Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1207: Trò chuyện (1)

“Anh hai!”

Tôi giật mình trong chốc lát, quay đầu nhìn thấy em gái đang nắm tay tôi, mới từ từ tỉnh táo lại.

Tôi nhìn về phía bàn làm việc trước tiên.

Laptop tắt rồi. Hồ sơ của Thanh Diệp cũng không thấy đâu.

Tôi vội nhìn về phía giá sách. Một chồng hồ sơ vẫn sắp xếp gọn gàng ở đó, không thiếu phần nào. Những cái USB cũng treo trên hồ sơ một cách gọn gàng.

Không đúng, lúc tôi tiến vào giấc mơ chắc hẳn là đang ngồi trước bàn làm việc, laptop và hồ sơ đều đang mở để đó, USB còn cắm trên máy tính.

Nhưng bây giờ, tôi lại nằm ở trên giường?

Tôi đột nhiên ngồi bật dậy, vô tình đụng vào trán em gái.

“Ái!”

Hai chúng tôi cùng đưa tay che trán, kêu lên một tiếng đau đớn.

“Em không sao chứ? Đụng trúng em...” Tôi vội quan tâm em gái.

Em gái nước mắt rưng rưng.

Tôi bỗng khựng lại, bỗng nhiên nghĩ tới con gái của Tây Môn Văn Hạo. Cô nhóc kia khóc rống lên, té ngã xuống đất. Anh trai cô nhóc ngồi ngay bên cạnh, cũng bật khóc nức nở, không quan tâm cô nhóc được.

Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, tôi hơi thất thần, bị em gái đẩy một phát rồi mới nhìn về phía nó lần nữa.

“Anh sao vậy? Chưa tỉnh ngủ sao? Điện thoại di động của anh reo liên tục kìa. Đêm qua lúc ngủ anh cũng không thay quần áo hả?” Em gái nói liên tục, đã không còn thấy nước mắt đâu nữa.

Tinh thần tôi vẫn chưa tỉnh táo lắm, theo những gì em gái nói, tôi phát hiện điện thoại di động vẫn còn sáng đèn, mà trời thì đã sáng rồi. Tôi cũng không biết đêm qua mình bò lên giường như thế nào nữa.

Tôi cảm thấy khó hiểu, nhưng đối mặt với những câu hỏi thăm của em gái, tôi chỉ đành kiếm cớ rồi trả lời qua loa.

Em gái nói với vẻ lo lắng: “Anh cũng khổ cực quá đó? Còn không bằng cái chỗ làm trước đây. Đến Phòng Di dời gì chứ...”

Tôi chỉ có thể mỉm cười.

Em gái lại nói thêm vài câu rồi ra khỏi phòng của tôi.

Tôi xem điện thoại di động trước, có cuộc gọi từ Ngô Linh và Trần Hiểu Khâu. Tôi không bắt máy nên khiến cho bọn họ có hơi lo lắng, nhưng cũng chỉ để lại tin nhắn, hỏi thăm tình hình của tôi. Ít nhiều gì họ cũng đoán ra được tôi đang trong cảnh mộng. Nhưng thời gian trôi qua quá lâu rồi, trời đã sáng mà tôi vẫn chưa trả lời, hai người đó lại gửi tin nhắn đến hỏi thăm tình hình, còn liên tục gọi điện thoại đến.

Tôi gửi tin nhắn báo bình an cho hai người họ xong thì cầm di động ngồi ngẩn người ra.

Tôi thật sự ngẩn người ra, không có nghĩ được gì cả. Tôi cũng không biết nên nghĩ cái gì, trong đầu rất hỗn loạn.

Nhưng tôi lại không thể khống chế trí nhớ của mình, những gì nhìn thấy, những trải nghiệm trong cảnh mộng đều hiện lên trong đầu tôi.

Cảm xúc của Lôi Âm Âm, cảm giác run rẩy khi máu tươi tràn vào trong linh hồn, những con ma nữ trên dòng sông Thiên Hà, còn có... cảm giác vui sướng khi giết người...

Tôi bỗng cảm thấy rùng mình, giống như là lại nhìn thấy cặp mắt đó vậy.

Tôi cảm thấy không thoải mái, không phải do cơ thể không thoải mái, mà là trong lòng không thoải mái.

Vội tắm rửa xong, ăn đại chút gì đó rồi tôi liền ra khỏi nhà.

Thứ bảy không cần đi làm. Thứ bảy ở thôn Sáu Công Nông cũng hơi náo nhiệt hơn. Nhưng tôi đã quen với nơi này rồi, tránh mặt những ông bà cụ, đi vào trong toà nhà số sáu.

Bước chân của tôi dần chậm lại, càng ngày càng nặng nề hơn.

Nhưng sáu tầng lầu cũng không phải đi mãi mà không tới được, tôi vẫn đi lên tới tầng sáu, nhìn thấy cánh cửa của phòng nghiên cứu.

Tôi có cảm giác như trở lại thời trước đây.

Một năm trôi qua rất nhanh.

Tôi như quay về làm một người bình thường không biết gì về hiện tượng quái dị của một năm trước.

Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác kinh ngạc khi lần đầu nghe thấy cái tên Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.

Thậm chí tôi còn nhớ rõ lúc đó tôi đang nghĩ gì: Tại sao lại có người dở hơi như thế?

Khi lần đầu tiên gõ cửa phòng nghiên cứu, tôi đã không mong chờ gì về việc có người ra mở cửa. Tôi có nghe Chủ nhiệm Mao nói qua là căn nhà này đã bị bỏ hoang rồi. Gõ cửa chẳng qua là một hình thức thôi, sau đó tôi có liên hệ với bên công an để phá cửa.

Đứng đó nhìn cảnh thợ khoá cạy khoá cửa, lúc ấy tôi liền cảm thấy lạnh rồi.

Nơi này có âm khí.

Bây giờ, tôi đã có thể phân biệt được cảm giác lạnh của âm khí và cảm giác lạnh thật sự, tôi còn có thể phân biệt ra được những loại âm khí khác nhau của những con ma khác nhau. Cái này trông giống như là những người khác nhau sẽ có tướng mạo và giọng nói khác nhau vậy.

Lúc tôi đang nghĩ về những chuyện này, tiện tay móc chìa khoá ra.

Cái này đã thành thói quen của tôi.

Tôi nhìn về phía chiếc chìa khoá, nhớ tới cảnh Tiểu Cố giao chìa khoá cho tôi.

Không phát hiện xác, chỉ là bị mất tích, vẫn chưa có ai đến báo cảnh sát về vụ mất tích này, là do nhân viên ở Phòng Di dời đến báo án. Cả chuyện này đều rất kì lạ.

Bên phía cảnh sát đã lập hồ sơ, nhưng không biết điều tra từ đâu.

Bây giờ tôi đã biết, là Diệp Thanh xóa sạch tài liệu ghi chép về năm người họ.

Nhưng lúc đó, tôi chỉ cảm thấy rất phiền phức, lại bắt đầu chê chủ nhân của phòng nghiên cứu này là dở hơi.

Tuy nói như thế nhưng tôi vẫn cảm thấy rất tò mò về nơi này.

Có thể là do Diệp Thanh đã làm gì đó, có thể do số mệnh của tôi, tôi bắt đầu thấy hứng thú với tủ hồ sơ đó. Tiểu Cố đưa chìa khoá mới cho tôi. Bên phía cảnh sát cũng không còn động lực gì để điều tra về vụ án mất tích này tiếp nữa.

Hầu hết những vụ án đều là như vậy. Vụ án không tìm được manh mối cũng chỉ có thể đợi chờ kỳ tích xảy ra thôi.

Giống như là Lôi Âm Âm...

Cạch!

Chìa khoá cắm vào lỗ khóa.

Tôi vặn chìa khoá mở cửa.

Kẹt kẹt!

Nương theo tiếng vang cọt kẹt của cánh cửa, cửa mở ra, âm khí trào ra.

Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ đẩy cửa vào, rút chìa khoá ra ngoài.

Tôi không lên tiếng gọi Diệp Thanh, không chào hỏi, sau khi đi vào trong phòng nghiên cứu thì tiện tay đóng cửa lại, sau đó đi thẳng tới ghế sofa, ngồi xuống ở chỗ cũ.

Đã rất lâu rồi tôi không ngồi ở chỗ này, không ngồi nhìn sang chiếc ghế sofa kiểu cũ ở đối diện từ góc này.

Phòng nghiên cứu cũng có sự thay đổi rồi.

Trên ghế sofa có bị hư hại, trên vách tường, đồ dùng trong nhà cũng có những dấu vết hư hỏng, không có ai tới sửa chữa.

Trước đây, phòng nghiên cứu chính là nơi ẩn náu an toàn của năm người Thanh Diệp. Ma quỷ dù có đến đây, cho dù có tấn công bọn họ, căn phòng nghiên cứu này vẫn không bị sao cả.

Nhưng có gì là bất biến đâu.

Năm người lần lượt bị mất tích hay tử vong.

Đến bây giờ thì tôi đã cứu được ba người.

Phòng nghiên cứu bị tấn công dữ dội, trở nên rất tàn tạ.

Nhiều cái như vậy...

Đều có chút thần kỳ và huyền ảo.

“Tôi mơ thấy Lôi Âm Âm.” Tôi mở miệng, phát ra tiếng của bản thân mình.

“Tôi mơ thấy Lôi Âm Âm.” Tôi lặp lại lần nữa: “Cái hồ sơ đó... Hôm qua vừa xem xong, bây giờ tôi đã quên tên nó rồi. Chỉ nhớ là có rất nhiều người đã chết... Lôi Âm Âm giết người... vẽ một cái vạch dưới đất, liền sẽ có người chết đi...”

Tôi không có nhớ rõ lắm về nội dung trong hồ sơ và trong cảnh mộng.

“... Bây giờ tôi ấn tượng nhất là hai anh em kia... Tôi... Giống như tôi và em gái. Nhưng...” Tôi tự cười nhạo bản thân: “Thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng là cha mẹ và em gái tôi sẽ khóc trước cái chết của tôi trước...”

Nói xong, tôi dựa lên lưng ghế sofa cũ kĩ, thở dài một hơi.

“Ngoài ra còn ấn tượng với Lôi Âm Âm... Không, không phải Lôi Âm Âm, là Hoa Sơn. Là cái thứ tự xưng là ma của Hoa Sơn, cảm xúc của nó... Anh nói đúng, nó rất thích cái cảm giác vui sướng khi giết người. Tôi cũng vậy. Nhưng tôi không biết phải giết ai. Nó cũng thế. Chẳng có mục đích, nhìn thấy liền giết... Cái này khác so với những con ma nữ trong sự kiện "khuôn mặt quỷ trong nước"...”

Tôi lại không nói gì thêm nữa.

Thật lâu sau, tôi ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía sofa đối diện: “Diệp Thanh, anh là loại nào? Bây giờ anh là loại nào? Sau này... Anh sẽ là loại ma như thế nào?”