Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 118: Mãi không có ngày bình yên (1)

Tôi giật mình tỉnh dậy, ngồi dậy thì phát hiện cả người ướt đẫm, toàn thân lạnh ngắt, cảm giác giống như việc tắm nước lạnh vào mùa đông, một chút hơi ấm cũng không có.

Tôi lau mồ hôi trên mặt, vì lòng bàn tay đang ướt sẵn nên dù có lau cũng không bớt được là bao.

Tôi có thể cảm nhận được sự giận dữ từ những người đó, một sự giận dữ đã đạt đến mức cực điểm, nó cũng giống như trạng thái của họ trong giấc mơ, với một ngọn lửa có thể thiêu rụi, tiêu hủy mọi thứ chỉ trong tích tắc.

Sự căm thù và sức mạnh ấy, khiến ai nhìn thấy cũng đều khiếp sợ.

Tôi đứng dưới vòi hoa sen, xối sạch đi lớp mồ hôi lạnh toát trên cơ thể, đột nhiên có cảm giác như vừa được sống lại, và vừa thoát ra khỏi cái sự căm thù, lòng thù hận đó.

Lúc ăn cơm sáng, em gái tôi thấy sắc mặt tôi không được tốt, liền lo lắng hỏi thăm.

“Anh không sao, tại tối qua mơ thấy ác mộng, nên ngủ không được ngon giấc.” Tôi trả lời.

Tôi đưa nó đến trường, nhìn theo bóng của nó rồi nhìn về phía dãy phòng học mà trong lòng nặng trĩu những phiền muộn.

Em tôi có thể nhận thức được vấn đề, tất nhiên bọn Tí Còi cũng vậy.

“Anh Kỳ, anh bị sao vậy? đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Tí Còi quan tâm hỏi.

Tôi sầm mặt lại, “Là học sinh của lớp đó.”

Gã Béo hít sâu, “Tất cả học sinh của lớp đó?”

Tôi nhấc điện thoại, lập tức gọi cho Tiểu Cố, “Tiểu Cố, tôi là Lâm Kỳ đây. Tôi muốn hỏi cậu về vụ việc lần trước tôi đã hỏi qua, là vụ việc của trường số Mười Tám. Đúng, chính là việc liên quan đến vụ cháy. Số người chết là bao nhiêu? Ừ... tôi biết rồi. Cảm ơn cậu. Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên nhớ đến thôi. Người duy nhất còn sống tên là gì? Cậu có thể cho tôi cách thức liên lạc không? Tôi vẫn còn một chút không yên tâm về em gái tôi. Được, được, chào cậu.” Tôi cúp máy, nhìn về phía Gã Béo, “Tất cả, tổng cộng là 34 học sinh.”

Vụ việc xảy ra 20 năm về trước, chết 34 người, lớp đó tổng cộng có 35 người, người sống sót duy nhất cũng là người bị tình nghi, Khương Vĩnh Ninh.

Trong giấc mơ tôi cũng đã từng đếm qua số người, 34 người, trong hàng ngũ đó có một chỗ trống rõ ràng, có lẽ là chỗ của Khương Vĩnh Ninh.

“Anh muốn đi tìm người đó?” Quách Ngọc Khiết hỏi với vẻ suy tư.

“Tất nhiên.” Tôi gật đầu.

“Anh Kỳ, em đi cùng anh.” Tí Còi xung phong.

Gã Béo dường như cũng tính nói gì đó.

“Không cần đâu. Anh chỉ gọi điện, hỏi thăm tình hình, chứ có phải đàm phán gì đâu.” Tôi lắc đầu.

Bởi vì không ảnh hưởng đến công việc nên Tiểu Cố đã đưa cho tôi số điện thoại của Khương Vĩnh Ninh. Còn địa chỉ thì không thể. Nhà họ Khương là gia đình giàu có, 20 năm trước sau khi xử xong, gia đình họ còn bị họ hàng bên người bị nạn bao vây chặn đường, không còn cách nào khác đành phải rời khỏi thành phố Dân Khánh. Về điểm này, lần trước Tiểu Cố có nói qua. Khương Vĩnh Ninh từng xuất hiện ở trường số Mười Tám, không biết hiện tại anh ta đang ở chỗ nào của thành phố Dân Khánh, thậm chí còn không xác định được là anh ta còn ở thành phố Dân Khánh hay không.

Tôi vẫn chưa có chuẩn bị nên không thể quá vội vàng. 20 năm trước Khương Vĩnh Ninh được phán vô tội, thì 20 năm sau một nhân viên nhỏ làm ở phòng giải tỏa di dời như tôi làm sao có thể thay thế pháp luật thực thi chính nghĩa chứ. Tôi chỉ muốn xác thực về tình hình của Khương Vĩnh Ninh. Nếu Khương Vĩnh Ninh thật sự bị ma quỷ khống chế, sai khiến thì không sao. Còn nếu anh ta bình thường, yên ổn thì tôi nhất định phải tìm cách để anh ta đến trường một chuyến.

Người chết muốn được yên nghỉ, thì phải để họ yên nghỉ, tránh lại gây tai họa cho người vô tội.

Rất nhanh tôi đã gọi được cho Khương Vĩnh Ninh, đầu dây bên kia là một âm thanh có phần trầm và khá nhẹ.

“Chào anh, anh có phải là Khương Vĩnh Ninh không?” tôi lịch sự hỏi.

“Đúng. Anh là ai?” Giọng nói của Khương Vĩnh Ninh có vẻ uể oải, không có tinh thần. Cái âm thanh trầm của giọng nói đó cứ như là bẩm sinh, đã ăn sâu vào da thịt. Cũng giống như việc có người vừa sinh ra thì đã có tính cách nhiệt tình cởi mở, phóng khoáng cho dù có gặp phải chuyện buồn thì cũng có thể chắc chắn là họ sẽ nhanh chóng vượt qua một cách vui vẻ, lac quan. Còn Khương Vĩnh Ninh thì lại là người trái ngược lại hoàn toàn.

Tôi nhớ lại điều Thanh Diệp đã nói trước đó, điềm tĩnh nói: “Tôi là phóng viên của tạp chí Những sự việc kỳ lạ, rất xin lỗi vì đã làm phiền anh, không biết anh đã xem qua vụ việc của một học sinh trường số Mười Tám đột nhiên bốc cháy vào hai ngày trước chưa?”

Bọn Tí Còi ngó qua, Tí Còi còn giơ ngón tay cái lên, nháy mắt ra hiệu.

Khương Vĩnh Ninh ngạc nhiên, “Cái gì?”

“Một học sinh của trường số Mười Tám không biết lý do vì sao tự nhiên bốc cháy, toàn thân bị bỏng nặng, bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện. Theo như tòa báo chúng tôi điều tra thì 20 năm trước tại trường này đã từng xảy ra vụ việc tương tự, 34 học sinh lớp 1 khối 12 đã chết, anh là người duy nhất trong lớp còn may mắn sống sót. Trước đây không lâu, anh có đến trường tìm giáo viên chủ nhiệm hồi trước là cô Tần Di Quyên. Đúng chứ?”

“Người học sinh đó, là học sinh của Tần Di Quyên sao?” Khương Vĩnh Ninh đột nhiên thở dốc.

Tôi ngơ ngác, “Về điểm này... chúng tôi cũng không nắm rõ lắm... cậu ấy là học sinh lớp 2 khối 11, học tại phòng 4 lầu 2 của dãy phòng học.”

“Phòng 4 lầu 2...” Giọng của Khương Vĩnh Ninh trở nên hoảng hốt.

“Đó là phòng học hồi trước của anh đúng không?” Tôi lo lắng hỏi.

“Đúng... là khối 12... là căn phòng nơi bọn họ xảy ra chuyện.” Khương Vĩnh Ninh hạ giọng nói.

“Anh Khương, chúng ta có thể gặp mặt để nói chuyện trực tiếp được không? Anh dường như biết rất nhiều chuyện, anh có thể...” Tôi vừa nói được nửa lời thì Khương Vĩnh Ninh liền cúp máy.

Không còn nghe thấy âm thanh từ đầu dây bên kia, lòng tôi như hoàn toàn trống rỗng.

“Sao vậy, anh Kỳ?” Tí Còi vội vàng hỏi.

“Anh ta đã nói gì?” Quách Ngọc Khiết tiếp lời.

“Phòng học của người học sinh đó chính là căn phòng năm đó bị hỏa hoạn. Anh ta...” Tôi nhíu mày.

Khương Vĩnh Ninh không hẳn là kẻ ác thú đến tận cùng. Đây chỉ là cảm giác của tôi, mà cảm giác thì không phải khi nào cũng đúng. Lão Lý là kẻ sát nhân máu lạnh, đã qua mặt tay cảnh sát lão luyện, còn tôi chỉ là một người bình thường thì cảm giác đó có tác dụng gì?

Điều duy nhất có thể chắc chắn đó là Khương Vĩnh Ninh rất quan tâm đến Tần Di Quyên.

Là vì cô ta từng là chủ nhiệm lớp anh ta vào thời điểm đó? Một đứa học sinh bị ức hiếp, bị bắt nạt, ngoài việc căm thù những người đã bắt nạt, ức hiếp mình hay việc làm ngơ hoặc thẳng tay với bạo lực của nhà trường ra, thì còn căm thù việc không quan tâm, bỏ mặc của giáo viên đối với mình. Lần trước anh ta đến trường mục đích là đi tìm Tần Di Quyên. Lẽ nào anh ta muốn trả thù cô ấy? Rốt cuộc vụ học sinh kia tự bốc cháy là như thế nào?

Tôi xoa trán, “Một lát nữa tôi sẽ gọi lại xem sao.”

“Anh nhất định phải cẩn thận. Nếu anh ta đúng thật là hung thủ giết người, thì anh không được tùy ý tiếp xúc, gặp mặt anh ta.” Quách Ngọc Khiết nhắc nhở tôi.

“Yên tâm, tôi biết rồi.”

Công việc đang lúc rảnh rỗi, tôi mở mạng, trong vô thức tôi nhập vào tên Tần Di Quyên. Thông tin công khai trên trang mạng của cô ấy là lý lịch do trường số Mười Tám công bố, là giáo viên, kinh nghiệm phong phú, nghiêm túc có trách nhiệm, nhưng theo như em gái tôi nói, thì chức vụ, khen thưởng đều là của 20 năm về trước, lúc đó cô ta còn trở thành giáo viên trẻ tuổi được vinh danh, chủ yếu đều là thành tích về dạy học. Từ lúc xảy ra chuyện thì lý lịch cô ta trở nên trống rỗng, mãi đến ba năm trước cô ta mới được trường cân nhắc đưa lên làm giáo viên chủ nhiệm, sự nghiệp từ đó có bước chuyển mới. Trên diễn đàn bình phẩm về các mặt của Tần Di Quyên đều không giống nhau. Học sinh yêu mến giáo viên được chia làm hai loại, một là đối với giáo viên dí dỏm vui tính yêu thích công việc. Đó không phải là tính cách của cô ấy, cô ấy là người rất nghiêm túc, là gương mặt chuẩn mực của một giáo viên chủ nhiệm, đây là lí do những học sinh còn lại thích cô ấy. Cô ấy rất quan tâm học sinh, đặc biệt là những học sinh có hoàn cảnh gia đình phức tạp hoặc những học sinh bị kì thị, xa lánh trong trường. Rất có thể là vì ảnh hưởng từ vụ việc của Khương Vĩnh Ninh đã làm cho cô ấy có sự thay đổi như vậy.

“Cô Tần là một người mẹ nghiêm khắc.”

Đây là câu nói phổ biến khi học sinh nhận xét về cô ấy.

Sửa đổi trở thành một giáo viên khác sẽ kiến cho học sinh của trước đây cảm động, hay lại khiến họ càng trở nên căm phẫn?

Trong lòng tôi đặt ra một câu hỏi.

Người có lòng dạ hẹp hòi sẽ than trời trách đất, trong lòng luôn quẩn quanh một suy nghĩ: Tại sao lúc Tần Di Quyên dạy mình lại không như vậy? Nếu như ngay từ lúc đó cô ấy như vậy thì sẽ không xảy ra vụ việc như thế này.

Những người đã chết kia, có phải họ cũng đang nghĩ như vậy?