Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1199: Mã số 040 - vị trí tử vong (9)

Cô gái đó không nói gì cả.

Nhưng Lôi Đại Vĩ lại kêu lên một tiếng khó hiểu xen lẫn cả lo lắng: “Âm Âm!”

“Tôi...” Cô gái khẽ run lên, ngẩng đầu lên, nhìn về phía ống kính, nước mắt tuôn rơi.

Ngô Linh lặp lại lần nữa: “Nên kết thúc rồi, cô Lôi.”

Những câu nói lặp đi lặp lại này khiến cho cô gái mất bình tĩnh.

Cô ta quỳ dưới đất, hai tay ôm mặt, bật khóc nức nở.

Tiếng khóc kéo dài trong một thời gian rất lâu.

Lôi Đại Vĩ lên tiếng an ủi cô ta, nhưng cũng không có tác dụng gì mấy.

Một lúc lâu sau, cô ta mới nín khóc.

Cô gái ngồi bệt dưới đất, hai tay buông thỏng, nói với vẻ bình tĩnh: “Được...”

Sau tiếng “được” này, tiếng tụng kinh của Tuệ Nhất Pháp Sư đã có sự thay đổi.

Tiếng tụng kinh bỗng trở nên oai nghiêm và có thể rung động lòng người.

Cô gái khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn về phía ống kính, môi mấp máy, như là đang gọi tiếng “cha” vậy.

Tuy nhiên không hề phát ra được tiếng gì cả và cả người cô gái dần run rẩy dữ dội hơn.

Cô gái như xuất hiện thêm ảo ảnh, khuôn mắt dần nhoè đi, hình ảnh con búp bê lại xuất hiện trên màn hình.

Tiếng tụng kinh đi vào lòng người, cũng khớp với nhịp độ run rẩy của cô gái.

Đột nhiên, cô ta bị biến thành một làn sương, từ từ bay lên cao.

“Âm Âm!” Lôi Đại Vĩ hét lên một tiếng, sau đó thì lại vang lên tiếng khóc nức nở của ông ta.

Lúc này vang lên một tiếng “bụp”, con búp bê rơi xuống đất, đang uốn cong lại thành một hình thù kì lạ.

Ngày 15 tháng 2 năm 2007, hoàn thành uỷ thác, kết thúc điều tra.



Sau khi đọc đến hàng cuối cùng trong tập hồ sơ, tôi lại bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Cái cảm giác choáng váng này vừa lạ lại vừa quen.

Tôi phát hiện những dòng chữ trước mắt mình bỗng trở nên vặn vẹo.

Từ những nội dung rất đơn giản đột nhiên trở thành những nội dung phức tạp, chi chít toàn chữ, khiến người ta đọc vào cảm thấy khó hiểu.

Một lúc sau, tôi mới nhận ra, đây là tài liệu ôn thi công chức.

Tôi đã từng đọc qua, học thuộc những tài liệu này, chỉ là bây giờ đã quên gần hết rồi.

Những nội dung in trên tài liệu, có vài cái đã bị lỗi thời rồi. Cái này thì tôi vẫn có thể nhận ra được.

Đây không phải bộ tài liệu mà tôi từng đọc qua, cũng không có đề cập đến những nội dung học tập về chính trị mới nhất.

Đang suy nghĩ miên man, tôi đột nhiên cảm nhận được có một bàn tay đặt lên trên trán mình.

Tôi sững sờ, ý thức dần tỉnh táo lại.

Tôi đang định tách ra khỏi đối tượng mà tôi nhập vào, nhưng mà tôi không tài nào cảm nhận được cơ thể và linh hồn của mình.

Tôi đột nhiên ý thức được rằng, đây không phải là một giấc mơ bình thường mà là kí ức của Lôi Âm Âm.

Suy nghĩ thông suốt được điều này rồi, tôi lại cảm thấy có chút thất vọng.

Nếu như chỉ thấy kí ức của Lôi Âm Âm, thì tôi không cách nào thay đổi “quá khứ”, tôi sẽ không làm được gì cả.

Cho dù là việc giải cứu Lôi Âm Âm hay là ngăn chặn Lôi Âm Âm giết người, tôi đều không làm được.

Cái bàn tay đặt trên trán khẽ xoa nhẹ mi tâm, sau đó thì đưa ra phía trước, cầm lấy cái ly trên bàn.

Lúc này Lôi Âm Âm đã ngẩng đầu lên.

Tôi nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng đọc ở thư viện.

Cái phòng đọc này rất nhỏ, người đến đọc sách cũng rất thưa thớt. Nhìn vào cách trang trí, đây không phải do nguyên nhân thời gian mà cái phòng đọc này trở nên cũ kĩ như vậy, mà là nó thật sự đã rất cũ kĩ. Cũng không giống như những nơi công cộng ở Dân Khánh, thích theo đuổi một loại phong cách nào đó. Cho dù là thư viện trong khu dân cư cũng phải xây sao cho đẹp và sang trọng. Và chắc chắn một điều là phải xem khu dân cư có giàu hay không. Khu dân cư giàu và khu dân cư nghèo có sự cách biệt rất lớn.

Đầu óc tôi đang suy nghĩ lung tung.

Đợi đến khi Lôi Âm Âm uống xong nước, cúi đầu xuống đọc sách tiếp rồi tôi vẫn chưa hoàn hồn lại.

Cứ sững người như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh.

Đợi đến khi tôi hoàn hồn lại thì nhìn thấy Lôi Âm Âm đang thu dọn đồ đạc và sau đó rời khỏi thư viện một cách nhẹ nhàng.

Cô ta dường như là người cuối cùng ra khỏi thư viện. Lúc này trong thư viện đã không còn ai nữa rồi.

Tôi cảm thấy không thoải mái.

Lúc Lôi Âm Âm bước ra khỏi cửa thư viện, tôi đã hiểu ra là tôi không thoải mái ở chỗ nào rồi.

Tôi... Sững người ra...

Tôi cứ sững người trong giấc mơ, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của nạn nhân là Lôi Âm Âm và tên hung thủ giết người, tôi suy nghĩ về những thứ đâu đâu, thậm chí có lúc tôi còn để đầu óc trống rỗng.

Không có cảm giác hồi hộp...

Suy nghĩ thông suốt rồi, tôi giống như đổ mồ hôi lạnh.

Bây giờ tôi cảm thấy hồi hộp không phải là vì Lôi Âm Âm mà là vì tôi.

Cái cảm giác này...

“Cô đã bắt đầu chìm đắm trong cảm giác vui sướng khi giết người rồi.”

Không!

Tôi bỏ câu nói này của Diệp Thanh ra sau đầu.

Không phải “cảm giác vui sướng khi giết người”, cũng không có bị “đắm chìm”.

Tôi chỉ là...

Quen rồi...

Tôi đã dần quen với những giấc mơ như vậy, bắt đầu chấp nhận những hiện tượng quái dị này.

Những ghi chép trong tập hồ sơ, một là thái độ lạnh nhạt, hai là những lời nói bình tĩnh của đám người Thanh Diệp dần xuất hiện trong đầu tôi. Giống như là núi lửa đang phun trào, dung nham trào ra ngoài.

Đầu óc tôi như sắp bị dung nham làm cho tan chảy, linh hồn bỏng rát.

Bản năng và lí trí đều báo hiệu cho tôi biết, đây không phải là một trạng thái tốt lành gì.

Nhưng bản năng không thể nào ngăn cản sự bình tĩnh lúc này của tôi, lí trí lại báo hiệu cho tôi biết, bình tĩnh như vậy chưa chắc gì là chuyện xấu.

Tôi cảm thấy rất mâu thuẫn và sợ hãi.

Lôi Âm Âm không có cảm giác gì. Nội tâm cô ta đang rất bình yên. Lúc này tôi còn nhận được ý nghĩ trong đầu cô ta. Cô ta đang suy nghĩ về bữa cơm tối nay.

Chắc hẳn tôi phải cảm thấy đau lòng chứ.

Nếu là trước đây thì tôi chắc sẽ cảm thấy đau buồn.

Vì lúc nãy Lôi Âm Âm đi ra khỏi thư viện, tôi có nhìn thấy ngày giờ trên màn hình điện thoại cô ta.

Hôm nay chính là cái ngày mà Lôi Âm Âm bị giết hại. Cô gái trẻ này mãi mãi không thể ăn được bữa cơm tối nay nữa.

Chắc hẳn tôi phải cảm thấy đau lòng.

Nhưng bây giờ tôi đang rất bình tĩnh, ngay cả việc than thở cũng không.

Nguyên nhân là do Lôi Âm Âm không phải là một người tốt hoàn toàn, sau khi cô ta biến thành ma thì đi giết người sao?

Tôi đang suy nghĩ.

Có lẽ phải có nguyên nhân gì đó.

Chắc chắn phải có nguyên nhân!

Nếu như không có nguyên nhân thì...

Linh hồn của tôi như sắp bị đóng băng.

Lúc này Lôi Âm Âm đã đi đến ngã tư. Ngã tư ở đây không có đèn xanh đèn đỏ, cũng không gắn camera quan sát. Lôi Âm Âm nhìn qua hai bên, sau đó đi qua đường.

Người đi trên con đường này không nhiều lắm, các cửa tiệm dọc đường đa số đều đã đóng cửa rồi. Nhưng mà vẫn còn một vài chiếc xe đi ngang qua đường này.

Lôi Âm Âm lại đi qua hai con đường, cuối cùng đến được chợ.

Đến chợ rồi thì không khí nhộn nhịp hẳn lên. Tuy không đến mức chen chúc, nhưng người qua người lại vẫn cảm thấy có hơi chật chội. Giống như toàn bộ người dân trong thành phố đều tập trung ở chỗ này vậy.

Lôi Âm Âm mua đồ ăn xong, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn.

Cô ta chuẩn bị đi ra từ cửa sau của chợ. Đi ra từ cửa sau chợ, chỉ cần đi bộ thêm mười phút thì về đến khu nhà cô ta.

Gần như thế đấy!

Đối với Lôi Âm Âm thì mười phút của ngày hôm nay chắc chắn sẽ không thể đi hết được. Cô ta không thể về nhà được nữa.

Tôi cố gắng suy nghĩ về chuyện này, nghĩ về những chuyện đau lòng đó, tôi đang muốn kích thích cảm xúc của tôi, nhưng trong lòng chỉ cảm thấy hoảng loạn, lo sợ cho tình trạng này của tôi mà thôi.

Con đường ở phía sau chợ có chất một đống rác không có ai đi qua.

Lôi Âm Âm mang giày thể thao, phát ra những tiếng bước chân khe khẽ.

Đột nhiên có một cánh tay dùng sức nắm lấy vai cô ta từ phía sau.

Đầu óc Lôi Âm Âm trống rỗng, chỉ là vì quá đau nên mới kêu lên, quay đầu lại nhìn về phía sau với ánh mắt khó hiểu.

Đó là một người lạ mặt. Người đàn ông đó trông rất cao to, vẻ mặt hung dữ.

Rất nhanh sau đó lại có thêm hai người đàn ông đi đến, vẻ ngoài của cả ba người đều hung hãn như nhau.

Điều này không bình thường. Những người này đang có ý đồ xấu.

Lôi Âm Âm đã nhận ra tình cảnh lúc này của mình, cô ta hét lớn: “Các người làm gì vậy?”

Tiếng hét của cô ta đã thu hút được sự chú ý của một vài người.

Trên con đường này không phải không có một bóng người nào.

“Vợ à, em đừng có gây chuyện nữa. Theo anh về nhà đi.” Cái người đàn ông đang nắm lấy vai Lôi Âm Âm không có tí dịu dàng nào, gần như là rống lên.

Hai người đàn ông kia quay đầu lại, hét thẳng vào mặt những người đi đường: “Nhìn gì mà nhìn! Chưa từng nhìn thấy cảnh vợ chồng cãi lộn sao.”

Lôi Âm Âm càng kinh ngạc hơn, sau đó lập tức vùng vẫy.

Cô ta đưa tay lên, đem giỏ đồ ăn mới mua xong đập lên đầu người đàn ông: “Anh buông tôi ra! Tôi không quen anh!”

“Em đừng hét nữa vợ. Anh bảo đảm sẽ không đi tìm cô gái đó nữa! Em nghĩ cho con trai mình đi.” Người đàn ông cũng hét lớn lên, lấn át cả tiếng của Lôi Âm Âm và đưa tay kia lên bịt miệng Lôi Âm Âm.

Hai người đàn ông kia hét vào mặt những người đi đường xung quanh.

Lôi Âm Âm vừa hồi hộp vừa sợ hãi, nước mắt chảy xuống hai gò má. Cô ta nhìn về phía cái người đi đường gần mình nhất. Người đàn bà trung niên kia nhìn lướt qua ba người đàn ông, rồi lại nhìn Lôi Âm Âm và sau đó quay đi chỗ khác.