Cô gái vẫn đang cúi gầm mặt, chốc chốc lại bị mẹ cốc đầu, cấu véo cánh tay. Lúc đi đến bậc tam cấp, cô ta bị xô một cái, ngã nhào lên bậc tam cấp, trên áo xuất hiện vết máu. Tí Còi nổi điên, xắn tay áo lên, định xấn tới. Nam Thiên kịp thời kéo cậu ta lại. “Làm gì đó?” Tí Còi trừng mắt nhìn Nam Thiên. Nhác thấy xung quanh không có nhân viên công tác, tôi liền bước tới quát lên một tiếng. Nam Thiên buông tay ra, Tí Còi cũng đã hạ hỏa. Hai vợ chồng kia chỉ gườm tôi một cái, rồi tiếp tục kể tội con gái mình. Bà già thì lại nhè tôi mà chửi: “Con gái tao dạy dỗ cháu ngoại, mày lo chuyện bao đồng làm gì hả!” Tôi lạnh nhạt nhìn bà ta nói: “Bây giờ tôi giết hết mấy người, chắc cũng không ai lo chuyện bao đồng đâu nhỉ?” Bà già lập tức rụt cổ lại. Hai vợ chồng kia thì trố mắt mà nhìn. Tôi quay qua, liếc nhìn chiếc ghế còn đang vấy máu trong giảng đường. Cái gã vừa rồi đánh nhau, vừa ra tay đã lấy mạng người, đương nhiên không phải hạng dễ ăn hiếp. Gã đàn ông ấy nhìn vào rất gầy yếu, nhưng bây giờ cũng chạy ra hóng chuyện, nhác thấy tôi quay qua nhìn, thì bật cười ha hả, đưa cái ghế cho tôi. “Cứ nện thẳng vào đầu là chúng chết chắc.” Gã ta vung tay làm bộ, kiểu như chỉ lo thế gian này chưa đủ loạn. Gã đưa ánh mắt đầy ác cảm nhìn gia đình kia. Xung quanh, có người thì lo làm chuyện của mình, chẳng thèm quan tâm; có người thì thờ ơ, cười cợt mà xem kịch hay. Tuy đã dự đoán trước, nhưng đối diện với tình thế này, tôi vẫn thấy rất nặng nề. Nơi đây không có sự quản thúc của luật pháp và cũng không có chỗ cho đạo đức. So với thế giới tương lai với nguy hiểm rình rập bốn bề, thì nơi đây còn tệ hại hơn. Tôi trầm mặc nhận chiếc ghế từ tay gã đàn ông, xông tới mấy bước đi về phía gia đình kia. Hai vợ chồng sợ đến tè ra quần, vứt lại bà già và con gái, vừa la hét vừa chạy lên lầu trên. Bà già tuy rất sợ nhưng vẫn còn cố tỏ ra cứng rắn, định nói gì đó. Nhưng khi tôi đến gần, bà ta lập tức cất tiếng chửi bới con gái và thằng con rể dám vứt mình lại, quay lưng giẫm lên tay cô gái, lảo đảo chạy lên tầng trên theo hai người kia. Cô gái đau đớn kêu lên, từ từ nhổm dậy trên bậc cầu thang. Tôi bước đến đỡ cô ta lên. Cô ta sợ hãi run rẩy, không dám nhìn thẳng tôi. “Đừng sợ. Cô không sao chứ?” Tôi hỏi. Cô gái lắc đầu lia lịa, gượng cười lí nhí nói: “Cảm ơn anh.” Cô ta đang rất lúng túng, hình như vẫn muốn lên tầng trên tìm người nhà. Gã đàn ông đưa ghế cho tôi châm chọc: “Cô em, cha mẹ em thật chẳng ra làm sao cả. Chi bằng em theo anh đi. Tốt xấu gì anh cũng sẽ không đánh em. Em tìm được mấy người rồi? Có chắc ăn không? Chỗ của anh thì chắc lắm đấy. Thế nào, muốn đi theo anh không, anh đưa em đi ăn chút gì đó ngon ngon nha.” Vừa nói, tay gã vừa làm ra điệu bộ rất thô tục. Đám người xung quanh cười ồ lên. “Thằng họ Dương kia, mày mới sống lại liền lếu láo vậy rồi! Đợi anh Siêu trở lại thì mày biết tay!” “Tao đập nó chết một lần được, thì chắc chắn có thể đập chết nó lần hai.” Gã đàn ông quay lại nhìn cái xác đang nằm trên nền nhà đầy khinh bỉ, rồi hứ một tiếng. Tôi kéo cô gái đang run lẩy bẩy đến đoạn hành lang bên cạnh. Phòng dạy học trên dãy hành lang này đều khá nhỏ, yên tĩnh hơn dãy hành lang lớn kia rất nhiều. Tôi không dừng bước, kéo cô gái đi qua mấy phòng học, đến một miệng cầu thang khác. Con ma nhỏ trên người tôi chỉ đường đi. “Tòa lầu này có hình chứ L. Đoạn ngắn nhiều hơn đoạn dài một tầng lầu. Sau cầu thang là cổng sau. Bị đóng rồi.” Tôi vẫn còn cầm chiếc ghế trên tay, vừa thấy cổng sau thì nhận ra đó là loại cửa nhựa có lắp mặt kính lớn, có vẻ không được chắc chắn. Khóa cửa cũng rất tầm thường, không phải loại khóa sắt hay xích sắt, chắc tông cửa đi ra cũng dễ thôi. Tôi đứng trước cửa dõi mắt ra xa. Sau tòa lầu giảng đường là một sân bóng rổ, có bao lưới sắt lại. Xa hơn còn có lầu giảng đường khác. Con ma nhỏ nói nơi xa hơn ấy chính là khu ký túc xá. Đi về phía tay trái sẽ có một sân điền kinh, bên tay phải là lầu giáo vụ. Thông tin mà đám ma nhỏ biết được rất ít ỏi. Chắc là chúng đã đi vòng quanh trường để quan sát, nên sau khi vào trong lầu giảng đường thì mới có sự thích ứng nhất định. Còn chi tiết về các lầu giảng đường khác thì chúng chẳng rõ. Nam Thiên hỏi vị trí của lầu chuông. Ma nhỏ chỉ tay về tòa lầu giảng đường đằng sau sân bóng rổ: “Ở trên ấy.” Tôi nghi là con ma ấy đang ở đó, nên quan sát một hồi thật kĩ. Cô gái đang rất bối rối, đứng bên cạnh tôi mà không ngừng nhấp nhổm. “Cô tên gì?” Tôi hỏi đại một câu. Cô gái đáp: “Tô Tiểu Vũ.” “Cô không chịu điền địa chỉ của bạn mình?” “Dạ. Bên này… trong này quá thê thảm. Họ ở bên ngoài chắc sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Ít nhất…” Tô Tiểu Vũ ấp úng. “Thế chỗ của cha mẹ cô thì phải làm sao?” Tôi nói. Tô Tiểu Vũ im lặng, hai tay siết chặt nhau, gân xanh trên cánh tay nổi lên, các đốt ngón tay gồng đến trắng bệch. “Cái gã đó đúng là hạng đê tiện, nhưng anh ta nói cũng không sai. Cha mẹ cô như thế, tình hình ở đây lại như vậy, nên cô không nhất thiết phải nghe lời họ.” Tôi thở dài. Tô Tiểu Vũ vẫn nín thinh. “Nếu cô muốn trở về, thì cứ theo cầu thang lên lầu tìm họ. Còn như cô không muốn đi theo họ nữa, thì nơi đây rộng lớn và đông như thế, cô cũng không cần phải sợ. Bản thân cô phải mạnh mẽ lên, liền sẽ không vấn đề gì nữa. Không ai có thể ép cô.” Tôi nói. Cô ta xem ra đã không còn nhỏ nữa, nên có chủ kiến của riêng mình. Tuy tôi rất căm giận cha mẹ và bà ngoại của Tô Tiểu Vũ, nhưng dẫu sao họ cũng là người thân của cô ta, nên chuyện này tốt nhất cứ để bản thân cô ta quyết định. Nếu Tô Tiểu Vũ đủ sức chịu đựng, có thể sống lại rồi chết đi độc lập một mình ở bên ngoài như Trình Lân, thì cũng không thành vấn đề. Tô Tiểu Vũ lí nhí: “Tôi cũng không biết nên làm thế nào. Tôi… tôi muốn rời khỏi nơi này. Nhưng mà…” Cô ta bắt đầu mếu máo: “Không ai rời khỏi đây được hết…” Tôi, Tí Còi và Nam Thiên thoáng nhìn nhau. Lúc trước còn trong thế giới hiện thực, chúng tôi cũng đã từng tính toán nên làm thế nào. Việc không thể cứu hết mọi người ở trong dị không gian này, chúng tôi cũng đã dự trù trước. Lúc chưa tận mắt chứng kiến, thì khi bàn đến chuyện này, cùng lắm chúng tôi chỉ thấy khá tiếc nuối. Nhưng sau khi đến đây, chúng tôi liền rất khó khăn để lại nói ra những lời lẽ như thế nữa. So với Tí Còi và Nam Thiên, thì tâm tư tôi có phần bình ổn hơn. Ít nhất tôi còn có kế hoạch lớn mà Diệp Thanh đã vẽ ra. Chỉ cần thế giới này bắt đầu lại thời điểm mà sự vật quái dị chưa từng xuất hiện, thì khu Dương Sơn vẫn mãi là một khu phố của Dân Khánh. Người ở Dương Sơn vẫn sẽ được sinh sống và làm việc bình thường. Tôi không cất lời an ủi Tô Tiểu Vũ. Sau khi khóc một trận, cô ta cũng đã dần bình tĩnh lại. “Cảm ơn anh. Trước đây tôi luôn luôn sợ hãi. Mỗi lần chết đi, tôi đều rất sợ. Sợ mình sẽ không còn tỉnh lại, sợ mình sau khi sống lại mà vẫn còn ở đây. À… tôi… tôi biết phải làm sao rồi.” Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nói, đưa đôi mắt trong veo nhìn tôi. Cô ta cúi đầu cảm ơn tôi lần nữa, rồi đi ra khỏi gian cầu thang chật hẹp tối tăm này. Tôi nhìn thấy bóng hình cô ta khuất xa mà thầm thở dài. “Tiếp theo chúng làm gì đây?” Nam Thiên đổi đề tài, hỏi. “Có người.” Tí Còi chỉ tay về phía ngoài cổng. Tôi quay qua nhìn, thì trông thấy có người đang đẩy hai thùng đồ ngang qua sân bóng rổ, đi về phía tòa lầu giảng đường đằng kia. “Đó là thùng chứa hóa đơn chuyển phát nhanh.” Tôi nói. Quả nhiên con ma đó đang ở trong lầu chuông. Tôi thử vặn tay xoay trên cửa, nhận ra đã bị khóa thật. Tôi nhấc chiếc ghế lên, chuẩn bị tìm cơ hội để phá. Tí Còi định đến hành lang giúp tôi canh chừng. Tôi thấy mình có gây ra tiếng động lớn đi nữa, thì cũng chẳng làm đám người đã chai lì cảm xúc ở đây để ý đến. Con ma nhỏ sau lưng tôi nói: “Mấy người làm trò gì thế?” “Hả?” “Chẳng phải chỉ cần mở cửa thôi sao.” Nó bám lấy vai tôi, thò đầu đến trước. Chỉ nghe thấy rắc rắc mấy tiếng cánh cửa trước mặt đã tự động mở ra. “Em lợi hại thật đó.” Tôi khen ngợi. Ma nhí mặc đồ tây khinh khỉnh hứ một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên. Khả năng này của ma không cần dùng để dọa người cũng được, đây thực sự là kĩ năng cần thiết dù ở nhà hay đi du lịch. Tôi mở cửa, đi ra khỏi tòa lầu giảng đường này.