Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 124: Mãi không có ngày bình yên (7)

Trần Dật Hàm kêu cảnh sát dẫn Tần Di Quyên đi, còn bản thân thì lên xe của Trần Hiểu Khâu, kêu cô lái về cục.

Tôi ngồi ở ghế phó lái, cảm nhận ánh mắt sắt bén của Trần Dật Hàm từ phía sau lia tới mà cảm giác như đang ngồi trên đống lửa. Trên đường đi Trần Dật Hàm không nói gì còn tôi thì chảy mồ hôi khắp người. Trần Hiểu Khâu cũng không thoải mái hơn là bao, ngón tay cầm vô lăng trở nên trắng bệch. Tôi vừa phải cố gắng chống đỡ lấy áp lực của Trần Dật Hàm, vừa lo sợ rằng Trần Hiểu Khâu sẽ gây ra tại nạn giao thông.

Khi đến Cục Cảnh sát, vừa thoải mái được vài phút, tôi lại đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

Trước cửa Cục Cảnh sát có một người đàn ông thân hình béo mập đang bước đi, dưới ánh đèn, người đàn ông đó trông rất xám xịt, như đang bị một lớp sương mù bao phủ. Tôi không hoa mắt, cũng không phải nhìn thấy ma, mà trạng thái của người đàn ông đó rất tồi tệ, cả người hồn bay phách lạc. Người đàn ông đó không phải là ma, mà ma đang theo phía sau người đàn ông đó.

Tôi trố mắt, nhìn chằm chằm vào cô gái sau lưng người đàn ông kia. Cô gái mặc một bộ đồ quê mùa, tóc kết đuôi sam, bước cùng nhịp bước, cách người đàn ông khoảng hai bước chân. Khi cô ta bước đi, quần áo hoặc làn da trên người phát ra một ánh lửa, biến thành tro tàn, rơi xèo xèo xuống, biến mất ngay trên mặt đất.

Trần Dật Hàm phát hiện ra điều bất thường của tôi trước cả Trần Hiểu Khâu, anh ta hỏi: “Người đó sao vậy? Sau lưng có thứ gì?”

Tôi suýt chút nữa nhảy cẩng lên, đụng vào nóc xe, kinh ngạc xoay đầu nhìn Trần Dật Hàm.

Tầm mắt của Trần Dật Hàm từ cô gái kia di chuyển sang người tôi, hỏi lại một lần nữa: “Sau lưng người đó có gì?”

Người bình thường sẽ hỏi người đàn ông đó bị sao, nhưng rõ ràng là Trần Dật Hàm không nhìn thấy ma, lại có thể phát hiện ra thứ tôi nhìn là cô gái sau lưng anh ta chứ không phải người đàn ông kỳ lạ đó.

Trần Hiểu Khâu phản ứng, sắc mặt cổ quái: “Anh... nhìn thấy ma?”

Trần Dật Hàm cau mày: “Tiểu Khâu.”

Tôi đơ người một hồi lầu, sau khi đối mặt nhìn Trần Hiểu Khâu, mới gật đầu đầy nhẹ nhõm. Thà chủ động thừa nhận rồi mặc nó lạc trôi còn hơn là buông bỏ trách nhiệm.

Vẻ mặt Trần Dật Hàm trở nên kỳ lạ.

Tôi đoán trước đây anh ta cho rằng Trần Hiểu Khâu nói năng không hề khách khí, mà Trần Hiểu Khâu đúng là một người nói năng không hề khách khí thật, nhưng không phải kiểu thô tục mà là nói thẳng không nể mặt. Trần Hiểu Khâu không biết nói những lời kích động. Cô ấy nói tôi nhìn thấy ma thì tôi gật đầu, còn người như Trần Dật Hàm sẽ chú ý thấy bất thường, nhưng vẫn không nắm bắt được hết trong một khoảng thời gian ngắn.

Ánh mắt Trần Hiểu Khâu trở nên vui mừng.

Tôi không thể biểu diễn bắt ma như người của Thanh Diệp được, nhưng ông trời có mắt, khiến tôi gặp được một con ma, có thể chứng minh bản thân, cũng có thể khiến Trần Dật Hàm hiểu được tôi và Trần Hiểu Khâu đang làm việc nghiêm túc.

Trần Hiểu Khâu mở cửa, hối tôi mau đi vào Cục Cảnh sát, đồng thời kêu Trần Dật Hàm đi theo sau.

Trần Dật Hàm bình tĩnh, nhìn dáng vẻ là biết ngay đang muốn nhìn xem hai chúng tôi sẽ làm trò gì.

Không quan tâm đến Tần Di Quyên nữa, Trần Hiểu Khâu kéo tôi đuổi theo người đàn ông đó.

Người đàn ông đó rất nổi bật, đứng ngay ở quầy đón tiếp của Cục Cảnh sát. Nửa đêm trong cục chỉ có cảnh sát trực ban, nên giọng nói và sự tồn tại của anh ta vô cùng nổi bật.

Trần Hiểu Khâu hỏi nhỏ tôi: “Là con ma như thế nào?”

Trần Dật Hàm nghiên cứu đánh giá tôi và Trần Hiểu Khâu, muốn nói nhưng lại thôi.

Tôi lấy can đảm nói: “Một cô gái 16 17 tuổi, ăn mặc rất quê mùa, trên người có các đốm lửa. Tóc đuôi sam, mặt tròn, mắt một mí…” Tôi cố gắng miêu tả, hận không thể đột nhiên biết ký họa.

Trần Dật Hàm nhìn tôi đã không còn như đang nhìn kẻ điên nữa, mà là đang nhìn một kẻ lừa gạt.

Người đàn ông bên kia cũng đang nói tới vấn đề chính: “... Tôi muốn báo án vụ án phóng hỏa vào 23 năm trước, vụ án phóng hỏa khiến 34 học sinh lớp 5 khối 12 trường trung học số Mười Tám tử vong.”

Tôi ngừng nói.

Trần Hiểu Khâu kinh ngạc nhìn về hướng người đàn ông kia, bàn tay nắm chặt tay tôi cũng buông lỏng.

Trần Dật Hàm tự lầm bầm: “Trường trung học số Mười Tám…”

Tôi há hốc miệng, chỉ nghe người đàn ông đó nói tiếp: “Tôi tên là Khương Vĩnh Ninh, là học sinh lớp 5 khối 12 năm đó, những năm qua tôi đã tìm được chứng cứ, thủ phạm phóng hỏa năm đó là chủ nhiệm Tần Di Quyên của chúng tôi.”

Cả người tôi như bị sét đánh, toàn thân run lên.

“Chuyện gì đây?” Trần Hiểu Khâu xoay đầu nhìn tôi.

“Tôi không biết... Tần Di Quyên là phạm nhân? Sao có thể được? Nếu thật sự là bà ta, tại sao chúng không thiêu chết bà ta?” Tôi thất thần nói.

Khương Vĩnh Ninh đang vu cáo hãm hại Tần Di Quyên sao? Nhưng còn con ma nữ kia…

Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia ngấn lệ, dọc đường là lớp da bị thiêu cháy bong tróc rồi lại mọc lại của cô ta.

“Ai là kẻ phạm tội? Ai là kẻ phạm tội?” Tôi bất giác tiến về phía trước.

Cảnh sát trực ban và Khương Vĩnh Ninh phát hiện ra tôi, hai người đều quay lại nhìn. Cảnh sát kia kinh ngạc kính chào, nói: “Chào Cục trưởng.”

Khuôn mặt Khương Vĩnh Ninh là một mảnh chết lặng, ánh mắt ngơ ngác, mất hồn.

Cô gái kia cũng xoay đầu qua. Mặt tròn, mắt một mí, đôi môi mỉm cười, khóe môi cong lên tự nhiên, trông rất vui vẻ, nhưng cô ta đang khóc, đau lòng tuyệt vọng, đôi môi kia không hề cho người ta một cảm giác vui vẻ nào.

“Ai giết các cô? Tại sao...” Tôi nhìn cô gái đó, cả người thấy hơi mê man.

Ánh lửa trên người cô ta như những ngọn đèn neon bên đường, sáng đến chói mắt. Nhiệt độ trong Cục Cảnh sát tăng lên, tôi nóng đến mức chóng mặt.

Tôi nhìn thấy cô ấy mở miệng, lửa đen nhả ra từ trong miệng. Cô ấy nôn nóng muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phun khói đen liên tục, nét mặt trở nên đau đớn tuyệt vọng.

“Viết chữ đi, tìm thứ gì đó để viết.” Tôi lẩm bẩm, tiếng nói lúc ẩn lúc hiện, không còn giống với giọng nói của tôi nữa rồi.

Thiếu nữ như bình tỉnh.

“Lâm Kỳ?”

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng kêu của Trần Hiểu Khâu, giống như bị kim đâm, tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng hơi nóng kia không phải do điều hòa tỏa ra, không phải do cô gái trước mắt, mà đến từ phía sau lưng tôi.

Tôi xoay đầu, nhìn thấy Trần Hiểu Khâu đang lo lắng và Trần Dật Hàm đang nhăn mày, phía sau lưng họ có rất nhiều quả cầu lửa đang quanh quẩn, tụ tập trước cửa Cục Cảnh sát, bốc cháy trong sự phẫn nộ và không cam lòng.

Phù!

Lách tách!

Tôi nghe thấy tiếng lửa cháy, xoay đầu trở về, thì nhìn thấy cô gái kia biến thành một quả cầu lửa. Cơ thể cô ta đang vặn vẹo, ngọn lửa bùng lên dữ dội rồi tan biến, lớp tro bụi tạo thành một chữ “Tần”, rơi xuống đất và biến mất.

Tôi ngơ ngác nhìn cô gái kia biến mất, cảm nhận được sức nóng dữ dội từ sau lưng, bên tai như có giọng nói khẽ lướt qua.

“Xin anh... hãy giúp anh ấy...”

Tiếng nói của cô gái bay xa, thế gian đã không còn dấu vết tồn tại của cô gái ấy nữa.

“Mặt tròn, mắt một mí, môi biết cười, mặc một chiếc áo sơ mi màu kem và chiếc quần yếm màu đen, tóc tết thành hình đuôi sam, anh...” Tôi nhìn về phía người đàn ông kia.

Nét mặt chết lặng của người đàn ông kia thay đổi, khóe môi run rẩy nói: “Trương Tuyết…”

Trương Tuyết, hóa ra là Trương Tuyết sao?

Đột nhiên tôi cảm thấy đầu óc nặng trịch, cả người ngã xuống.

Tôi không thấy đau, chỉ nghe thấy giọng nói của Trần Hiểu Khâu vang lên từ nơi xa, ý thức rời khỏi thân thể, rơi nhanh xuống vực thẳm.

Bỗng nhiên, cái cảm giác đen thui mù mịt ấy biến mất, tôi nghe thấy được tiếng người huyên náo.

“Trương Tuyết, mày đang xem gì vậy?”

“Không, không có gì.”

Giọng nữ đầy hoảng hốt phát ra từ cơ thể của tôi.

Tầm nhìn của tôi di chuyển, một cậu trai biến mất trong tầm nhìn của tôi. Người đó, mặt mày thanh tú, vẻ mặt nhát gan nịnh nọt.

“Khương Vĩnh Ninh, đi mua khoai tây lát cho tụi tao!”