Tuy đã ba giờ đêm, nhưng giọng của Ngô Linh khi nghe máy vẫn rất tỉnh táo. Hơn nữa cô ấy nghe máy ngay lập tức, không hề dây dưa giây phút nào. Điều này khiến tôi hoài nghi, phải chăng Ngô Linh không cần ngủ.
Bản thân sự tồn tại của Ngô Linh đã khá đặc biệt. Nên nếu cô ấy không cần ngủ thật, thì cũng chẳng có gì quá kinh ngạc.
Tôi tạm gác qua những chuyện không đâu này, kể lại nội dung cảnh mộng.
Ngô Linh không hề có những cảm xúc như tôi, cô ấy vẫn bình tĩnh như trước tới giờ.
“Vậy à. Xem ra sau khi cô ấy đầu thai, thì chấp niệm vẫn chưa tan biến. Hơn nữa, tình hình ở Địa Phủ đích xác đã phát sinh nhiều đổi khác rồi. À… như thế cũng không thể nói là không tốt.”
Tôi cực kì kinh ngạc.
Người ta đều chết cả rồi, mà còn được bình luận là “Không phải không tốt”. Thế cái “không tốt” rốt cuộc nó nằm ở cái mức độ nào?
Hình như đoán được sự kinh ngạc của tôi, nên Ngô Linh điềm đạm nói: “Dùng thời gian mười năm và vài ngày ngắn ngủi, công thêm một lần chết đi, để kết liễu mọi ân oán của tiền kiếp, như thế không phải là không tốt. Nếu so với chúng ta, thì cô ấy đã may mắn hơn nhiều lắm. Đây có lẽ là kết quả của việc tích công đức. Kiếp trước, sau khi chết đi, với thân phận của một linh hồn bình thường, cô ấy đã cứu được rất nhiều người.”
Tôi hoàn toàn không có lời nào đáp trả.
Lý luận của Ngô Linh đương nhiên khác hẳn với tư duy logic của người bình thường.
Nhưng tôi thì rất hiểu cái lý luận ấy.
Ngẫm lại những chuyện mà Nguyễn Ngọc Hà đã làm được, tôi chỉ biết cảm thấy hổ thẹn cho chính mình.
Đổi lại là tôi, kết quả tốt nhất sau khi chết cũng chỉ là đi đầu thai. Còn nếu như thật sự phải lưu lại chốn nhân gian, biến thành cô hồn dã quỷ, tôi cũng chẳng biết mình có trở thành một con ác ma hay không. Mà dù không biến thành ác ma, tôi cũng sẽ không giống như cô ấy, kiên trì bám theo một kẻ như Đồng Soái, âm thầm giúp đỡ những người bị hại bất hạnh kia.
Tư duy qua từng lớp từng lớp một, sự kiên định ban đầu của tôi bỗng nhiên tan biến hết.
Có lẽ, kiếp trước tôi đã từng làm điều ác. Có lẽ, dù không đến mức cướp của giết người, nhưng tuyệt đối cũng không thể nào thánh thiện được như Nguyễn Ngọc Hà.
Giọng của tôi lạc hẳn: “Cứ thế thôi ư?”
Tôi muốn cứu Nguyễn Ngọc Hà.
Xét từ quan niệm của một con người bình thường, mới mười mấy tuổi đầu đã chết vì tai nạn, đã thế còn đến hai kiếp liên tiếp, ở cái lứa tuổi mới cất bước vào đời đã bỏ mạng vì tai nạn như thế, tôi thực lòng vô cùng xót xa cho Nguyễn Ngọc Hà. Một con người như thế không đáng gặp phải những chuyện như vậy.
Ngô Linh nói: “Đây đã là tình trạng tốt nhất rồi. Nếu cậu cứu được cô ta, thì tiếp đến sẽ thế nào đây? Cô ta đã khôi phục lại kí ức của kiếp trước và cũng không còn là người bình thường nữa. Cô ta có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy. Cậu cũng đã nói rồi, bản thân cô ta có thể cảm nhận được hơi thở của sự nguyền rủa.”
Tôi có cảm giác trái tim mình vừa bị bóp chặt.
“Nếu còn dính líu đến cậu, e là lần tới cô ta không phải là chết do tai nạn đâu.” Giọng nói của Ngô Linh giữa trời đêm thật lạnh lẽo.
Tôi bị giọng nói của cô ấy khơi dậy đủ loại kí ức trong đầu.
Chúng không quá xưa cũ, mà là những kí ức trong vòng một năm nay, đang ùn ùn kéo nhau hiện về.
Những con người đang hoảng sợ, điên loạn trong cái chết thảm khốc…
Tôi nhắm đôi mắt lại.
“Còn người kia, cậu bảo là Tôn Gia Duyệt đúng không?” Ngô Linh hỏi.
“Ừ.” Tôi đã không còn cảm xúc gì nữa.
Đối với Tôn Gia Duyệt, tôi cũng chẳng hề có được sự đồng cảm như đối với Nguyễn Ngọc Hà. Tuy những gì mà cô ta đã trải qua, cũng có thể xem là cực kì đen đủi và xui xẻo.
Ngô Linh “ừ” một cái: “Để tôi nhờ Nam Cung Diệu tra thử. Đừng lo.”
Tôi có chút dở khóc dở cười.
Cái này cũng được xem là “lo” sao?
Chuyện mà tôi lo lắng thì nhiều lắm.
Tôi thở dài một hơi, rồi ngắt máy.
Nằm trằn trọc trên giường thì trời đã sáng.
Tôi hoàn toàn không thấy thư thái nổi với cái chết của Nguyễn Ngọc Hà, sau khi đến đơn vị, nỗi buồn càng nặng trĩu.
Tôi báo trước sự tình cho đám Tí Còi biết, khiến cả đám không khỏi kinh ngạc.
Văn phòng chìm vào trong tĩnh mịch một thời gian dài.
Sau Trịnh Vĩ, trong Phòng Di dời lại có người phải tổ chức đám tang nữa rồi. Bất luận thế nào, thì đây cũng không phải chuyện vui.
Hôm nay Trưởng phòng Mã không đến, ngoài năm chúng tôi ra, thì những người khác đều không cảm thấy có gì lạ.
Đến lúc chúng tôi qua thôn Sáu Công Nông, buổi chiều, trong nhóm chat của Phòng Di dời đã có tin.
Con gái của Trưởng phòng Mã, lúc đang ở trên đường bị một tấm biển quảng cáo rơi xuống đập trúng, chết ngay tại chỗ.
Trong sự cố, còn có một người phụ nữ khác cũng chết ngay tại chỗ, ngoài ra còn có thêm hai người bị thương.
Trái tim tôi hệt như bị ai đó đâm cho một nhát. Hai khuôn mặt của Nguyễn Ngọc Hà hiện ra trong đầu, lời nói của Ngô Linh thì lại văng vẳng bên tai.
Đây là một kết quả “không phải không tốt”.
Càng nghĩ thì lòng càng thấy xót xa.
Đám Tí Còi chỉ nghe tôi kể lại, chứ không biết nhiều về Nguyễn Ngọc Hà, cũng không có nhiều cảm tình như tôi, cho nên chỉ đơn thuần là thương tiếc. Quách Ngọc Khiết có đến an ủi tôi vài câu, nhưng ngôn từ lại khá bất lực lẫn vô nghĩa.
Trái lại những người đến ủy ban khu dân cư tán gẫu thì rất nhạy bén, đã nhận ra sự sa sút tâm trạng của chúng tôi.
Quách Ngọc Khiết trả lời qua quýt những câu hỏi của họ.
“Ồ, thật là bất hạnh mà. Có điều chuyện kiểu này, thì có ai mà ngờ được, có ai mà phòng được chứ.” Mấy bà dì cất giọng đều đều.
Xét cho cùng khoảng cách quá xa, cái chết do tai nạn của một người hoàn toàn xa lạ, không thể nào khiến người ta có cảm xúc mãnh liệt được.
Tôi định đi dạo một chút, nên nói với nhóm Tí Còi, sau đó ra khỏi khu dân cư, vào siêu thị mua chai nước.
“Tổ trường Lâm.”
Đằng sau có ai đó gọi tôi.
Quay lại, tôi trông thấy phóng viên Viên.
Tâm trạng tôi đang không được tốt, đương nhiên cũng thấy cô ta gai mắt.
“Tổ trưởng Lâm làm sao vậy?” Phóng viên Viên cố tỏ ra quan tâm, nhưng trong ánh mắt thì lại rất tò mò.
“Không có gì.” Tôi trả lời, cầm chai nước đi tính tiền.
“Hôm qua tôi có nói chuyện với Trưởng phòng Mã, liên quan đến cái Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp ở bên này…” Phóng viên Viên nói.
“Những gì tôi biết về cái nơi đó đều đã trình bày với cô cả rồi. Nếu cô vẫn còn vấn đề, thì nên đi kiếm người khác mà hỏi.” Tôi chẳng thèm khách sáo, cắt ngang câu nói của phóng viên Viên.
Bây giờ tôi chẳng còn tâm trạng nào mà tán dóc với cô ta, cả việc bịa chuyện để đối phó cũng lười nốt.
Thậm chí, ngay lúc này, trong đầu tôi còn trào ra một ý niệm.
Tôi hi vọng phóng viên Viên sẽ phát hiện ra điểm gì đó, rồi cứ thế mà lần mò cho tới nơi tới chốn.
Tốt nhất là cô ta sẽ phát hiện ra một chuyện nào đó mà Thanh Diệp chưa giải quyết được; tốt nhất là cô ta sẽ “tóm” được một con ác ma; tốt nhất là…
Tôi nhắm mắt lại, đè cái ý nghĩ đó xuống.
Tôi tự chế giễu mình, quả nhiên bản thân chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Tính tiền, thanh toán, đi qua phóng viên Viên rời đi. Phóng viên Viên vẫn chưa bỏ cuộc, rất có cốt cách của một người tận tụy với công việc, liền đuổi theo tôi ngay.
“Tổ trưởng Lâm, tôi rất muốn xem thử hoàn cảnh bên trong cái chỗ ấy. Anh có chìa khóa mà, đúng không?”
“Tôi không thể đưa chìa khóa cho cô được.”
“Khi nào anh vào đó kiểm tra, báo trước với tôi một tiếng là đủ rồi.” Phóng viên Viên lại đề nghị: “Theo tôi được biết, các anh cũng đang tìm kiếm chủ nhân của phòng nghiên cứu ấy. Số lượng phát hành của tuần san chúng tôi cũng rất lớn. Như thế đôi bên cùng có lợi mà…”
Tôi mặc kệ cô ta, cũng chẳng bỏ vào tai lời của cô ta đã nói.
“Tổ trưởng Lâm, thực ra… tôi tìm họ một phần cũng vì nhu cầu của bản thân. Chỗ tôi đã gặp phải một chút chuyện. Vụ lùm xùm về trò chơi ‘Nói thật hay mạo hiểm’ trước đây, chắc anh cũng biết chứ? Một người bạn của tôi đã…” Phóng viên Viên nói.
Tôi quay phắt đầu lại nhìn phóng viên Viên.
Bước chân của hai chúng tôi đều khựng lại.
Phóng viên Viên bị dọa, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt đầy mất mát, còn cúi đầu xuống, nói: “Tôi muốn biết, rốt cuộc là họ làm sao mà chết.”
“Không ngờ cô lại đi tin những thứ mê tín dị đoan này.” Giọng tôi lạnh xuống.
Phóng viên Viên liền nói: “Cũng không hẳn là mê tín đúng không? Gần đây đích xác là đã xảy ra rất nhiều chuyện…”
“Xin lỗi, tôi thì thấy đó chỉ là trùng hợp, hoặc đã có ai đó cố tình gây xôn xao dư luận thôi. Tôi không tin mấy thứ đó.” Tôi lại cắt ngang lời của cô ta.
Phóng viên Viên cứng đờ.
Tôi quay người, bước đi thật nhanh.
Phóng viên Viên đã không còn bám theo nữa.