“Được.”
Ngày 20 tháng 11 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 03920061119G.wav.
“… Có khả năng loại như của chị Trần, xảy ra sau khi tốt nghiệp…”
“Bên trong ký túc xá này không có âm thanh, chắc chẳng có vấn đề gì.”
“Ừ.”
“Mọi người đang nghi ngờ cái người tên Trương Nhu đó à?”
“Cũng có khả năng, vẫn chưa liên lạc được với cô ta.”
“Ừ, như thế thì rất đáng nghi đây.”
Ngày 22 tháng 11 năm 2006, nhận cuộc gọi của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200611222342.mp3.
“Chào cô Tôn.”
“Em… em…”
“Hu hu hu…”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em… ngoài… ngoài cửa…”
“Hiện tại tôi không nghe rõ tình huống bên đó. Đề nghị giữ yên lặng, rồi bật loa ngoài lên, đem điện thoại đến gần chỗ có hiện tượng quái dị xuất hiện được không?”
“Vâng vâng…”
“…”
Loẻng xoẻng… lạch tạch…
“Có người đang thử mở cửa đúng không?”
“Đúng đúng!”
“Bên ngoài có người muốn mở cửa! Tụi em đều đang trong phòng! Tụi em đã quát lên rồi, nhưng bên ngoài không trả lời.”
“Hu hu hu…”
“Đừng gấp, bây giờ chúng tôi sẽ qua ngay. Các cô đừng mở cửa, đợi chúng tôi qua, được không?”
“Hu hu…”
“Các anh chị nhanh lên, qua nhanh lên đi!”
“Được, các cô cố gắng giữ bình tĩnh, đừng ngắt máy, cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu có xảy ra chuyện gì mới, thì ngay lập tức thông báo cho chúng tôi.”
“Vâng.”
… …
Leng keng… Cạch…
“Nó vẫn chưa bỏ đi, nó vẫn chưa đi…”
“Bao giờ thì mọi người đến vậy?”
“Đang trên đường đi, chắc tầm hai mươi phút nữa sẽ đến ký túc xá của các cô.”
“Hai mươi phút nữa? Sao lâu thế?”
“Đúng vậy, khoảng cách khá xa. Nó chỉ thử mở cửa thôi đúng không? Có làm chuyện gì khác không?”
“Không biết, chỉ nghe thấy có người đang tra chìa khóa vào ổ, rồi chìa khóa không đúng… cứ thế… liên tục…”
“Các phòng cùng tầng chưa có ai phát hiện ra tình hình này sao?”
“Chưa, bên ngoài không có ai cả, hình như… hình như ngủ hết rồi.”
“Ừ, các cô đừng cuống. Đối phương xem ra không có ý tấn công, các cô đừng kích động nó. Chúng tôi sắp tới rồi.”
...
Loẻng xoẻng… cạch, cạch cạch! Rầm!
“Á! Á…”
“Hu hu, á… á…”
“Á á á…”
“Cô Tôn, có chuyện gì vậy?”
“Đang tông cửa! Nó…”
Đùng! Đùng đùng! Đùng! Đùng…
“Á á… á…”
“Này, chuyện gì vậy, này…”
“Cô Tôn, đem điện thoại hướng ra bên ngoài đi.”
“Hu hu hu…”
“Cô Tôn, cô đã làm chưa vậy?”
Rầm rầm rầm!
“Phòng 4013! Các cô đang la hét cái gì vậy? Có người không? Mở cửa?”
“Ai? Ai… ai vậy?”
“Chúng tôi là cảnh sát. Khi nãy các cô đã gọi cảnh sát hả? Là phòng nào gọi vậy?”
“Phòng 4013, cô là quản lý ký túc xá đây, đang lên cùng với cảnh sát. Còn nữa, trong tầng này, phòng nào gọi cảnh sát vậy?”
Lạch cạch! Kẽo kẹt…!
“A! Ôi may quá! Hu hu…”
“Là tụi em gọi cảnh sát, là tụi em… hu hu… vừa rồi đáng sợ quá, khủng khiếp lắm…”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Phòng 4013!”
Rầm rầm rầm!
“Cô Tôn! Có nghe thấy tiếng tôi không?”
Cộp cộp cộp…
“Hu hu hu…”
Lạch cạch! Kẽo kẹt…
“Á, á… hu hu hu…”
“Hu hu hu…”
“Ổn rồi, ổn rồi, không sao nữa rồi. Bốn cô đều không sao cả đúng không? Hồi nãy xảy ra chuyện gì?”
“Hồi nãy các cô gọi cảnh sát, nói có người đang mở cửa?”
“Người không quen, không quen, đang cạy cửa, tụi em nghe thấy có tiếng động.”
“Đúng, chúng em cũng có nghe.”
“Người đó đang đập cửa!”
“Cái chị đó trở lại rồi, chắc chắn là…”
“Ối trời ơi!
“Á a a a…”
“Chị nào? Được rồi, không được la hét nữa. Các cô, từng người một nói xem, chuyện gì đây? Ai cạy cửa?”
“Là một chị khóa trước, đã chết rồi, chết rồi, vì không mang theo chìa khóa, không vào nhà được, bị người ta chém chết trước cửa nhà.”
“Chắc chắn là chị ấy. Chị ấy quậy dữ lắm, lúc trước cũng quậy nữa.”
“Chị ta còn giết chết cha mẹ mình nữa.”
“Á a…”
“Cái đám trẻ con mấy cô, có phải xúm nhau xem phim kinh dị, rồi tự mình hù mình không? Đừng có tùy tiện gọi cảnh sát như thế, báo tin giả là phải chịu trách nhiệm đó.”
“Không phải đâu! Có người cạy cửa thật mà!”
“Đúng thế, thật sự có người cạy cửa! Chúng em đều nghe được!”
“Em không dám ra ngoài luôn, cả đi vệ sinh cũng không dám.”
“Hu hu hu…”
“Các cô nghe thấy có người đang cạy cửa?”
“Đúng, ai cũng nghe thấy hết.”
“Đúng ạ.”
“Phòng tụi em cũng nghe mà.”
“Tôi ở dưới lầu liên tục quan sát, không có người ngoài vào đâu. Cổng ký túc xá 10 giờ đã đóng rồi.”
“Có khả năng là người nào đó trong tòa lầu này. Chúng tôi sẽ điều tra. Bây giờ, các cô về lại phòng mình đi.”
“Chắc là ma tác quái rồi.”
“Cái chị khóa trước đó… có khi nào… là vậy không…”
“Thôi đừng có nói nữa!”
“Được rồi, được rồi, về phòng đi.”
…
Đến ký túc xá của người ủy thác, nhưng không vào điều tra được.
Đón người ủy thác và các bạn cùng phòng qua trú tạm ở khách sạn gần đó.
Ngày 22 tháng 11 năm 2006, phân tích file ghi âm. File ghi âm 200611222342G.wav.
“Loẻng xoẻng… cạch… cạch cạch! Đùng! Á! Á! Á á á…!... Cô Tôn? Chuyện gì vậy?...”
Click! Click! Click!
“Loẻng xoẻng… cạch… cạch cạch! Đùng!...”
“Đoạn này có vấn đề sao?”
“Ừ.”
Click! Click! Click! Click! Click! Click!
“Loẻng… xoẻng… cạch… cạch… cạch! Đùng…!...”
Click!
“Mọi người đều không nghe thấy đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ma Cô, anh nghe thấy gì?”
“Giọng con gái, đang gọi ‘mở cửa’, ‘mở cửa’. Có cả một chút âm thanh…”
Click!
[Á! Á! Hu hu! A á…]
“Chỗ này chắc là… ‘Mở cửa đi, cứu mạng’… chắc là tiếng kêu cứu đấy.”
“Như vậy thì đó là Trần Nhất Tây? Đúng là cô ta sao?”
“Lúc trước hỏi, thì chìa khóa đó đúng ra là của Trương Nhu đúng không? Sao lại biến thành của Trần Nhất Tây?”
“Chẳng biết. Cô ta chỉ kêu cứu, chứ chẳng nói gì khác cả, tôi làm sao biết được?”
“Như vậy thì có chỗ nào đó không đúng.”
“Cô ta đang trở nên cuồng bạo à?”
“Ừ, có điểm đó. Lúc đầu thì im lặng, như sau đó thì gào thét điên cuồng.”
“Vậy sao…”
“Cái cô Trương Nhu đó, mọi người chưa tìm ra sao? Cả Nam Cung cũng chưa tìm được hả?”
“Chưa. Cô ta bỏ việc rồi. Vốn dĩ phải đến tháng 10 mới chính thức nhận việc, nhưng mới tháng 6 đã bỏ việc, còn chưa hết thời gian thực tập. Hơn nữa, vẫn chưa về nhà. Gia đình cô ta e là cũng chưa biết chuyện cô ta bỏ việc.”
“Mấy cô nàng này đang làm cái gì vậy nhỉ?”
Ngày 25 tháng 11 năm 2006, nhận cuộc gọi của Vương Lâm Bình. File ghi âm cuộc gọi 200611251245.mp3.
“A lô, chào cô Vương.”
“Vâng, chào cô. Chuyện là, có thời gian không ạ? Có chuyện liên quan đến Trần Nhất Tây và cả chiếc chìa khóa… Tôi… tôi muốn nói chuyện với các cô.”
“Đương nhiên. Cô cho biết thời gian và địa điểm đi. Nếu cô muốn, cũng có thể đến phòng nghiên cứu chúng tôi.”
“À, ở bên ngoài đi, chúng ta kiếm quán nào đó ngồi nói chuyện nhé.”
“Được. Cô chọn địa điểm đi.”