Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1416: Mã số 072 – nguyên nhân tử vong là một câu đố (6)

Ngày 14 tháng 9 năm 2011, đến trường của người ủy thác. File ghi âm 07220110914.wav.

“Chào cô Tào, cô Tôn.”

“Vâng.”

“Chào mọi người.”

“Chắc cô Vương đã trao đổi với hai cô về tiến độ điều tra của chúng tôi rồi. Bây giờ chúng tôi nghi ngờ các nhân vật hoạt hình mà các cô thích đã có vấn đề, hoặc có thứ gì đó đã dựa vào những nhân vật này để làm gì đó. Gần đây hai cô có phát hiện ra điều gì dị thường không?”

“… Không có.”

“Tôi… không hiểu lắm… Vừa rồi trong điện thoại đã nói, Serena đã giết chết Chu Mẫn và Viên Viên… Chuyện này… sao có thể xảy ra được? Hai người họ chắc là bị mất tích thôi đúng không? Bị bắt cóc đem bán, có lẽ… Chu Mẫn bị bắt, sau đó có thể Viên Viên đã phát hiện được gì đó, tự mình đi tìm…”

“Cô Tào, chắc cô cũng hiểu về nhân vật Serena này chứ?”

“…”

“Thực sự rất giống. Ý tôi là, thứ mà các cô nói… ma pháp của Serena là dùng băng, thích đóng băng người, rồi băng tan… nước… tất cả đều phù hợp.”

“Như thế thì cũng quá hoang đường! Thà cô nói là ma tác quái, còn… còn dễ tin hơn...”

“Cô Tào, chúng tôi hy vọng cô có thể nhìn chuyện này bằng một trạng thái cởi mở hơn. Điều đầu tiên chúng tôi muốn làm, là đảm bảo an toàn cho các cô. Hai cô gần đây có nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ nào không? Hoặc bên cạnh mình có thứ gì đó phát sinh thay đổi lạ?”

“Không có.”

“Đương nhiên là không!”

“Trước khi cô Chu và cô Thái gặp chuyện, có từng nhắc đến chuyện gì với hai cô không?”

“Không có.”

“Không!”

“Trước khi xảy ra chuyện, họ có từng làm chuyện gì đặc biệt không? Ví dụ như các trò chơi nguy hiểm, các game kinh dị, hoặc đến những nơi kì quái, dùng phương thực lạ để cầu nguyện, chúc phúc?”

“Không có!”

“Chắc là… không có đâu…”

“Cô Tôn nhớ ra chuyện gì sao?”

“À, cô nhắc đến cầu nguyện… Lúc trước Viên Viên từng mua thẻ gỗ Ema trong bộ ‘Anh hùng’. Đó là vật được dùng để cầu nguyện ở Nhật…”

“Đó chỉ là hàng ăn theo thôi mà! Chẳng có khai quang gì hết, còn là hàng sản xuất trong nước nữa! Thứ như vậy mà cũng tính sao?!”

“Mình chỉ nhớ mỗi cái đó…”

“Cô Chu có mua thứ gì giống thế không?”

“Ý cô là gì đấy!”

“Cô cũng đã nói rồi, đó là sản phẩm ăn theo được sản xuất ngay trong nước. Bất kể là đường tiêu thụ hay là dây chuyền sản xuất, đều phải đi qua rất nhiều bàn tay, không thể loại trừ khả năng có người đã làm gì đó.”

“…”

“Chu Mẫn không mua. Viên Viên tự mình mua một tấm, treo trên tường ở trong phòng ngủ. Sau khi… sau khi gặp chuyện, đồ đạc của bạn ấy đều đã được thu dọn, chắc là được cha mẹ bạn ấy đem về nhà hết rồi.”

“Ngoài trừ thứ đó ra, còn chuyện gì khác không?”

“Hết rồi. Bạn ấy không nhắc đến. Chu Mẫn cũng vậy.”

“Được. Thế gần đây, hoặc trước đây sớm hơn, các cô có nghe qua những chuyện tương tự không? Có thể là mất tích hoặc tử vong kỳ lạ.”

“Không có.”

“Làm gì có chứ!”

“Đã vậy… nếu hai cô có phát hiện gì, có thể điện thoại ngay cho chúng tôi.”

“Các người chỉ điều tra như vậy thôi á? Vương Diêm, bạn kiếm đâu ra hạng lừa đảo này vậy?!”

“Mình… thấy… nhận định của họ… cũng không phải là… Có thể đúng là đã có người làm gì đó. Serena không thể nào xuất hiện ở thế giới hiện thực, nhưng nếu có người làm gì đó thì…”

“Chu Mẫn và Viên Viên chưa từng đắc tội với người khác. Lấy đâu ra người nào hại chết hai bạn ấy được?

“Cô Tào, tôi rất hiểu tâm trạng của cô. Nhưng đây chính là cách giải thích hợp lý nhất trong thời điểm hiện tại. Còn nếu đó là bắt cóc giống như cô đã nói, thì suy đoán ấy được thành lập. Vũng nước trong phòng ngủ của cô Thái là một điểm đáng nghi không thể giải thích được. Nếu đem hai vụ án ghép lại với nhau, thì điểm giao nhau chính là nhân vật hoạt hình Serena này. Đây có thể chỉ là một biểu tượng, bên trong còn ẩn chứa nguyên nhân sâu xa hơn. Cũng giống như tôi vừa nói, trong quá trình sản xuất hoặc tiêu thụ, đã có người giở trò gì đó. Bất luận động cơ của kẻ đó là gì, trả thù xã hội hay chỉ là vô tình, cũng đều có thể biến một món hàng thành thứ giết người. Một khả năng khác, đó là hai người họ đã vô tình gây ra chuyện gì đó, hoặc đã gây oán với người nào đó, còn Serena chỉ là thứ kết nối trung gian, một công cụ để qua đò.”

“Nói tới nói lui, cô vẫn muốn ám chỉ trên thế giới này có ma pháp đúng không? Những người đam mê thế giới ACGN như chúng tôi cũng chẳng điên bằng cô! Cô nên đến bác sĩ khám bệnh đi!”

“Thái độ này của cô vừa có lợi cũng vừa có hại. Nếu có thể giữ vững được tư duy duy vật, không chừng có thể đạt đến trình độ ma quỷ bất xâm, nhờ sở hữu ý chí mạnh mẽ. Nhưng cũng có khả năng, khi cô tận mắt nhìn thấy ma, tinh thần suy sụp, khiến ma quỷ xâm nhập dễ dàng và lập tức sẽ bị giết chết.”

“Cô!”

“Được rồi, bạn đừng nói nữa.”

“Chúng tôi hy vọng các cô luôn đề cao cảnh giác. Thứ đó đã tấn công cô Chu và cô Thái, nên cũng rất có khả năng sẽ tấn công bạn bè của họ. Các cô cùng chung sở thích, xác suất trở thành mục tiêu tiếp theo rất cao. Tôi nghĩ, đây cũng là nguyên nhân khiến cô Vương đến ủy thác chúng tôi điều tra.”

“…”

“Được rồi, được rồi. Chúng tôi biết rồi. Chúng tôi sẽ không đi chung với người lạ, không ăn đồ người lạ cho, không lên xe của họ, vừa lòng rồi chứ?”

Rầm.

“Đi thôi. Vương Diêm, bạn có đi không? Tụi mình sẽ đến nhà ăn số hai dùng cơm.”

“Mình… thôi các bạn đi đi.”

“Thế thì khi nào xong việc, nhớ gửi tin nhắn cho bọn mình nhé. Đi thôi, đi.”

“Đừng có kéo mình. Chắc chắn bạn ấy bị mấy người đó lừa rồi….”

Cộp… cộp… cộp…

“Xin lỗi, tôi không ngờ…”

“Không có gì. Mỗi người một quan niệm, nên cái nhìn đối với thế giới cũng khác nhau.”

“…”

“Cô Vương còn chuyện gì nữa à?”

“Họ… có thực là đã… bị hại không?”

“… Đúng. Tuy không thể nói cho cô rõ làm sao chúng tôi biết được, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng hai người bạn của cô đã bị hại rồi.”

“…”

“Xin cô nén bi thương.”

“Nếu… nếu họ chết rồi… Cộng với những gì mọi người vừa nói… Ý của mọi người là… thế giới này có ma, đúng không?”

“Cô muốn chúng tôi triệu hồn sao?”

“…”

“Triệu hồn phải có một vài dụng cụ. Chúng tôi cần có máu trích từ người thân của họ. Tôi thấy chúng ta không có cách nào có được sự đồng ý của gia đình họ đâu. Họ cũng giống như cô, vẫn ôm trong lòng hy vọng, hoặc giống như cô Tào vậy, không tin những chuyện này.”

“… Hết cách rồi sao? Ví dụ như cầu cơ chẳng hạn. Chắc là được đấy… sau đó có thể biết được, rốt cuộc họ đã gặp phải chuyện gì. Hai người họ đều không có kẻ thù. Chúng tôi dù yêu thích thế giới ACGN, nhưng trong trường không hề xung đột với ai. Tính tình các bạn ấy cũng rất tốt. Dù trên mạng chúng tôi cũng có đăng tác phẩm, nhưng khi lên mạng xã hội hoặc diễn đàn chưa từng tranh cãi với ai. Thật đó, không thể nào có người cố tình giết họ được!”

“Cô tán đồng suy đoán kia của chúng tôi, cho rằng các sản phẩm ăn theo kia, tại một giai đoạn nào đó đã bị người ta động chân tay?”

“… Nếu đúng như thế, thì thật là quá đáng… Mọi người… Kể ra thì những người không hiểu sẽ thấy chúng tôi khá ngu ngốc. Chúng tôi thường nói đùa với nhau, vì tín ngưỡng mà nạp tiền, mua những thứ đắt đỏ lại vô giá trị. Nhưng mua chúng đơn giản chỉ vì thấy thích, nếu nói có mục đích gì đó, thì cũng chỉ mong cho số lượng tiêu thụ được tốt hơn, tác phẩm được tái xuất bản, tác giả có đời sống ổn hơn, để sáng tác ra những tác phẩm xuất sắc hơn… Chúng tôi… nếu thứ mình thích lại giết chết mình… Ý tôi là… suy đoán mà cô nói với tôi có nhắc đến Serena… Tôi vừa nghe liền nghĩ, Tiểu Mẫn có thể đã thực sự… nhìn thấy Serena. Có thể Serena đã cố tình dụ dỗ bạn ấy, có thể đã nói gì đó với bạn ấy… Lúc đó chắc chắn bạn ấy đã rất vui… chắc chắc không hề sợ hãi… Bạn ấy ra khỏi vườn, chạy thẳng vào rừng… sau đó liền bị… Lúc đó… Ma pháp của Serena thường đóng băng người ta từng chút một, bắt đầu từ dưới chân… đúng ra bạn ấy vẫn có thể kêu cứu mà… Cả Viên Viên nữa… toàn bộ quá trình của ma pháp cần mất mấy giây, hay mươi mấy giây… Trong hoạt hình phải mất mười mấy giây, với đủ loại kĩ xảo, và cả đối thoại của nhân vật này nọ… Họ… nếu thực sự là vậy… đúng ra họ vẫn có thể nói chuyện, vẫn có thể kêu cứu được… Nhưng không ai nghe thấy gì cả… Có lẽ lúc đó… chắc chắn… chắc chắn họ không tài nào tin nổi vào mắt mình, mất hết mọi phản ứng… hức… hức hức… Nếu quả thực là có ai đó đã làm chuyện như vầy, thì quá tàn nhẫn… thực sự quá tàn nhẫn…”