Lúc này đây, nếu cô ta không chết thì tôi chết. Chỉ còn chờ xem năng lực của hai bên, bên nào sẽ giết chết đối phương trước. Lúc này tôi chẳng màng gì đến sợ hãi, mà chỉ để cho năng lực tự ý trút ra ngoài ào ạt. Bộ dạng của ma nữ đã có thay đổi và con báo kia cũng đã vồ được tôi. Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh buốt xuyên qua người mình. Con báo đã biến mất, trong người tôi thì có một luồng âm khí đang trương phình. Tôi đau đớn hét lên, thân thể trở nên khá trì trệ, bấy giờ mới bị luồng sức đẩy ấy xô ngã qua một bên. Ma nữ lập tức lùi ra sau, định quay trở lại hố đen. Ba con ma nhỏ biến thành đám gió lốc màu đen, ngăn ma nữ lại. Nhất thời các luồng âm khí bay loạn cả lên. Trong đó, tôi trông thấy có một luồng âm khí lạ. Trước mặt tôi chợt xuất hiện một đôi chân. Men theo đôi chân ấy nhìn lên, tôi trông thấy vạt áo blouse trắng. Chiếc áo sượt qua tay tôi, bay về phía ma nữ. Ma nữ hét lên một tiếng, bộ dạng thay đổi rất nhiều, tựa như các con ác ma trong phim kinh dị, diện mạo méo mó, toàn thân thể bị kéo thành mảnh dài, phát tán ra luồng âm khí vô cùng đáng sợ. Ba con ma nhỏ khóc òa lên, bị ma nữ hất văng ra. Trình Lân đã đi lên phía trước, che mất tầm nhìn của tôi. Lúc đó ma nữ phóng tới như con rắn, nhưng va ngay vào người Trình Lân. Trên người Trình Lân đang tỏa ra một luồng khí rất quái lạ. Thân thể anh ta cứ như đang phủ thêm một lớp ảo ảnh, chồng lên người anh ta, nhưng cũng giống như cái bóng của chính anh ta. Trình Lân quay lại nhìn tôi, còn cái ảo ảnh kia lại nhấc tay lên, siết chặt cổ của ma nữ. Ma nữ đang quấn chặt lấy thân thể của anh ta. Khi động tác của Trình Lân và ảo ảnh vừa tách ra, tôi liền thấy rõ bộ dạng của ảo ảnh ấy. Đó là một khuôn mặt có râu ria xồm xoàm bẩn thỉu. Tôi cảm thấy diện mạo này rất quen. Tôi chưa kịp nhớ ra gì, thì hố đen chợt rúng động kịch liệt. Dung mạo méo mó của ma nữ càng trở nên gớm ghiếc hơn, nó định vùng khỏi Trình Lân, nhưng lại bị ảo ảnh giữ chặt cứng. Thoáng chốc, hố đen bị méo mó, giống như một cái túi đen đang chứa vật sống bên trong. Sinh vật ấy vẫn đang không ngừng vùng vẫy. Đầu tôi cứ như bị thứ gì đó chọc thủng, âm khí trong người giống như bị xì hơi, trào ra khỏi người tôi. Trước mắt tôi lập tức tối sầm lại. Tôi còn nghe thấy tiếng kêu la, có ai đó đang tức giận quát tháo tôi. Tôi cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt chỉ muốn chạy trốn. Khoan đã! Đâu phải tôi muốn chạy trốn. Tôi vẫn chưa kịp sắp xếp lại tư duy, thì trước mắt đã bừng sáng. Trời tối, ánh trăng đang bị mây đen che khuất. Ánh sáng đèn pin đang soi trong đêm tối. Sau lưng tôi có tiếng bước chân. “Pằng” một tiếng, trên nền xi măng trước mặt tôi xuất hiện một lỗ thủng nhỏ. Thân thể tôi lập tức cứng đờ. “Chạy hả! Còn chạy nữa à! Mày có gan thì chạy nữa đi!” Người đang truy đuổi đã bắt kịp. Tôi vừa quay lại, liền trông thấy một gã đàn ông nhuộm tóc vàng vung tay tát cho tôi một cái. Tôi té nhào xuống đất, ngẩng lên thì trông thấy tay ông ta đang cầm súng. Ông ta đang mặc đồng phục cảnh sát, nhưng nhìn chẳng giống cảnh sát chút nào. Cái đầu nhuộm vàng ấy chính là điểm có vấn đề đầu tiên. Gã ta khạc một cục đàm ra đất, vừa ngoác mồm chửi bới, vừa co giò đá thẳng vào bụng tôi. Tôi đau đớn co cả người lại. Tôi nhìn thấy bóng dáng của tòa nhà trong bóng đêm. Không cần nghĩ tôi cũng biết đó là lầu chuông của trường đại học Kinh tế Tài chính. Dẫu rất gần nhưng tôi không thể vào đó, vì bị phát hiện giữa đường mất rồi. Không đúng, không phải tôi! Cái đầu vừa chậm chạp vừa rối loạn của tôi cuối cùng đã bắt đầu làm việc. Thân thể tôi bay lên, cúi xuống nhìn thấy Trình Lân đang nằm dài trên đất. Tôi chưa kịp làm gì, thì cây súng trong tay gã tóc vàng đã chỉa thẳng lên đầu Trình Lân. “Pằng” một tiếng, trên đầu Trình Lân liền xuất hiện một lỗ thủng đầy máu. Linh hồn tôi theo đó cũng bị một luồng sức hút cực lớn lôi đi, chỉ còn nhìn thấy cảnh vật đang nhanh chóng lùi lại. Xung quanh dần biến thành một khối màu sắc mờ ảo, đến lúc cảnh vật đã ổn định lại, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng. Trong phòng có một chiếc giường gỗ và một tủ quần áo kiểu cũ. Trên vách ở đầu giường đang treo một tấm ảnh cưới, cũng kiểu cũ. Một đôi vợ chồng trẻ đang vai kề vai, đầu tựa đầu, cả hai đều không mặc váy cưới và đồ vest. Người đàn ông tôi thấy khá quen, còn khuôn mặt của người phụ nữ thì hình như tôi cũng đã thấy ở đâu đó rồi. Cộc cộc… Tiếng chống gậy khe khẽ từ ngoài cửa truyền vào. Tôi quay qua thì trông thấy một người đàn ông đờ đẫn chống gậy đi vào. Ông ta nhìn Trình Lân còn hôn mê, khuôn mặt vô hồn, thở dài. Tôi lập tức khôi phục lại kí ức. Đây là Trình Cửu! Đúng rồi, Trình Lân chính là đứa con của Trình Cửu với một người vợ là người bình thường! Tôi đã nhớ lại rất nhiều chuyện, còn nhớ ra Lưu Miểu nữa! Lưu Miểu đâu rồi? Trong lòng tôi trào ra dự cảm chẳng lành. Kí ức đập vào tôi như sóng vỗ, khiến tôi chỉ cảm thấy chóng mặt hoa mắt. Mất chút thời gian, tôi mới sắp xếp lại toàn bộ sự tình được. Tôi phát hiện ra dị không gian chính là khu Dương Sơn này đã rơi vào một trạng thái rối loạn về thời gian. Sau khi tôi đến đây, thời gian nơi đây đã không ngừng nghịch chuyển. Thời gian và không gian mà tôi xuất hiện cũng vì vậy mà không ngừng thay đổi. Tôi không thể nào phân định được bây giờ mình còn sống hay đã chết. Trạng thái như vậy rất giống đang nằm mộng. Có điều, trong cảnh mộng linh hồn của tôi sẽ tự xuyên không, cùng lắm thì mang theo mỗi mình Diệp Thanh. Bây giờ, kí ức của mọi người đã bị xóa sạch, mọi chuyện bắt đầu trở lại từ một thời điểm khác. Tôi có chút kích động. Nếu tôi vẫn còn sống, thì đó thực sự là một tin vui. Như vậy ít nhất chúng có thể chứng minh, kế hoạch của Diệp Thanh đã thành công một nửa. Thời gian của toàn thế giới cũng có thể quay lại, quay lại cái thời điểm sự vật quái dị chưa xuất hiện. Chỉ cần rẽ thế giới này đi theo một hướng khác ngay thời điểm ấy, thì thế giới này sẽ khác hẳn bây giờ. Tôi không biết Diệp Thanh đặt ra một kế hoạch như thế, là do anh ta đã từng chứng kiến, trải qua trạng thái dị không gian ở Dương Sơn; hay là anh ta tự đoán ra có một khả năng như thế. Hai tình huống đều có thể tồn tại. Mà lúc đó Diệp Thanh và Lưu Miểu đều đang ở khu Dương Sơn. Có điều, một người thì vẫn bị kẹt ở đây, còn một người thì khiến cho linh hồn của mình thoát ra được. Và tự đoán ra có tình huống như vậy, cũng không phải là không thể. Những năm gần đây, biết bao nhiêu bộ phim điện ảnh đã khai thác đề tài xuyên không, tiểu thuyết lẫn hoạt hình cũng đã từng bàn đến khả năng xảy ra của khái niệm này. Dựa vào đó, trong hoàn cảnh tuyệt vọng, nghĩ ra biện pháp như vậy, rồi cố gắng thử nghiệm, cũng không thể bảo là hoang đường được. Tôi nhìn sang Trình Lân và Trình Cửu. Trước khi cảnh mộng bắt đầu, chính là Trình Lân và Trình Cửu đã cứu tôi. Bằng không, trong tình huống ấy, rất có thể tôi đã bị ma nữ giết chết ngay lập tức. Hình như Trình Cửu không thấy được sự tồn tại của tôi. Trình Lân đã dần tỉnh lại, sau khi mở mắt rồi ngơ ngác một lát, thì quay qua nhìn cha mình. Thân thể Trình Cửu chợt cứng đơ. “Ông đã làm gì?” Trình Lân hỏi. “Chỉ khiến con sống lại nhanh hơn.” Trình Cửu cụp mắt xuống: “Cha đã bảo rồi, đừng có đến cái trường đó, con ma ấy lợi hại lắm, nguy hiểm lắm.” “Và con ma ấy cũng là mấu chốt của vấn đề đúng không?’ Trình Lân ngồi dậy. Trình Cửu lắc đầu: “Cha không đối phó nổi nó. Con… gần như chỉ là một người thường. Nếu không phải nơi này trở thành như vậy, thì cha cũng chẳng thể cứu được con. Lúc đó con đã chết rồi. Ở đây… có rất nhiều thứ cha không đối phó nổi.” Tôi giật mình. “Rất nhiều”? Ngoài con ma chuyển phát nhanh ra, nơi này còn thứ gì nữa sao? Lão đại của đám ma nhỏ? Lưu Miểu? Tôi? Tôi nhìn sững Trình Cửu. “Hơn nữa, cô ta cũng đang tìm cách để khiến nơi đây bình thường trở lại.” Trình Cửu nói tiếp. Trình Lân mỉm cười mỉa mai: “Ông thấy chuyện cô ta làm là đúng sao? Thực sự muốn khiến nơi này bình thường trở lại?” Trình Cửu hờ hững nói: “Cha có thể đoán ra cô ta đang định làm gì đó. Chỉ cần không gian này mất cân bằng, thì bức màn đang vây bủa nơi này sẽ mất tác dụng. Nơi đây sẽ lại thông với thế giới bên ngoài.” “Ông thực sự nghĩ vậy à?” Trình Lân hỏi lại. Trình Cửu né tránh ánh mắt của Trình Lân. “Ông đừng có hão huyền nữa. Tôi cũng đã nói rồi, mẹ đã chết. Quay lại cái thế giới ấy thì đã sao chứ?” Trình Lân leo xuống giường: “Tôi sẽ không đến đó đâu. Tôi sẽ không đến cái nơi gớm ghiếc ấy, để làm một con ác ma giết người mua vui đâu!” Trình Cửu nhắm nghiền mắt lại. Trình Lân đứng ngay trước mặt Trình Cửu, cúi mặt nhìn ông ta: “Ông bảo mẹ đã chết ở chỗ đó. Lúc chết, chắc mẹ cũng đã nhìn thấy bộ mặt thật của cái thế giới ấy đúng không? Không đẹp như chốn Đào Nguyên mà ông đã ca tụng, mà là diện mạo vốn có của thế giới ấy. Ông có nhận thấy không? Mẹ có trở nên chán ghét ông không?” Thân thể Trình Cửu chợt rung động, chiếc lưng từ từ khòm xuống. Trình Lân đi ngang qua Trình Cửu. Cảnh tượng xung quanh đã thay đổi. Trình Lân lấy từ trong kho xe ra một chiếc xe đạp, thong thả cưỡi xe ra khỏi bệnh viện. Sắc trời vẫn đang tối. Trông hướng mà Trình Lân đang đi tới, tôi đã đoán ra được. Anh ta… định tới trường đại học Kinh tế Tài chính nữa sao?