loạn mất một nhịp đập, trong đầu hiện ra khung cảnh quái dị mà mình đã từng thấy cách đây không lâu. Ùng ục… ùng ục… Cái thứ đó cuối cùng cũng đã lên đến gần mặt nước. Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một đôi chân, kế đến là đùi, bụng… Ùng ục… ùng ục… Một thân thể thẳng tắp cứ thể trào ngược lên. Đó là khuôn mặt nhuốm gió sương của một người đàn ông trung niên. Điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của tôi. Khuôn mặt đó đã méo mó biến dạng, dẫu vậy nhưng cũng để tôi chắc chắn, đó không phải là mặt ma mà Bạch An từng vẽ. Thần kinh của tôi căng đến tột độ, mọi thứ đến bất thình lình như vậy, rất dễ đứt phựt. Ý thức của tôi cũng đã quay lại thân thể. Đây không phải là cảnh mộng sản sinh từ năng lực của tôi. Vừa rồi, hình như ý thức của tôi và Bạch An đã trùng lặp với nhau, mọi thứ nhìn thấy đều có cảm giác sống động. Không phải tự mình xuất hiện ở đó, không phải nhập vào một người nào đó, xuyên thời gian không gian. Tôi xoa trán. “Lâm Kỳ? Lâm Kỳ!” Chiếc điện thoại rớt trên giường vang ra tiếng gọi của Ngô Linh. Tôi cầm máy lên: “Tôi đây. Vừa rồi tôi lại nhìn thấy một số thứ. Tôi có thể đã nhìn thấy thứ mà Bạch An đã nhìn thấy.” Ngô Linh nghe tôi thuật lại xong, mới nói: “Đoàn làm phim bên chỗ Nam Thiên đã xảy ra tai nạn, có một nhân viên công tác ngã xuống nước chết đuối.” Hô hấp tôi như dừng lại. “Đoàn làm phim tạm thời đình công. Nam Cung đã bảo Nam Thiên nhanh chóng rời khỏi chỗ ấy. Nhưng sự tình e là không mấy thuận lợi. Chúng tôi đã đặt vé máy bay, sẽ nhanh chóng qua đó. Chỗ cậu có phát sinh bất kỳ tình huống gì thì hãy lập tức liên lạc với chúng tôi.” Tôi nhận lời, nhưng lòng vẫn đang nặng trĩu. Cái cảm giác ức chế ấy không vì những thông tin Ngô Linh cung cấp mà tan biến. Người gặp nạn không phải Nam Thiên, nhưng tôi vẫn thấy rất bất an. Tôi đã từng nếm trải loại cảm giác này trong quá khứ, nhưng chưa bao giờ nó mãnh liệt như vậy. Theo bản năng, tôi có cảm giác lần này sẽ lại là một thứ cực phiền phức. Là một con yêu quái gì đó ở bên Nhật sao? Đôi mắt mèo, cánh tay mà tôi đã nhìn thấy… Ở Nhật, chắc cũng có rất nhiều truyền thuyết tương tự chứ nhỉ? Bản thân họ cũng nhờ những đề tài phim ma, chuyện lạ mà nổi tiếng, truyền thuyết dân gian cũng vô cùng phong phú… Tôi thấy đau hết cả đầu, đã ngắt cuộc gọi nhưng không tài nào ngủ nổi. Nhưng sau đó, tôi đã không nằm mơ nữa. Mặc dù tôi cứ luôn nghĩ về những chuyện đó, nhưng không mơ thấy được. Không hề đi vào cảnh mộng, cũng không nhìn thấy “giấc mơ” của Bạch An. Sáng sớm thức dậy, tôi kiểm tra điện thoại trước, xem trang mạng xã hội của Bạch Anh, hôm qua tôi đã đăng kí theo dõi. Vào bốn giờ sáng, Bạch An đăng lên một dòng trạng thái: “Cứ có cảm giác rất bất an. Hình như sắp có chuyện lớn xảy ra.” Tim tôi nhảy thót một cái. Không lẽ dự cảm của tôi cũng bắt nguồn từ cảm giác của Bạch An? Hay là Bạch An và tôi có suy nghĩ giống nhau? Bên của Ngô Linh vẫn chưa thấy có tin mới, tôi cũng không dám tùy tiện gọi điện cho Nam Thiên. Tôi thực sự rất lo lắng, chỗ của Nam Thiên vốn dĩ sẽ không có chuyện gì, vận may của anh ta đủ để đuổi đi vận xui, nhưng do tôi đã làm chuyện dư thừa, mà rước tai vạ đến cho anh ta. Chuyện này đã từng xảy ra một lần rồi. Tai họa ở khu Dương Sơn còn chưa trôi qua bao lâu. Tôi dậy đánh răng rửa mắt, ăn sáng với cha mẹ, rồi mới đi làm. Giờ cao điểm của sáng thứ sáu, tinh thần của mọi người có vẻ khác hẳn ngày thường, hình như vui vẻ hơn rất nhiều. Lúc khác, chắc tôi cũng sẽ như vậy. Ngày mai không phải đi làm, đúng ra sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Nhưng bây giờ, tôi cứ bồn chồn không yên, chốc chốc lại lấy điện thoại ra xem thử. Đến cơ quan, tôi kể lại sự tình cho đám Tí Còi nghe. Nhưng họ lại rất bình thường, không hề cảm thấy cái không khí dị thường, tâm trạng giống như những người đi làm bình thường khác. “Anh Kỳ, anh cũng giống như người tên Bạch An ấy hả? Cảm thấy được cảm giác của anh ta, nghĩ đến những gì anh ta nghĩ?” Tí Còi nói. “Có lẽ vậy. Cực kỳ khó chịu.” Tôi xoa xoa trán, cảm thấy trong đầu hình như có dây thần kinh nào đó đang căng cứng, thỉnh thoảng lại nhói đau. “Anh nên nghỉ ngơi đi.” Tí Còi lo lắng nói. Tôi chỉ biết gượng cười. “Tìm chuyện để dời lực chú ý vậy.” Tôi thở dài. “Công việc thực ra cũng gần xong rồi. Hiện tại chỉ còn mấy hộ chưa kí hợp đồng.” Trần Hiểu Khâu nói. Thôn Sáu Công Nông quả thực đã gặp phải quá nhiều tai ương, điều này mang đến cho công việc của chúng tôi không ít thuận lợi. Rất nhiều người có quyền tài sản vốn không chịu dọn đi, có lẽ còn kì kèo đòi tiền bồi thường giải tỏa. Bây giờ lại cứ như một đám người chạy nạn, ồn ồn ào ào lấy tiền rồi gấp rút dọn nhà. Nhóm Tưởng Hựu ở kế bên hình như rất ngưỡng mộ năng suất làm việc cao của chúng tôi. “Hôm nay có hẹn đến nhà bà cụ Tống.” Gã Béo nói. “Tống Hiền?” “Ừ.” Bà cụ này vốn dĩ là trọng điểm mà chúng tôi chú ý đến. Nhà bà có hai đứa con trai, không ưa nhau lắm, chưa đạt được ý kiến thống nhất. Bản thân bà cụ như giả mù giả điếc, không nói gì hết, để cho hai đứa con cãi vã nhau. Không biết có phải đã biết sợ bởi sự tình của nhà Từ Quang Tông rành rành ngay trước mắt, hai anh em Từ Cương và Từ Thiết rơi vào cảnh nhà nát người vong, không một ai thoát nạn hay không. Mà hai đứa con của bà cụ Tống Hiền đã dừng chiến, hình như trở nên giống hệt bà cụ, trầm mặc ít nói. Chúng tôi nói gì, họ cũng được được được, hoàn toàn dựa theo quy trình mà làm, không một chút ý kiến. Chúng tôi cũng thấy nhẹ cả người. Bớt chút thời gian công sức bao giờ cũng là tốt. Sau khi thu dọn đồ đạc trong văn phòng ở cơ quan xong, chúng tôi liền xuất phát đi đến thôn Sáu Công Nông. Trên đường, điện thoại của tôi đổ chuông, là Ngô Linh gọi đến. Tôi vội vàng nghe máy, trong lòng thầm cầu mong mình nhận được tin tốt lành. Giọng của Ngô Linh khá mệt mỏi: “Lâm Kỳ, mấy ngày này cậu hãy chuẩn bị cho thật tốt nhé.” Đầu tôi lập tức rơi vào trống rỗng: “Chuyện gì vậy?” “Cảnh mà đoàn làm phim chọn để quay có tuyết rơi lớn, đường lên núi đã bị chặn, không thể ra vào. Tín hiệu cũng mất rồi.” Ngô Linh nói. Tôi vẫn còn hoang mang: “Chặn đường? Tín hiệu mất? Cô không đùa chứ? Đoàn làm phim chạy lên đâu quay vậy?” Bộ phim điện ảnh có tên “Sự kiện giết người ở sơn trang suối nước nóng”, mời ngôi sao nổi tiếng nước ngoài đóng vai phụ, là sản phẩm thương mại, không thể lấy cảnh ngay tại studio sao? Không lẽ cũng giống như những bộ phim nghệ thuật bom tấn, chạy đua giải thưởng, nên mới chạy lên rừng sâu núi thẳm mà quay? “Đoàn đã chọn một khách sạn cổ kính nằm trong núi, giao thông vốn đã bất tiện rồi. Trận tuyết này… cũng khá là quái lạ. Hiện tại chúng tôi đang ở một thị trấn nhỏ gần đó, có thể nhìn thấy âm khí trong núi… đoán là trên núi có một con ma cực mạnh, có lẽ chính là cái thứ cậu đã thấy.” Ngô Linh nói.