“Bà Trang, bà vẫn ổn chứ?”
“Ừ... Lúc… Lúc đó tôi rất đau lòng. Tôi cảm thấy con mình học hư rồi. Khó khăn lắm mới ngoan ngoãn được một năm, bây giờ lại hư hỏng nữa. Lúc đó tôi rất lo lắng, nhưng khuyên nó thế nào nó cũng không chịu nghe. Cha nó thấy vậy thì lại nổi giận đùng đùng, không cho nó quay về công ty làm việc nữa. Sau đó còn có cô gái khác tố cáo nó tội cưỡng hiếp, rồi cũng có cô gái tìm đến tận cửa, nói là đã mang thai của nó. Những chuyện này... Mấy năm đó, tôi càng lúc càng cảm thấy không ổn. Một người bình thường, sao lại... Trước đây nó đâu có như vậy. Trước đây nó hư hỏng thế nào đi chăng nữa thì cũng biết chừng mực. Tuy nó không thích đi làm nhưng cũng không gây chuyện như vậy. Cha nó bị nó làm cho tức chết. Đến khoảng năm 2005, chắc là khoảng 2005, nó nói muốn qua nước Mỹ. Cha nó không đồng ý, nhất quyết phải cho nó một bài học, cắt tiền tiêu vặt của nó, đóng băng tài khoản ngân hàng. Nó và cha nó cãi nhau một vài lần, có một lần còn ra tay đánh cha nó, nó chửi cha nó là cái thứ gì chứ, dám quản cuộc sống của nó. Nó chửi cha nó rất thậm tệ, chửi bằng tiếng nước ngoài. Tôi... Chúng tôi... Cha nó bị nó đánh cho ngã xuống đất, mắt cũng sưng luôn. Bộ dạng của nó... Bộ dạng đó, thật sự không phải con trai tôi, nó không phải là A Nam. A Nam sẽ không làm vậy đâu, tuyệt đối không làm như vậy. Hức... Hức...”
“Bắt đầu từ lúc đó, bà và ông Châu đã nghi ngờ anh ta có vấn đề sao?”
“Hic, chưa, chưa nghi ngờ. Lúc đó chúng tôi cảm thấy rất đau lòng, chúng tôi cảm thấy đứa con này quá hư hỏng. Hôm đó lúc nó rời khỏi nhà xong thì mấy hôm liền vẫn không chịu quay về. Một hôm nọ thì lại quay về. Chắc là vào khoảng tháng 9, nó trở về nhà, nó đã rời khỏi nhà được một hai tháng rồi. Sau khi về nhà thì bắt đầu ra điều kiện với cha nó. Nó vẫn muốn đến nước Mỹ, ngoài ra còn đòi tiền. Hai cha con họ cứ cãi nhau miết. Sau đó... Vào khoảng tháng 10, ngày 4 tháng 10, hôm đó... Hôm đó họ lại cãi lộn... Cha nó đột nhiên ngất xỉu nằm dưới đất... Tôi gọi xe cấp cứu, còn nó thì đứng im, không có phản ứng gì cả. Tôi gọi xe cấp cứu đưa cha nó đến bệnh viện. Nó... Sau này tôi mới biết là, hôm đó nó đi thẳng đến công ty, nói với mọi người trong công ty là cha nó sắp chết rồi, nó tiếp quản công ty này. Nó yêu cầu bên bộ phận tài vụ trích tiền ra cho nó. Bên bộ phận tài vụ và mấy vị giám đốc cũng không dám làm vậy. Đợi đến khi cha nó... cha nó hấp hối... Lễ tang mà nó cũng không tổ chức cho cha, liền muốn thừa hưởng tài sản, chuyển hết toàn bộ tài sản cho nó. Nó còn kêu tôi kí tên. Tôi... Tôi bị nó kéo lại, nó còn nắm tóc tôi, bóp cổ tôi... Bộ dạng đó của nó...”
“Anh ta đã tấn công bà sao?”
“Ừ... Nó đánh tôi... Tôi... Nhìn bộ dạng của nó giống như muốn giết luôn cả tôi vậy... Nó muốn giết tôi... Lúc nó nhìn tôi, tôi cảm thấy tim đập rất mạnh. Không bình thường chút nào, mọi người hiểu không? Rất không bình thường, tim đập rất mạnh! Tôi giống như sắp chết đến nơi rồi... Tôi nói là tôi đồng ý, tôi đồng ý hết... Nó... Sau khi nó lấy được tài sản thì bắt đầu đem bán. Bán công ty, bán nhà, sau đó đi di dân. Nó dẫn tôi theo... Lúc đó tôi... Nó dẫn tôi theo, nó lấy hộ chiếu của tôi đi làm giấy tờ... Bộ dạng của nó... Nó không phải đang định dẫn tôi đi nơi khác để phụng dưỡng tôi, hiếu thảo với tôi, mà nó muốn giám sát tôi... Cái cảm giác đó, tôi không biết nói sao nữa. Nó chắc chắn muốn giết chết tôi, nhưng lại không ra tay... Nó bắt tôi đi đến chỗ này. Nó mua một căn nhà để tôi ở, cho tôi tiền, lúc mới đầu cũng không quan tâm gì tôi. Tôi không biết... Nó nuôi tôi theo kiểu giống như đang nuôi heo vậy. Sau đó nó đột nhiên... Nó đột nhiên lại... Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nó lại đưa tôi đến đây... Nó nói với bác sĩ là tôi bị điên rồi, trả tiền cho họ rồi nhờ họ trông chừng tôi... Tôi... Tôi không biết sao nữa... Tôi...”
“Bắt đầu từ lúc nào mà bà nghi ngờ anh ta không phải con trai bà? Sau khi anh ta tấn công bà hay là sau khi đến chỗ này?”
“... Trước đó nữa... Nó... Lâu lâu nó sẽ về nhà. Tôi... Dần dần tôi phát hiện ra. Từng chút một, từng chút một... Món mà nó thích ăn, còn có cách nói chuyện, thói quen... Nó... Nó không phải con trai tôi... Nó không phải... Con trai tôi không thích ăn bông cải xanh, không thích ăn bắp, thích ăn bít tết chín, còn nó thì thích ăn thịt heo, không ăn thịt vịt... Ở trong nước thì không có phát hiện nhưng khi ra nước ngoài rồi thì mấy cái thói quen của nó... Cách nó bố trí nhà, trang trí nhà, những thứ đồ nó mua đều rất không bình thường. Những cái thứ đó đều không bình thường... Còn có mấy bài hát mà nó thích nghe với lại ca sĩ mà nó thích... Tôi nghe thấy nó chửi những ca sĩ trên ti vi, rồi nhắc đến Christina. Nghe lạ lắm, tôi có tra trên mạng, đây là một cô nữ ca sĩ chết cách đây lâu lắm rồi. Nó rất cuồng cô ca sĩ này. Còn có những điều mà nó nói nữa, nó mắng chửi người da đen và người da vàng, thậm chí chửi cả tổng thống, những điều nó nói... Đều rất không bình thường. Nó có thuê một người giúp việc, cái cô giúp việc đó có hỏi tôi là ở nước chúng tôi có phải học sinh đều sử dụng sách giáo khoa của thế kỉ trước không, những gì học được từ nước của họ đều đã là kiến thức của thế kỉ trước rồi. Các cô cậu hiểu không? Hiểu ý của tôi không?”
“Bà cho rằng, cái con ma đó đã chết từ rất lâu rồi, có thể là nó sống ở thế kỉ trước sao?”
“Đúng vậy! Vả lại... Nó mua một bức tranh, trong tranh có hai người, một người phụ nữ, một đứa con trai, có thể là hai mẹ con. Nó treo bức tranh đó trong nhà. Nó còn mua quần áo cho tôi, gần giống với bộ quần áo trên người của người phụ nữ đó, là những bộ quần áo của diễn viên trong những bộ phim xưa cũ đấy. Nó cũng mua loại quần áo đó, cái loại quần áo thời đó. Còn có những thứ trong nhà... Tôi cũng không rõ lắm, nhưng người giúp việc nói là những món đồ đó đều là đồ thời cổ xưa. Cô ấy còn thắc mắc và cảm thấy thú vị nữa... Cái cảm giác đó... Tôi sắp phát điên rồi... Tôi không dám nói ra, tôi muốn chạy trốn đi, nhưng con trai tôi... Tôi có đi đến nhà thờ, có kể cho cha sứ nghe về những chuyện này nhưng họ lại không tin tôi, họ chỉ nói với tôi những lời sáo rỗng... Tôi cũng hết cách rồi... Sau khi tôi bị đưa đến đây thì lại càng bất lực hơn... Tôi... Hức hức... Cầu xin các cô cậu hãy cứu tôi, cứu con trai tôi, xin mọi người đấy...”
“Bà Trang, chúng tôi cũng rất hiểu cho những chuyện bà gặp phải. Trước khi đến viện điều dưỡng này, chúng tôi đã nghe ngóng được một vài thông tin. Đã một tháng hơn rồi mà anh Châu vẫn chưa chuyển tiền cho viện điều dưỡng. Anh ta đã ngừng cung cấp khoản phí sinh hoạt cho bà rồi. Nhân viên ở viện điều dưỡng cũng không thể liên lạc được với anh ta.”
“Hả?... Họ... Có người chạy đến hỏi tôi... Con trai tôi bị sao vậy? Có phải nó đã xảy ra bất trắc gì không?”
“Bà đừng khẩn trương. Ý tôi muốn nói là, bây giờ nhân viên ở viện điều dưỡng cũng không săn sóc gắt gao gì bà đâu nên bây giờ bà sẽ khá tự do. Bà có còn nhớ số điện thoại của chúng tôi không?”
“Cái số lần trước, tôi...”
“Đây là số điện thoại của chúng tôi. Chúng tôi cũng đã lưu số cho nhân viên viện điều dưỡng rồi. Tạm thời bà không thể ra ngoài được nhưng có thể liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào. Tiếp theo đây chúng tôi sẽ ở lại để điều tra về tình hình của con trai bà. Theo như những gì chúng tôi được biết, con trai bà không chịu nghe máy và không có ở nhà, tạm thời chúng tôi cũng không thể xác định được anh ta đang ở nơi nào. Bà có thể dùng thân phận là mẹ của anh Châu gọi điện thoại báo cảnh sát, nhờ phía cảnh sát hỗ trợ điều tra.”
“Tôi biết rồi... Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát! Tôi sẽ gọi liền!”