Cảm giác quen thuộc bây giờ đã xuất hiện.
Tôi nghe thấy tiếng khóc, rất nhỏ và rất nhẹ, hình như đang cố nén lại cảm xúc. To rõ hơn là giọng của một người đang lắp bắp diễn thuyết. Có lẽ đó là một người đàn ông, giọng nói vừa ngập ngừng, vừa nghẹn ngào, không được lưu loát.
Tôi không hiểu rõ ông ta đang nói gì. Những từ ngữ ấy, mỗi chữ tôi đều hiểu, nhưng khi liên kết lại với nhau, thì trở thành một chuỗi âm thanh lờ mờ.
Gần hơn nữa, đó là tiếng khóc nghẹn ngào.
Một lát sau, có giọng nói vang rõ hơn thay thế người đàn ông kia. Lần này thì tôi nghe hiểu, có micro, có dàn âm hưởng, có MC đang dẫn chương trình.
Những người xung quanh đều bắt đầu động đậy.
Tôi nghe thấy tiếng nhạc đám tang và bây giờ cũng đã nhìn rõ khung cảnh xung quanh và ý thức đã trở nên rõ ràng.
Trước mặt là lưng của một cô gái, tóc dài ngang vai.
Tôi lách qua một bước, nhìn thấy đối tượng nhập vào của mình.
Vương Minh Lệ.
Nhìn ra phía trước nữa, người đi ngay trước mặt Vương Minh Lệ là Chử Lan.
Lại qua đầu qua, có thể trông thấy di ảnh được đặt trong vòng hoa - của Thang Trác Hy.
Bức di ảnh này chắc là ảnh trên giấy tờ. Thang Trác Hy nhìn vào rất chín chắn, trang điểm đơn giản, khá là khác với với mấy lần tôi đã gặp, nhưng nhìn giống hơn hình trong danh sách mà Ngô Linh gửi cho tôi.
Những người đó đi quanh quan tài của Thang Trác Hy, vừa đi vừa khóc.
Tôi nhìn thấy Chử Lan đang lau nước mắt và cũng nhìn thấy Vương Minh Lệ đang ở đằng trước, nắm lấy tay của Chử Lan, mắt cũng ngấn lệ.
Tôi không thấy đau lòng mấy, mà chỉ cảm thấy một sự tê dại.
Đám đông đang đi, tôi vẫn chưa thấy hình dạng của Thang Trác Hy trong quan tài. Nhưng có lẽ rất kinh khủng, tôi vẫn còn nhớ bộ dạng thi thể của cô ta.
Luồng hơi thở chẳng lành ấy, bây giờ vẫn đang lượn lờ trong linh đường. Có điều, nó không chỉ được phát ra từ xác chết, nó phát ra từ Chử Lan và Vương Lệ còn đậm đặc hơn. Thang Trác Hy chết rồi, hồn ma chắc đã đến Địa Phủ, nhưng thi thể của cô ta vẫn còn vết tích sót lại của lời nguyền.
Như Ngô Linh đã nói, có giết chết họ cũng chẳng có kết quả gì.
Tôi không biết mình có thể làm được gì và nên làm gì.
Xem một vở kịch ư?
Chử Lan đang khóc lóc đầy thương xót.
Cô ta có biết mình đã hại chết Thang Trác Hy, hại chết Tôn Gia Duyệt và cả Nguyễn Ngọc Hà hay không?
Mà có lẽ không thể trách Chử Lan được. Cô ta hoàn toàn không có ý hại người. Cô ta chỉ là ôm trong lòng tâm tình thiếu nữ, chỉ muốn có được một lời chúc phúc, để mối tình thầm mến thời thanh xuân của mình, sẽ phát triển và đi đến kết quả.
Tôi cảm thấy khá buồn nôn và chóng mặt, bất giác lùi ra sau.
Nghi thức tiễn biệt di thể đã kết thúc.
Người tỏ ra đau đớn nhất là một phụ nữ trung niên, bà ta đang khóc to.
Người đàn ông trung niên đang đỡ bà ta có cảm xúc gần giống với bà ta. Ông ta có chút mệt mỏi, kéo tay người phụ nữ ấy, đỡ lấy thân thể của bà ta, im lặng không nói gì.
Chử Lan và Vương Minh Lệ đã lùi lại.
Kế đó, nhân viên công tác và người thân cùng nhau đẩy cỗ quan tài vào trong hành lang phía sau.
Đôi vợ chồng trung niên dìu nhau, cùng với người thân biến mất sau cánh cửa đó.
Tiếng gào khóc thê lương của người phụ nữ vẫn còn vang vọng ra tận đây.
Chử Lan và Vương Minh Lệ từng bước lùi lại, đến bên cạnh tôi. Trong sảnh vẫn còn những người thân khác.
Có người đến bắt chuyện với họ.
“Các cháu là đồng nghiệp của Trác Hy à?”
Hai người gật đầu.
Vương Minh Lệ thì nói thêm một câu: “Tụi cháu ở cùng phòng thời đại học, sau khi tốt nghiệp thì vào làm cùng một công ty.”
“Chắc thân nhau lắm nhỉ.”
“Vâng ạ”
Hai người họ lại bắt đầu lau nước mắt.
Tôi không biết họ có nghe thấy tôi nói hay không, nhưng tôi vẫn buột miệng thốt lên: “Cô ấy vì lời cầu chúc tình duyên đó, vì cái chữ kí đó nên mới bỏ mạng.”
Chẳng ai phản ứng gì.
Quả nhiên không thể nghe thấy.
Tôi dời ánh mắt của mình đi.
Hỏa táng cần tốn không ít thời gian.
Những người đi vào dãy hành lang bây giờ đã trở lại.
Nhưng không phải là tất cả.
Có người đang lên tiếng kêu gọi mọi người ra đợi ở bên ngoài.
Đại sảnh tổ chức lễ truy điệu này còn phải tiếp lượt “khách” tiếp theo.
Đám người tụm năm tụm ba đi ra ngoài.
Cùng một sảnh đường và kẻ ra người vào, nam nữ già trẻ cũng cùng chung một nét mặt.
Vì đây là nhà tang lễ.
Chốc chốc lại có người bưng di ảnh, bài vị, xếp thành hàng chầm chậm đi vào trong tiếng nhạc đám ma buồn bã. Cũng có lúc, trong đại sảnh lại vang ra tiếng gào khóc đứt ruột.
Vương Minh Lệ kéo Chử Lan một cái: “Mình muốn đi vệ sinh, cậu đi không?”
Chử Lan lắc đầu: “Mình muốn ngồi một chút.”
Hai người họ tách ra.
Tôi nhìn Chử Lan một cái, nhưng vẫn không thể không đi theo Vương Minh Lệ.
Khu nhà vệ sinh nằm ngay cổng, đó là một gian nhà nhỏ có mô thức nhà vệ sinh công cộng, bên trong còn rất đông người.
Vương Minh Lệ xếp hàng đi vào trong, còn tôi thì đứng bên ngoài, rảnh rỗi quan sát xung quanh một chút.
Tôi biết, hôm nay Vương Minh Lệ chắc chắn sẽ chết. Không ai cứu được.
Vốn dĩ tôi không hề muốn nhìn thấy cảnh tượng này, có ai lại muốn xem một tấn thảm kịch chứ.
Nhưng sau khi gặp Chử Lan, tôi trở nên rất tò mò, muốn biết sau khi Vương Minh Lệ chết, cô ta sẽ phản ứng ra sao.
Tôi rất tò mò, không biết cô ta có phát giác ra những cái chết bất thường xung quanh mình hay không.
Đây không còn là tò mò xấu nữa, mà là ác ý mất rồi.
Nhưng tôi không cách nào khống chế được loại ác ý này của bản thân.
Đặc biệt là sau khi càng hiểu biết sâu hơn về thế giới quái dị và đoán được Ông Trời kia làm gì tiếp theo, tôi càng không thể chế ngự được sự chán ghét của mình đối với những người này.
Tại sao lại đem tâm nguyện của mình gửi gắm vào những nghi thức, pháp thuật huyễn hoặc ảo diệu này?
Thế giới này muôn màu muôn vẻ, thế giới này đã tràn ngập những khả năng vô hạn; văn minh, khoa học kĩ thuật đã phát triển đến mức này, tại sao vẫn tin vào những thứ này? Dù cho đó chỉ là một biện pháp an ủi tâm hồn, thì cũng khá mắc cười.
Vốn dĩ là đáng mắc cười, nhưng bây giờ đã biến thành đáng thương hại rồi.
Tôi cảm thấy bức bối, bèn thở ra vài hơi thật dài.
Bấy giờ, tôi để ý đến một thằng cha khác thường trong đám đông.
Một người đàn ông tầm hai ba mươi tuổi, mặc đồ vest nhưng không đeo cà vạt, râu ria xồm xoàm, đang đứng dựa vào gốc cây hút thuốc.
Trên người anh ta có âm khí.
Lúc nãy tôi không để ý, bây giờ mới phát hiện ra, khu vực nhà tang lễ này đang trùm phủ một luồng âm khí. Xa hơn một chút, còn có một nơi tụ tập của âm khí.
Tôi đã từng đi tham gia lễ truy điệu, nên biết được cạnh đây chắc là sẽ có nghĩa trang. Vốn dĩ không biết vị trí chuẩn xác của nghĩa trang, nhưng giờ thì biết rồi.
Tôi đảo mắt một vòng, ngoại trừ người đàn ông đó ra, chẳng còn con ma nào khác.
Luồng âm khí dày đặc này khá giống với âm khí quanh năm suốt tháng bên trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, đó là vết tích hoạt động của hồn ma còn lưu lại. Nhưng so với phòng nghiên cứu, thì âm khí ở đây hỗn tạp hơn rất nhiều. Từng vất vưởng ở đây không chỉ có một hồn ma. Mà hình như cũng chưa từng xuất hiện hồn ma cực mạnh nào.
Tôi đang suy nghĩ, bất giác cảm thấy có gì đó là lạ, quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.
Không một chút do dự, tôi lao vào bên trong khu nhà vệ sinh nữ ngay.
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng la hét của phụ nữ.
“Này, cô không sao chứ? Người ở bên trong, cô có sao không?”
“Sao vậy?”
“Vừa rồi nghe thấy một tiếng động, hình như bị té rồi.”
“Người già à?”
“Không, một cô gái trẻ đó.”
Thân thể tôi đã xuyên qua cánh cửa, đi vào vách ngăn buồng vệ sinh.
Vương Minh Lệ té ngã trong buồng vệ sinh, đầu dựa vào vách, sắc mặt xanh xao, thân thể đang co giật.
Tôi nhìn xung quanh, không có ma.
Đây là…
Tôi cúi đầu nhìn Vương Minh Lệ.
Bệnh đột phát?
“Đùng”, cửa buồng vệ sinh bị tông mạnh, nhưng bị vướng chân của Vương Minh Lệ, nên không mở ra trọn vẹn được.
Đám người bên ngoài nhốn nháo, khó khăn lắm mới kéo được Vương Minh Lệ ra ngoài.
“Có phải cô ta có bệnh gì không?”
“Có cần làm hô hấp nhân tạo không?”
“Những người không phận sự vui lòng tránh ra khỏi chỗ này!”
Nhân viên công tác trong nhà tang lễ la lên, rồi hỏi thăm quanh đây có người quen của Vương Minh Lệ không.
Không có ai quen biết.
Trong nhà tang lễ có thiết bị cấp cứu.
Mấy nhân viên vây lấy Vương Minh Lệ, dùng máy trợ tim cho cô ta.
Nhưng thân thể của Vương Minh Lệ chỉ bật lên một cái, rồi bất động.
Tôi biết, cấp cứu như thế thì cũng vô dụng.
Có ngưới gọi xe cấp cứu, có người thì lục túi xách của Vương Minh Lệ.
Lát sau, tôi nghe thấy tiếng của Chử Lan.
Quay lại thì thấy cô ta đã xuất hiện ngay trước cửa.
Cô ta bàng hoàng thảng thốt, gào tên của Vương Minh Lệ, rồi lầm bầm: “Không thể nào, cậu ấy đâu có bệnh tim đâu.”
Thân thể Chử Lan run rẩy, đứng không vững nữa, vịn tay vào khung cửa rồi khụy xuống sàn.
Tôi ngẩng lên, nhìn về phía một người đang đi ra khỏi đám người đang tản ra kia. Luồng hơi thở chẳng lành ấy…
“Chử Lan?” Người đàn ông trẻ tuổi kinh ngạc kêu lên.
Chử Lan quay lại, chỉ phát ra một tiếng “a” hoàn toàn vô nghĩa.
“Em, là bạn của em à…” Người đàn ông nhìn vào trong nhà vệ sinh.
Nước mắt của Chử Lan đã lăn dài.
Xe cấp cứu đã đến, nhân viên y tế cũng hỏi về Vương Minh Lệ.
Chử Lan run rẩy, lí nhí nói: “Tôi là bạn của cô ấy. Tôi… tôi cũng không biết cô ấy mắc phải bệnh di truyền gì… Chưa bao giờ nghe cô ấy nói. Tôi có số của cha mẹ cô ấy.”
“Thế cô đi theo luôn nhé. Liên lạc với cha mẹ của cô ấy đi. Người đã sắp không xong rồi.” Bác sĩ kiểm tra một lượt, lạnh lùng thông báo.
Chử Lan loạng choạng, hình như đang bị choáng.
Tôi nhìn thấy ánh nhìn của cô ta khẽ di chuyển, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi kia.
“Em chỉ có một mình thôi à?” Người đàn ông quan tâm hỏi.
Chử Lan đờ đẫn gật đầu.
“Thế anh đi với em qua bên đó luôn nhé.” Người đàn ông nói.
Sắc mặt của Chử Lan trở nên trắng bệch.
Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt của Chử Lan, rồi thình lình biết được câu trả lời mình muốn biết khi nãy.
“Cái chết của cô, cũng chỉ vì cái đôi này thôi à.”
Không phải tôi nói.
Tôi quay lại, thì nhìn thấy con ma đó. Không biết từ lúc nào, anh ta đã đến đây, vứt điếu thuốc, bên cạnh còn có thêm một cái bóng.
Vương Minh Lệ…
“Bạn của cô sao lại lừa cô thế? Hay là cưỡng ép, ếm lời nguyền vào cô?” Người đàn ông cất giọng uể oải hỏi.
Anh ta khiến tôi nhớ đến Cổ Mạch, nhưng Cổ Mạch thì khác. Bộ dạng của anh ta chỉ đơn thuần là đi xem trò lạ thôi, trong giọng điệu không hàm ẩn sự châm chọc, mà chỉ là hiếu kì.
Vương Minh Lệ đang run rẩy, nhưng khác với Chử Lan, cô ta run vì tức giận.