“Hỏi rồi, không biết tên, người chết lẫn tài xế đều không biết, nhưng cảnh sát đã điều tra ra, thủ phạm cũng đã bị bắt. Không phải người Dân Khánh, kiểu lái xe tải đường dài. Cảnh sát tìm được người, bên bảo hiểm bồi thường, người cũng bị giam, chắc đang trong quá trình làm việc, do thủ phạm bỏ trốn hay gì đó… Nhưng có thể chắc chắn, tài xế ấy đã tông người, trên xe vẫn còn vết máu. Chứng cứ đầy đủ.” “Ừ.” “Chúng tôi đã hỏi thăm cặn kẽ, rồi báo lại với Nhiễm Nhiễm. Nhưng cậu ấy… nói sao nhỉ…” “Hình như cậu ấy không tin.” “Không tin?” “Đúng vậy. Hôm đó chúng tôi đến gặp, lúc kể lại cho cậu ấy nghe, chúng tôi đều rất vui. Năm người chúng tôi còn hẹn nhau đi ăn cơm nữa. Là cái chị khóa trước mà tôi tìm được đã hỏi thăm ra đó. Tiểu Ái cũng biết mà. Trước đó chúng tôi đã báo cho mấy cậu ấy biết, Lý Bằng với Hồ Kiệt cũng rất quan tâm, thỉnh thoảng lại hỏi thăm tình hình. Còn Nhiễm Nhiễm thì chưa bao giờ hỏi tới. Lúc báo cho cậu ấy biết, cậu ấy lại không tin là chúng tôi có thể hỏi ra. Vừa thăm dò ra tin tức, hôm đó ăn cơm, chúng tôi liền báo cho cậu ấy hay, nhưng cậu ấy vẫn cứ cái bộ dạng ấy, u sầu ủ dột, cực kỳ… sao nhỉ, lạnh nhạt ấy. Cậu ấy ăn rất ít, hầu như chẳng ăn gì. Chúng tôi cũng mấy ngày rồi chưa ăn cơm cùng cậu ấy. Chúng tôi ở cùng một phòng ký túc. Các bạn cùng lớp khác cũng từng hỏi chúng tôi, có phải nhà cậu ấy có chuyện gì hay không, có phải chúng tôi đã làm mích lòng cậu ấy chuyện gì hay không. Phòng chúng tôi có sáu người, còn ba bạn khác không biết chuyện của chúng tôi. Chúng tôi từng nói đi Thiệu Trang chơi, nên khi nhập học các bạn ấy cũng hỏi thăm, chúng tôi đành kiếm cớ cho qua chuyện… Các cậu ấy đều nghĩ lúc chơi ở Thiệu Trang đã xảy ra chuyện gì đó, khiến chúng tôi và Nhiễm Nhiễm xích mích nhau. Nhiễm Nhiễm cũng chẳng thèm quan tâm mấy cậu ấy. Sau đó cứ lủi thủi một mình, hầu như luôn luôn lủi thủi một mình ra ra vào vào, lên lớp, ăn cơm đều không đi cùng với chúng tôi, cũng chẳng thèm nói chuyện với chúng tôi…” “Chúng tôi cho rằng biết được không phải lỗi của chúng tôi là xong chuyện…” “Sau đó chúng tôi lại tìm chị khóa trước ấy nữa, vì muốn biết tên của người chết. Ít nhiều gì chúng tôi cũng thấy mặt một lần… đi đốt chút vàng mã này nọ. Vừa rủ Nhiễm Nhiễm thì cậu ấy liền chửi chúng tôi bị tâm thần… chửi rất lớn tiếng và xối xả, toàn những lời thô tục. Người trên hành lang khi ấy đều nghe thấy cậu ấy đã chửi chúng tôi như thế… rất nhiều người chạy đến hóng chuyện… Thầy giáo vụ cũng bị gọi đến.” “Thực sự chúng tôi có làm gì đâu. Lúc đó chúng tôi thực tình không biết, chúng tôi không biết gì hết… Chúng tôi chỉ nghĩ, chắc cậu ấy bị chuyện đó làm cho sợ phát khiếp, rồi thần kinh có vấn đề… Chúng tôi…” “Cậu ấy tự nghi thần nghi quỷ… chẳng phải đã mua rất nhiều đồ sao? Nào là bùa hộ thân, bùa giấy, cả thập tự giá nữa. Chúng tôi đều nghĩ cậu ấy bị bệnh rồi… Tối đến… tối đến tôi thức dậy, vừa mở mắt ra, cậu ấy nằm ở giường đối diện, tôi phát hiện cậu ấy đang mở mắt, nhìn chằm chằm cửa phòng. Tôi… tôi thực sự… thực sự rất sợ… cũng chẳng dám gọi cậu ấy, chỉ nằm nhìn cậu ấy như thế. Cửa phòng cũng chẳng có gì hết, không tiếng động… Giống như cậu ấy đã nhìn thấy gì đó… rồi đột nhiên cậu ấy… cậu ấy rúc vào trong chăn, không ngừng run lên bần bật.” “Tôi nằm ngủ ở tầng dưới, có hai lần cảm nhận được, cậu ấy đang run, còn nói thầm gì đó nữa.” “Cậu ấy lén dán bùa trong phòng ký túc, rồi đốt bùa giấy. Sau đó cậu ấy trở về nhà, xin phép nghỉ học dài hạn. Chúng tôi cũng không rõ cụ thể là sao. Thầy giáo vụ không chịu nói dù chúng tôi có hỏi thăm. Gọi điện đến nhà cậu ấy, mẹ cậu ấy bắt máy, bảo cậu ấy không được khỏe. Thầy giáo vụ cũng bảo thế. Cậu ấy cứ như vậy… mãi cho đến lúc thi xong, nghỉ học. Bốn người chúng tôi định đi thăm cậu ấy, đã hẹn xong cả rồi, nhưng điện thoại qua nhà thì không thấy ai nghe máy, bèn hỏi thăm địa chỉ nhà cậu ấy ở chỗ thầy giáo vụ. Rồi chúng tôi cùng nhau qua đó trước khi kỳ nghỉ bắt đầu. Đến khu dân cư, tìm ra nhà cậu ấy, gõ cửa mãi mà chẳng có ai đáp. Chúng tôi đã gọi mấy tiếng, khiến hàng xóm đi ra, biết chúng tôi là bạn học của cậu ấy, thì nói cho chúng tôi biết… Cậu ấy… cậu ấy… bị điên rồi… Nhà cậu ấy… cậu ấy nói mình nhìn thấy ma, nhà cậu ấy đã mời thầy đến tụng kinh, làm pháp sự nhưng đều vô ích… Chúng tôi thực sự không ngờ… không ngờ lại ra nông nỗi ấy… Chúng tôi gõ cửa tiếp, cuối cùng cậu ấy cũng đã ra mở cửa.” “Hu hu…” “Cậu ấy trông khác hẳn, cả người… cứ như vừa trải qua một trận bệnh nặng, thần thái cũng rất lạ. Vậy đó. Chúng tôi đều giật mình khi nhìn thấy. Cậu ấy cũng chẳng nói chuyện, chỉ nhường lối cho chúng tôi vào. Cậu ấy ngồi trên ghế sofa, không nhìn chúng tôi, cũng chẳng nói chuyện. Chúng tôi nói gì, khuyên cỡ nào cậu ấy cũng không phản ứng. Chúng tôi thực sự… Lúc chúng tôi chuẩn bị ra về…” “… Hức hức…” “Lúc chúng tôi mở cửa ra thì cậu ấy vẫn đang ngồi trên sofa. Tôi vừa quay đầu lại, định chào tạm biệt. Tôi thấy cậu ấy quay qua nhìn chúng tôi, vẻ mặt ấy… vẻ mặt ấy cứ như nhìn thấy ma vậy. Cậu ấy nhảy dựng lên, thực sự đã nhảy lên, từ trên ghế nhảy dựng lên, miệng không ngưng la hét, mắt trừng trừng nhìn chúng tôi. Lúc đó thực sự chúng tôi chẳng biệt cậu ấy bị gì nữa.” “Tôi sợ đến nổi da gà, cứ ngỡ sau lưng chúng tôi có gì đó. Lý Bằng xem rồi, ngay cửa chẳng có ai, cũng chẳng có gì hết. Cậu ấy bảo thế, tôi cũng quay lại nhìn, không có gì cả.” “Hình như Nhiễm Nhiễm đã nhìn thấy gì đó, nên cứ la hét rất lâu, còn kêu đừng lại đây gì đó nữa. Cậu ấy… thực sự giống hệt bị điên. Lúc đó mẹ cậu ấy về, liền chửi bới rồi đuổi chúng tôi về. Chắc bà ấy đã biết chuyện xảy ra trên đường hôm đó, nên chửi chúng tôi xối xả. Chúng tôi… chúng tôi đành ra về…” “Ừ.” “Sau đó, lúc nhập học… Lúc nhập học không thấy Nhiễm Nhiễm đâu. Chúng tôi nghe thầy giáo vụ bảo… cậu ấy tự sát rồi… chết ở trong nhà, uống thuốc… tự sát rồi…” “Hu hu…” “Chúng tôi, chúng tôi muốn đến nhà cậu ấy lần nữa. Lý Bằng và Hồ Kiệt không chịu đi. Sau đó hai chúng tôi tự đến. Nhà cậu ấy không có ai, không có ai mở cửa. Hàng xóm bảo cha mẹ cậu ấy đã ra ngoài rồi. Đám tang của cậu ấy đã làm xong, chết đã hơn một tuần. Chết ngay lúc Tết, hết Tết là đám tang cũng vừa xong. Không có ai đến. Đám tang không có ai đến dự hết. Cha mẹ cậu ấy sau đó cũng sớm đi tối về, còn thường xuyên vắng nhà nữa, hình như đang định chuyển nhà, có lẽ đến ở chỗ của họ hàng. Chúng tôi… chúng tôi đã chuẩn bị về… lúc từ trong tòa lầu đi ra, sắp rời khỏi khu dân cư, sắp quẹo qua ngã rẽ thì…” “Ực… phù phù…” “… Đúng lúc rẽ qua, tôi thấy… chỉ là qua khóe mắt thôi, có một chiếc áo đỏ…” “Phù… phù…” “Có một chiếc áo đỏ… tôi liền quay đầu qua… trong tòa lầu… trong cổng tò vò của tòa lầu, có một người mặc áo đỏ… Tôi… tôi lập tức kéo Tiểu Ái bỏ chạy.” “…” “Các cô vẫn chưa thấy rõ người đó là ai à?” “Chưa. Nhưng chắc chắn người đó có vấn đề! Cô ta cứ đứng ở chỗ cổng tò vò ấy, không đi ra cũng chẳng đi vào, cứ đứng ngay đó, hình như đang nhìn chúng tôi…Tôi… tôi sợ… thực sự rất sợ…” “Tôi bị Ngô Tuyết kéo chạy ra ngoài… Tôi… phù… tôi cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì, nhưng tôi cũng thấy sợ. Sau lưng hình như có thứ gì đó. Chúng tôi thực sự đã chạy rất lâu, ra khỏi khu, chạy thẳng đến trạm xe, xung quanh đã đông người, tôi và Ngô Tuyết cùng ngoảnh lại đằng sau. Chẳng có gì hết… cái thứ đó không đuổi theo…” “Hôm đó chúng tôi chẳng dám nói gì, chỉ thấy sợ. Sau đó cũng không dám nhắc đến chuyện đó nữa.” “Ừ.” “Chúng tôi đều vờ như đã quên. Nhóm Lý Bằng hỏi đến thì chúng tôi chỉ nói, đến đúng lúc nhà Nhiễm Nhiễm không có ai. Thế thôi.” “Chuyện dị thường chỉ có thế thôi sao?” “Không, không phải…” “Hức hức…” “Còn gì nữa?” “Lý Bằng… chết rồi… chết hồi tháng trước, cậu ấy… chết rồi… bị xe tông chết… bị ai đó xô một cái, sau đó thì bị xe tông chết.” “Không phải người! Không phải người xô đâu! Hồ Kiệt đã thấy rồi! Cậu ấy cũng thấy! Là con ma mặc áo đỏ ấy!”