Tôi lặng lẽ nhặt áo mình lên rồi mặc vào. Vết thương trên ngực và chỗ bị rách của chiếc áo đã biến mất. Tất cả cứ như chỉ là ảo giác của tôi. Tí Còi kêu lớn một tiếng, rướn người lên, toàn thân đều đã thả lỏng thoải mái. Nam Thiên cũng chỉ tỏ ra đầy mệt mỏi, chứ không còn gồng mình lên nữa. Tôi nhìn sang Lưu Miểu. Anh ta thất thần nhìn về hướng mà khi nãy ác ma đã đứng, chầm chậm cúi đầu xuống, nhìn đôi tay của mình. Trong lòng bàn tay, vết thương cũng đã biến mất. “Chuyện gì vậy?” Trần Hiểu Khâu là người lên tiếng đầu tiên. Tí Còi lập tức kể lại những gì đã trải qua. Chủ yếu là cậu ta kể hai lần mình gặp ma, tâm hồn bị chịu một trận sợ hãi. Còn đến đoạn cuối cùng, khi hai cái hố đen xuất hiện, thực sự cậu ta chẳng sợ gì lắm. Tóm lại, Tí Còi vẫn còn sợ ma nhưng không sợ người ngoài hành tinh và thiên thạch va vào trái đất. Cậu ta không biết nhiều chuyện lắm, nhưng bộ dạng cứ như sợ kể không hết chuyện vậy. Tôi, Lưu Miểu và Nam Thiên đều cảm thấy mệt, nên cứ để cho cậu ta thể hiện thoải mái. Hàn Vân không ngồi nổi nữa, bay lên cao, cắt ngay cơn mưa nước bọt của Tí Còi: “Anh thì biết cái khỉ gì! Anh chỉ là vai phụ lớn trong phim thôi! Còn tôi mới là tổng giám chế, tổng đạo diễn của toàn bộ sự tình này nè!” Tí Còi lập tức im re. So với Tí Còi, tốc độ của Hàn Vân cũng chẳng thua kém gì, huyên thuyên kể chuyện cho Trần Hiểu Khâu nghe. Nhưng Tí Còi thì luôn kể sự tình đáng sợ biết bao, còn câu chuyện mà Hàn Vân kể, chủ yếu là để khoe mình vĩ đại biết nhường nào. “… Chuyện này, chính là tôi đã phát hiện ra trước tiên đó!” “… Vất vả lắm tôi mới tìm ra họ đấy!” “… Tôi chẳng biết họ ngốc đến mức nào, tóm lại chỉ là một đám vứt đi.” “… Người gửi hàng chị đã xem rồi chứ? Tôi đấy!” Hàn Vân hào hứng kể, ngực ưỡn lên rõ cao. Tôi thấy thằng nhóc này bị thiếu tình thương rất nhiều, có lẽ còn có vấn đề về tâm lý nữa. Dẫu gì thì nó cũng là một linh hồn tốt, không phải người sống. Tôi nhìn sang Lưu Miểu. Anh ta lập tức hiểu được ánh mắt của tôi, liền lắc đầu, tỏ vẻ bó tay chịu thua. Trần Hiều Khâu vẫn kiên nhẫn nghe Hàn Vân kể chuyện. Tôi lấy điện thoại, báo tin bình an cho những người khác biết trước. Vừa gửi tin đi, Ngô Linh đã gọi đến ngay. Tôi nghe máy, báo Ngô Linh biết mọi chuyện đã giải quyết xong, rồi đưa máy qua cho Lưu Miểu. Lần này Lưu Miểu lại phản ứng rất chậm. Anh ta nhìn sững cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại cả buổi trời, vẻ mặt đầy xót xa và ngậm ngùi. Lúc nhận máy, tôi thấy tay anh ta run rẩy. Anh ta áp máy vào tai, hồi lâu chẳng nói gì, thậm chí còn nín cả thở. Khoảng nửa phút sau, tôi lại thấy Lưu Miểu bật cười. Khuôn mặt anh ta vì thế trở nên rất hiền lành, đôi mắt híp lại. Hệt như sinh viên vừa tốt nghiệp, cuộc đời sang trang mới, chỉ có hy vọng tràn trề, chẳng còn sự hoang mang, xoắn xuýt do dự. Lưu Miểu “ừ” một tiếng: “Anh không sao, đã không còn chuyện gì nữa rồi. Sếp cũng không sao nữa. Anh đã nhìn thấy cậu ấy rồi. Ừ, cũng thấy con ác ma đó, chính sếp đã giết chết nó. Đúng vậy, anh biết chắc chắn đó là cách cậu ấy nghĩ ra. Đúng, ừ ừ… được.” Chợt Lưu Miểu bật cười: “Có thật không đó? Lợi hại vậy sao? Ha ha ha! Nếu vậy thì tôi không phải người bị lỗ nhất đúng không? Không được, không được, phải coi chứng minh thư! Dù gì anh cũng lớn hơn tôi nhiều mà, ông chú già.” Chắc anh ta đang nói chuyện với Cổ Mạch. Kể ra thì lúc tôi cứu Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, đều khiến tuổi tác của họ có chút thay đổi. Lưu Miểu thoát ra nhờ năng lực của ma nữ, xét trạng thái thân thể của anh ta lúc này, thì đó là trạng thái trong năm 2017. Bên cạnh, Nam Thiên đã hết kiên nhẫn, bước đến cạnh Lưu Miểu: “Anh tôi bên đó à?” Lưu Miểu nhìn Nam Thiên, thở hắt ra một hơi. Nam Thiên liền chau gắt chân mày lại. Lưu Miểu nói vào điện thoại: “Em trai của Nam Cung cũng đang ở đây đấy.” Tôi nghe thấy tiếng cười phá lên từ đầu dây bên kia, tiếng cười trên nỗi khổ của kẻ khác này chắc chắn là của Cổ Mạch. Nam Thiên lại chau mày. Lưu Miểu đưa máy qua cho anh ta. Tôi không còn nghe thấy đầu dây bên kia đang nói gì nữa, nhưng cái miệng đang há ra của Nam Thiên thì mãi vẫn chưa ngậm lại và cũng không nói tiếng nào. Một phút sau, Nam Thiên bắt đầu thở dốc, ngậm miệng lại, nghiến răng nghiến lợi. Đột nhiên anh ta cười khẩy một cái: “Được rồi, được rồi! Em không hề liên lụy bạn của anh! Là do em tự chuốc lấy rắc rối! Em không biết giữ tự trọng, được chưa!” Đầu giây bên kia có ai nói gì đó. Sắc mặt Nam Thiên càng trở nên khó coi hơn, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két. Tí Còi đang tò mò nhìn Nam Thiên. Đột nhiên Lưu Miểu nói thầm với tôi và Tí Còi: “Chắc chắn Nam Cung đã nói ‘Em tự biết vậy thì tốt’ đấy.” Tôi há mồm trợn mắt. Còn Tí Còi thì phá lên cười, thấy Nam Thiên trừng qua thì lập tức im bặt. Tôi cũng thấy tội nghiệp cho Nam Thiên. Nhưng những lời đó thực sự cũng chẳng sai. Bây giờ nhớ lại chuyện Nam Thiên giải thích cho tôi và Tí Còi hiểu lúc còn trong dị không gian. Anh ta nhất quyết không chịu bỏ rơi người thân, bất luận thế nào cũng muốn giúp đỡ người thân của mình, mặc dù họ không hiểu, mặc dù họ đang nghĩ đến sự an toàn của anh ta, anh ta cũng không chấp nhận chuyện cắt đứt mọi quan hệ với họ. Suy nghĩ này thực sự không thể nói nó đúng hay sai. Nam Thiên làm vậy, chỉ khiến bản thân mình bị tổn thương thôi. Có lẽ còn làm liên lụy đến người bên cạnh mình. Có điều, theo quy tắc của Ông Trời, có anh ta hay không thì những người như chúng tôi vẫn không thoát được cái số mệnh tồi tệ. Kiểu nào rồi chúng tôi cũng bị cuốn vào những chuyện này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Mà biểu hiện của Nam Thiên lúc trong dị không gian, có thể nói là rất ngoan ngoãn. Anh ta không cố chấp ý kiến của mình, không suy nghĩ viển vông và rất chịu khó phối hợp với chúng tôi khi hành động. Cũng không hề oán trách chúng tôi, hay oán trách mình đi lo chuyện bao đồng. Khổ nỗi, cái anh chàng trẻ trâu này lại rất bướng bỉnh trong chuyện của anh mình. Bây giờ tôi có chút nghi ngờ hồi nhỏ có phải anh ta đã hứng chịu tổn thương nào đó, cho nên mới phản ứng quyết liệt với chuyện Nam Cung Diệu bỏ nhà đi như thế. Tôi nhìn sang Lưu Miểu. Hình như anh ta rất hiểu Nam Cung Diệu và cũng đã nghe Nam Cung Diệu kể cho nghe không ít chuyện. Lưu Miểu quay sang, nhún vai với tôi. Nam Thiên đã giận dỗi ngắt máy. Anh ta vẫn đang siết chặt cái điện thoại như để trút cơn giận. Tôi chìa tay về phía anh ta. Nam Thiên đành đưa điện thoại lại cho tôi. Tôi cảm nhận rất rõ, các ngón tay anh ta đang gồng cứng. “Có phải anh sở hữu năng lực nào đó không? Tương tự như anh trai anh ấy? Hay sở hữu thể chất vạn người mê?” Tí Còi tò mò hỏi Nam Thiên. Nam Thiên lắc đầu: “Đã bảo rồi, là do số tôi hên thôi.” Bây giờ ngẫm lại, hình như đúng là Nam Thiên chỉ nhờ vận số mà thôi. Nếu anh ta có năng lực gì, thì với đôi mắt của Nam Cung Diệu chắc hẳn đã nhìn thấy kí hiệu trên người anh ta giống như chúng tôi vậy. Lưu Miểu nói: “Anh của cậu đã lén đến trường để quan sát cậu đấy.” Nam Thiên lập tức mở to mắt nhìn sang Lưu Miểu. “Cậu ấy đã mời Huyền Thanh Chân Nhân đi cùng, còn nhờ ông ta bói bát tự cho cậu. Huyền Thanh Chân Nhân bảo vận mệnh của cậu rất tốt, đại phú đại quý, sống lâu trăm tuổi. Ông ấy còn bảo, chắc là do cậu đã hành thiện tích đức mấy đời, tích lũy rất nhiều phúc đức, nên mới có vận mệnh tốt đến thế. Có điều chẳng biết tại sao, lại làm em trai của Nam Cung. Số mệnh người thân của cậu đều chẳng giống cậu gì cả.” Nam Thiên tỏ ra khá hoang mang. Tôi cũng thấy thật lạ. “Sau đó thì sao?” Tí Còi hỏi. “Sau đó? Còn sau đó gì nữa?” Lưu Miểu nói: “Thì bói ra số mệnh là như vậy đấy. Có điều, theo kinh nghiệm của Huyền Thanh Chân Nhân, nói cách khác là kinh nghiệm của các bậc tiền bối trong giới quái dị, người như cậu nếu yên yên bình bình sống đến già vậy thì vòng số mệnh ấy sẽ hoàn toàn ứng nghiệm. Còn như không biết suy nghĩ, dính vào một số thứ, dẫu cho có tốt số đến mấy thì cũng sẽ bị tan tành mây khói cả thôi.” Vẻ mặt Nam Thiên dần dần sa sầm xuống. “Gia đình của cậu cũng đã khá lận đận rồi. Cậu còn đi với chúng tôi, vận khí ít nhiều sẽ bị hao tổn. Còn nếu lại chạy theo Nam Cung nữa, vậy thực sự là hết cứu.” Lưu Miểu đứng dậy, vỗ vai Nam Thiên: “Cậu và anh mình đều đã trưởng thành cả rồi. Ở lứa tuổi này, phần lớn người ta đã thành gia lập nghiệp, ít quan hệ dần với gia đình vốn có. Mạnh ai nấy vun vén cho cuộc đời mình, đó là cái kết đẹp nhất.” Nam Thiên chỉ im lặng, chẳng biết những lời của Lưu Miểu có lọt vào tai hay không. Lòng tôi thì thấy chắc là không. Vụ dị không gian này có lẽ chưa đủ để thay đổi tư duy của Nam Thiên. Hàn Vân lúc này cũng đã kể chuyện cho Trần Hiểu Khâu nghe xong xuôi, chen vào câu chuyện của chúng tôi một câu: “Anh của anh không cần anh nữa, thì anh còn quấn lấy làm gì? Chỗ tôi có rất nhiều anh chị em chẳng ruột thịt gì hết, mà vẫn sống rất vui bên nhau mà.”