“Anh Đường, với tình hình hiện tại, chúng tôi đề nghị hãy anh phối hợp hành động với chúng tôi, chủ động dẫn dụ cái thứ đó đến, để chúng tôi tiêu diệt nó.” “Cái… cái gì?” “Nó đã nhắm đến anh rồi và cũng lộ rõ ý đồ tấn công, đồng thời đã giết chết một số người. Tình hình đã cực kỳ nguy cấp, không thể để nó tiếp tục tự do lộng hành được.” “Các cô… các cô đã tìm ra chuyên gia xử lý được chuyện này rồi à? Cao tăng hay là…” “Chúng tôi có được một số dụng cụ. Trên thực tế thì chúng tôi cũng biết vài biện pháp.” “…” “Dẫu có tìm ra người, thì người có năng lực e là cũng không chịu nhúng tay vào chuyện này. Trong toàn bộ sự tình, anh, vợ của anh và cả hai cụ nhà, e là đều có phần trách nhiệm rất lớn. Các anh là nguyên nhân dẫn đến xảy ra chuyện này.” “Các người làm sao vậy? Chúng tôi nuôi nấng nó, còn chưa đủ tốt à?! Cho ăn cho uống sung sướng, vợ tôi còn thương nó! Cha mẹ tôi…” “Anh Đường, đó là một sinh mạng chứ không phải một công cụ. Nó tự có tính tình của mình. Các anh nuôi nó từ nhỏ đến lớn, nhưng không dạy nó cách cư xử hợp lý. Sau khi nó cứ cư xử vô lối, đem lại phiền phức cho các anh, thì các anh liền bỏ rơi nó.” “Cô!” “Đúng là các anh đã cho nó ăn ngon uống ngon, nhưng các anh cũng đã ruồng bỏ nó, ném thẳng nó đến một nơi xa lạ. Thái độ của cha mẹ anh đối với nó không giống hai vợ chồng anh, điều kiện cung ứng cho nó cũng khác hẳn. Các anh cứ ngỡ chắc là nó sẽ vâng lời, sẽ hoàn toàn chấp nhận mọi điều các anh áp đặt cho nó. Nhưng rõ ràng nó không hề nghĩ thế. Và các anh cũng chưa từng dạy cho nó biết thế nào là cách nghĩ đúng đắn. Kết quả là nó phản kháng, tiếp tục làm bậy theo ý nó, sau đó thì chết, chết rất thảm thiết. Đương nhiên, cũng không phải nó bị oan. Ít nhất nó cũng đã tùy tiện làm hại con người, tự ý làm càn, rất có thể còn sở hữu cái tính xảo trá, sợ mạnh hiếp yếu nữa.” “… Nó chỉ là một con súc vật, một con chó mà thôi!” “Anh nói rất đúng, nhưng nó cũng có năng lực giết người đấy.” “…” “Anh cứ suy nghĩ về đề nghị của chúng tôi đi. Anh cũng có thể tìm người khác giúp. Có điều thời gian của anh chắc không còn nhiều đâu. Cảnh sát đã bắt đầu để mắt đến anh rồi đúng không?” “…” “Các cô… các cô thực sự giải quyết được con súc sinh đó à?” “Chỉ nắm chắc được phần nào thôi, chứ chúng tôi không dám đảm bảo với anh. Tin hay không còn tùy ở anh.” “… Tôi… để tôi suy nghĩ đã.” Ngày 29 tháng 1 năm 2001, đạt được thỏa thuận với Đường Anh Hùng. Ngày 31 tháng 1 năm 2001, tiêu diệt hồn ma con chó. Kết thúc điều tra. *** Thấy thân thể mình chợt nhẹ hẫng đi, nhẹ nhàng bay lên, đồng thời cảm giác ngộp thở khiến tôi thấy không quen. Những cảm giác này nhanh chóng qua đi, thay vào đó là tâm trạng bất an sợ sệt. Không khí xung quanh rất ngột ngạt, tôi bị thứ gì đó bao chặt, thân thể không cục cựa được. Tôi không thích hoàn cảnh này, tôi muốn kêu lên để bày tỏ phản kháng nhưng hình như miệng đã bị cột lại rồi. Tôi chẳng làm được gì hết. Không gian đang chứa tôi không ngừng lắc lư, khiến mình mẩy tôi bị va đập đau điếng. Giống như tôi đang ở trên một con thuyền bé tí, đồng thời còn bị hành hạ bởi sóng to gió lớn. Cơn đày đọa này kéo dài rất lâu, đến lúc tôi hít được không khí trong lành, được cởi trói, được nhìn thấy ánh trăng, thực sự tôi có cảm giác như mới chết đi sống lại. “Á! Dễ thương quá đi!” Tôi nghe thấy tiếng xuýt xoa của phụ nữ, thấy mình được một đôi tay bế lên. Ngẩng lên, tôi đã nhìn thấy diện mạo của người phụ nữ ấy. Một khuôn mặt lạ hoắc. Cô ta vuốt đầu tôi, áp sát ôi vào mặt, khe khẽ đong đưa. Sau một hồi hoảng hốt, theo bản năng, tôi cọ cọ vào cái thân thể ấm áp kia, liếm lên má cô ta. Đối phương bật cười ha ha, niềm vui sướng lan tỏa sang tôi. Động tác của cô ta cũng mỗi lúc một dịu dàng hơn. Trong lòng tôi trào ra một cảm giác thật khó tả. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất có thể chắc chắn là, nhờ người phụ nữ này, mà tôi đã không còn phải bị nhốt trong cái chỗ tối tăm ấy nữa, không bị trói tứ chi, rọ mõm lại và không cục cựa được nữa. Tôi được tắm rửa sạch sẽ, được đút đồ ăn. Người phụ nữ đó cứ bế tôi suốt. Tôi đã nhìn thấy một người đàn ông khác. Hai người này chắc là vợ chồng. Nhưng so với người phụ nữ, thì người đàn ông này chẳng mấy có cảm tình với tôi. Tôi còn nhớ mùi của ông ta. Kẻ trói tôi lại, khiến tôi chịu rung lắc va đập suốt một đoạn đường, chính là ông ta. “Chồng à, anh thấy nó có dễ thương không? Mình đặt cho nó một cái tên nhé?” Người phụ nữ nũng nịu nói. “Em thích tên gì thì đặt tên đó.” Người đàn ông kia mỉm cười nhìn vợ. “Con chó của Giai Giai tên là Chocolate… Con này mình gọi là Toffee được không nhỉ? Toffee ~ Toffee! Từ nay, con sẽ có tên là Toffee nhé!” Người phụ nữ nhấc tay lên, bế tôi lên cao. Từ trên cao nhìn xuống, tôi thấy khuôn mặt khinh khỉnh của người đàn ông kia. Ông ta nói: “Em đặt tên cao cấp quá nhỉ.” “Ha ha!” Cô vợ được nịnh cười khoái chí. Tôi biết, ông ta chẳng ưa gì tôi, tôi phải lấy lòng người phụ nữ này, mới được ăn ngon, sống sung sướng. Cũng giống như lúc vừa ra đời, tôi đã từng tranh giành với các anh chị em, mới bú đủ no. Tôi theo sát người phụ nữ, lúc nào cũng đi loanh quanh cô ta. Tôi chỉ ứ ứ mấy tiếng của chó con, thì đã có được vòng tay ấm áp thương yêu của cô ta. Một thời gian sau, tôi biết được, tình yêu của cô ta dành cho tôi là không giới hạn. Thực sự tôi chẳng cần phải tranh giành gì cả. Tôi gặm nát giấy vệ sinh trong toa lét, cô ta khá giận, nhưng chỉ cần tôi mở to đôi mắt nhìn chăm chú cô ta, là cô ta tan chảy ngay. Chuyện thu dọn tàn cục đương nhiên là người đàn ông kia. Còn tôi thì cuộn vào lòng người phụ nữ, nhấm nháp thịt bò mà cô ta đưa đến tận miệng, nịnh nọt liếm liếm đầu ngón tay cô ta, là lập tức được âu yếm xoa xoa cái bụng. Ánh mắt người đàn ông nhìn tôi đã trở nên căm ghét. Nhưng chẳng việc gì. Ông ta đâu dám trái ý vợ. Tôi được người phụ nữ đưa đi gặp con chó khác. Tôi và nó đánh nhau, rượt nhau chạy ầm ầm. Tiếng chó con sủa cứ không ngừng vang lên. Bạn của người phụ nữ chạy đến can chúng tôi ra. Người phụ nữ chỉ vào mũi tôi, bế tôi lên: “Nhóc con, sao lại ăn hiếp anh trai như vậy hả?” “Gâu gâu!” Tôi sủa lên mấy tiếng. “Chó nhà cậu khỏe nhỉ. Giống gì vậy? Hình như không phải chó thuần chủng?” Bạn của người phụ nữ kia vừa vuốt ve chó của mình, vừa nhìn tôi đầy ghét bỏ. Tôi cảm thấy vòng tay của người phụ nữ khẽ siết lại: “Cũng không biết giống gì. Chắc chó lai đấy. Lần đầu nuôi, sợ là nuôi không tốt. Chó lai thì sẽ khỏe khoắn hơn một chút. Chồng mình thì sợ mình không nuôi được, về sau lại tự mình không vui.” “À, nhìn vóc dáng rất khá mà.” “Ăn khỏe lắm. Mình toàn cho nó ăn thịt bò. Thằng nhóc này lớn lên chắc to lắm đây.” Người phụ nữ bật cười. “Mà điều kiện ở nhà cậu cũng tốt quá còn gì.” “Ai, cũng chẳng có gì đâu. Cậu biết đó, A Hùng làm bên kinh doanh trong siêu thị, có thể lấy rẻ những thứ này. Có cần mang chút gì đó cho con Chocolate nhà cậu không? Để mình nói với A Hùng một tiếng là được.” “Con Chocolate nhà mình quen ăn thức ăn cho chó rồi. Không quen ăn thịt. Mà thức ăn chó cũng chỉ ăn đúng một hãng. Cực kỳ nhạy, mình chỉ lén bỏ chút thức ăn trong nước là nó không ăn ngay.” “Con Toffee nhà mình cũng vậy đó. Chỉ ăn thịt bò nhập khẩu, hơn nữa phải ăn nguyên miếng, chứ thịt vụn thì không ăn đâu…” Hai người phụ nữ không ngừng tung hô nhau lên tận mây xanh. Tôi nhìn sững con chó trắng kia. Vừa rồi nó bị tôi vật ngã, cắn lên trên ót, chỉ biết rên ư ử, bây giờ thấy tôi nhìn qua thì lập tức rụt cổ lại. Tôi thấy mình thật là oai phong và cũng khiến người phụ nữ thấy nở mày nở mặt. Tôi ngẩng lên nhìn cô ta, quả nhiên cô ta đang rất vui. Lòng tôi lại có một cảm giác rất kỳ lạ. Mọi thứ trước mắt đều cực kỳ hư ảo và mắc cười. Tôi không rõ tại sao mình lại có những suy nghĩ như vậy. Nhưng tôi chưa kịp suy nghĩ ra, thì ý thức của tôi đột nhiên đóng băng, đến lúc tôi phản ứng kịp thì nhận thấy mình đang lao về một người lạ. Ông ta thò tay đến sờ tôi, bị tôi cắn chặt. Tôi cắn vào lớp áo dày cộm, chưa chạm đến thịt của ông ta. Ông ta la to lên một tiếng, còn chẳng bằng với cả con chó trắng kia. Tôi nghe thấy tiếng người phụ nữ hét lên. Đến lúc tôi vừa quay đầu lại, thì nhận thấy mình đang ở trong phòng khách, còn người đàn ông thì mặt đang tái xanh.