Tôi nhẫn nại chờ thông báo của Ngô Linh.
Trong khoảng thời gian đó, Phòng Di dời lại rơi vào bận rộn.
Sau khi chuyện qua đi, chủ hộ trong thôn Sáu Công Nông vẫn không khỏi rơi vào tình trạng khủng hoảng.
Chuyện nhà họ Nghê và nhà họ Trần đã có người ở phòng khác tiếp quản. Bồi thường và giải quyết hậu sự không phải việc của Phòng Di dời. Nhưng hạch định và kí kết giải tỏa di dời vẫn nằm trong phạm vi công tác của chúng tôi.
Những người có quyền tài sản sau khi trải qua chuyện này càng nôn nóng hoàn thành công tác giải tỏa cho thật nhanh.
Trần Hiểu Khâu vẫn đang nằm viện, bốn người chúng tôi mệt muốn xỉu, ngày nào cũng nhận điện thoại muốn sái cả tay. Nhà nào cũng hối thúc chúng tôi nhanh chóng hoàn thành văn kiện kí kết bồi thường, nhanh chóng hoàn thành quy trình kí kết, tốt nhất là ngay ngày hôm sau đã có thể nhận được tiền bồi thường và căn hộ đã mua được trong chuỗi nhà quy hoạch sẵn.
Chúng tôi dù bận sấp mặt, nhưng cuối tuần vẫn cùng nhau đi thăm Trần Hiểu Khâu.
Ca phẫu thuật của Trần Hiều Khâu đã hoàn tất, hiện tại đang nghỉ ngơi. Sắp tới sẽ quan sát tiến độ hồi phục để quyết định tháo nẹp inox. Toàn bộ quá trình này mất rất nhiều thời gian.
Xương gân tổn hại phải mất trăm ngày, cộng thêm phẫu thuật, thời gian mà cô ấy cần phải nghỉ ngơi sẽ rất dài.
Trần Hiểu Khâu không bỏ việc, đã quyết định sau khi xuất viện sẽ quay lại Phòng Di dời làm việc.
Như lời cô ấy nói, cô ấy không thể theo chúng tôi đi đến từng nhà từng hộ, nhưng có thể lưu lại trong phòng để trực điện thoại.
Quách Ngọc Khiết cảm động ôm chầm lấy Trần Hiểu Khâu, khiến tôi đứng bên cạnh phải toát mồ hôi hột, sợ cô ấy lại làm gãy xương vai của Trần Hiểu Khâu.
“Nam Cung Diệu cũng chưa xuất viện đúng không?” Trần Hiều Khâu vỗ lưng Quách Ngọc Khiết, hỏi tôi.
“Ừ. Chiều nay bọn anh sẽ qua thăm anh ta.” Tôi đáp.
Tốt xấu gì cũng đã có một khoảng thời gian làm “bạn sinh tử”, trước mắt cũng là quan hệ hợp tác, nên chúng tôi cũng nên đi thăm Nam Cung Diệu mới phải.
Trần Hiều Khâu không giữ chúng tôi lại lâu.
Trên đường chúng tôi ghé lại dùng bữa trưa, rồi chạy qua một bệnh viện khác.
Điều khiến tôi bất giờ chính là, Nam Cung Diệu đã không còn ở trong phòng bệnh mà lần trước tôi đến thăm.
Hỏi ý tá mới biết anh ta đã đổi phòng.
“Cái anh đẹp trai ấy được chuyển lên tầng 11 rồi. Phòng đơn.” Y tá xuýt xoa và có vẻ hơi tiếc nuối.
Tôi cố nhớ lại cảnh tượng lần trước mình đến, thì cảm thấy thái độ của y tá này khá khó hiểu.
Nam Cung Diệu có diện mạo đoan chính và phong thái rất lịch lãm, nhưng cũng không đến mức khiến người ta mê mẩn. Lần trước đến, tôi cũng đâu có trông thấy y tá lén nhìn Nam Cung Diệu, hay kiếm cớ để thường xuyên vào phòng đâu.
Tôi mang theo thắc mắc vào thang máy, tới lúc lên đến tầng 11, thì nhận ra không khí ở đây khác hẳn.
Tốt xấu gì tôi cũng đã từng nằm trong phòng bệnh cao cấp. Lần đó là nhờ vào giới quái dị, cũng nhờ phúc của nhóm chuyên gia nên mới được ưu ái nằm trong phòng bệnh VIP, xem như được mở mang tầm nhìn. Lần này, tôi vừa nhìn đã nhận ra, đây là tầng của các phòng bệnh VIP.
Hành lang rất yên tĩnh, chẳng hề có cảnh bệnh nhân và người nhà ra vào náo nhiệt. Phòng nào cũng đang đóng cửa, trên cửa có ô kính nhỏ và mắt mèo, không phải là nhìn thấy rèm giường thì cũng là những giường bệnh trắng sạch tinh tươm. Mỗi gian không lớn lắm, nhưng vẫn rộng hơn hẳn phòng bệnh bốn người, tám người bên dưới. Và tất cả đều chỉ có một giường bệnh.
Ý tá đang trực trên quầy nhìn thấy liền chủ động hỏi thăm chúng tôi.
Tôi vừa đọc tên Nam Cung Diệu ra, dù cho có kín đáo hơn cô ý tá tầng dưới, nhưng y tá này cũng đã sáng rỡ đôi mắt, gò má chợt ửng hồng.
“Để tôi đưa các anh đi.” Cô y tá chủ động nói.
Cô ta đi trước dẫn đường, rồi dừng lại trước một phòng bệnh, sau khi gõ cửa và nghe tiếng hồi đáp bên trong, thì trở nên kích động hẳn.
Tôi nghe thấy giọng nói bên trong khá quen thuộc, nhưng chắc chắn đó không phải giọng của Nam Cung Diệu.
Cô y tá mở cửa, thỏ thẻ nói với bên trong: “Anh Nam Cung, có bốn người bạn của anh đến thăm.”
Tôi đang ở sau lưng y tá, nên đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng bệnh.
Nam Cung Diệu đang nằm trên giường, đầu giường được nâng lên, để anh ta dựa lưng vào.
Có một người ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, đang ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.
Tôi ngạc nhiên khi nhận ra anh ta là ai.
Người em trai đang là diễn viên nổi tiếng của Nam Cung Diệu, Nam Thiên!
Lúc này, tôi đã hiểu được nguyên do mấy cô y tá tại sao lại có vẻ kích động đến vậy.
Nam Thiên đứng lên, mỉm cười cảm ơn y tá rồi tiễn cô ta đi, sau đó mời chúng tôi vào trong.
Nam Cung Diệu gật đầu chào chúng tôi, rồi chỉ tay về phía chiếc laptop mini đang đặt trên chiếc bàn bên cạnh: “Vốn dĩ đang rà soát camera quan sát để tìm manh mối, nhưng lại bị làm lỡ thời gian một chút. Hiện tại chỉ có tôi và Linh làm được chuyện này, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian.”
Màn hình laptop tối đen, đang trong trạng thái sleep.
Nam Thiên liếc nhìn Nam Cung Diệu: “Anh muốn đuổi em thì cứ nói thẳng.”
“Anh đã nói rồi.” Nam Cung Diệu đáp.
Nam Thiên nghẹn lại một chút: “Em cũng đã nói rồi, bây giờ anh nên nghỉ ngơi cho thật tốt. Anh muốn làm gì? Em có thể bỏ tiền thuê người ta làm mà. Người có trình độ tương đương anh chắc chẳng hiếm gì. Không có anh, trái đất vẫn cứ quay.”
Trước đó hình như hai anh em họ cũng đã từng cãi nhau, bây giờ dù đang có mặt chúng tôi thì họ cũng chẳng có ý né tránh.
Tôi cảm thấy hơi ngại, đưa mắt quan sát đám Tí Còi. Gã Béo cũng đang ngượng ngùng, sau khi bắt gặp ánh mắt của tôi, thì nháy mắt dò ý có nên lánh đi hay không. Còn Tí Còi thì đang tỏ vẻ rất quan tâm, nhưng tôi vừa nhìn đã hiểu, ông nội này đang hóng chuyện, chắc chắn không muốn lánh đi. Quách Ngọc Khiết đang đứng sau lưng, không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ấy giơ cổ tới, không hề che giấu sự tò mò của mình.
Còn hai anh em kia thì cứ như chỗ không người.
Nam Cung Diệu lập tức dạy bảo em mình: “Lần trước anh đã bảo rồi, em phải trưởng thành đi. Em định chơi cái trò ngôi sao của mình đến bao giờ? Nếu thực sự em muốn phát triển sự nghiệp trong lĩnh vực giải trí, thì nên về tập luyện kĩ năng diễn xuất cho thật tốt, đừng có lãng phí thời gian vào những chuyện vô ích nữa.”
“Em đến chăm sóc anh mà là chuyện vô ích à?” Nam Thiên xù lông, nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu, rít qua kẽ răng: “Em có lòng tốt đến thăm anh, đổi phòng cho anh, còn…”
“Sao em biết anh nhập viện?” Nam Cung Diệu cắt ngang.
“Em có cách của em. Em nói rồi, em có thể bỏ tiền thuê người mà, dễ dàng lắm.” Nam Thiên hừ một tiếng.
Nam Cung Diệu chau mày: “Anh cũng đã bảo rồi, chuyện của anh không cần em lo. Nếu em tiếp tục làm theo ý mình, thì chỉ mang đến nguy hiểm cho em và cha mẹ mà thôi.”
“Biết nguy hiểm sao anh còn làm? Sự cố giao thông mà anh gặp phải, không đơn thuần là tai nạn đúng không? Phải chăng có thứ gì đó…” Nói đến đây thì Nam Thiên khựng lại, xem ra anh ta vẫn còn kiêng dè khi nói đến yêu ma quỷ quái.
“Đó là chuyện của anh.” Nam Cung Diệu nhấn mạnh.
Nam Thiên đỏ mặt tía tai, tức đến phát run.
Tôi thấy mình nên đứng ra giảng hòa. Những lúc thế này, người ngoài ít nhiều gì cũng nên cất lời xoa dịu một chút.
Mà kể ra thì Nam Cung Diệu nói rất có lý.
Trước đây rất lâu, anh ta đã chọn cách bỏ nhà đi, đem mối họa rời xa gia đình. Đây là cách anh ta bảo vệ người thân của mình.
Tôi không thể phá hoại thành ý này của anh ta.
Nhưng nếu giúp Nam Cung Diệu khuyên nhủ Nam Thiên, thì nó lại vượt quá phận sự. Tôi với hai anh em họ không thân thiết đến mức độ ấy.
Nam Thiên không chịu xuống nước, liên tục nhìn chúng tôi, hình như đang hy vọng chúng tôi sẽ nói gì đó khiến anh ta dễ chịu một chút.
Tôi hắng giọng rồi nói: “Những video đó để tôi giúp một tay nhé. Anh và Ngô Linh phân công thế nào?”
Tôi chọn cách đổi đề tài, nói một chút vào việc chính.
“Video trích từ camera quan sát quanh khu dân cư tôi đã tìm được hết rồi, có điều chỉ có từ tháng 10 năm 2020 đến hiện tại. Lúc này chủ yếu vẫn là tìm kiếm hành tung của Diệp Thanh, xem thử cậu ấy đã đi đến những đâu. Theo kết quả rà soát của Ngô Linh và Cổ Mạch thì Lưu Miểu không ở trong khu dân cư. Có điều, cũng không phải không có khả năng đó… Sau khi xuất viện tôi sẽ rà soát lại lần nữa.” Lúc nói với tôi, giọng điệu của Nam Cung Diệu đã bình tĩnh rồi.
Nam Thiên càng tức hơn: “Rốt cuộc thì anh đang tìm thứ gì? Phải ma không? Hay yêu quái? Anh nhất định phải làm những chuyện kiểu này sao?”
“Đây là công việc của anh.”
“Cái này mà là công việc gì!”
“Em có thể hiểu như tự cứu chính mình. Anh không muốn chết, cũng không muốn nhìn thấy em và cha mẹ mất đi.” Nam Cung Diệu nhìn thẳng vào mắt Nam Thiên, trịnh trọng nói.
Nam Thiên lập tức trở nên hoang mang, lắp bắp: “Đã như vậy… thì anh em mình phải cùng nhau nghĩ cách chứ. Nhà mình rõ ràng giàu có mà, cha mẹ nhất định sẽ đồng ý bỏ tiền ra để giải quyết phiền toái giúp anh. Trên thế giới này chắc chắc phải có người giải quyết được loại phiền toái này!”
“Gần đây em không lên mạng sao?”
Nam Thiên lắc đầu, thần sắc trở nên bất an: “Em ít khi lên mạng đọc tin tức, mạng xã hội cũng vậy. Những nơi như thế vừa ảo vừa phức tạp…”
“Thế giới đang phát sinh những biến đổi đáng sợ, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với những bộ phim siêu anh hùng mà em đã đóng. Là tai họa phạm vi thế giới. Không ai có thể giúp được người khác, anh và bạn bè chỉ có thể tự cứu bản thân mà thôi.” Nam Cung Diệu lạnh lùng nói: “Mà em cũng đừng lo chuyện bao đồng chuốc thêm phiền phức cho anh.”